Vệ Tư Minh nhìn sang Nghiêm Lập Hoàng:
- Nhà thực nghiệp có nhãn quang trong nước ngày càng nhiều, Veta Đan
Mạch là công ty đi đầu lĩnh vực chế tạo động cơ sức gió, em và Trương
Nhã có quen một đồng nghiệp Đức hiện là tổng giám sát kỹ thuật của Veta, em có thể liệc lạc với họ.
Lâm Tuyền cười vui vẻ:
- Thầy Nghiêm nói anh Vệ và chị Trương Nhã là báu vật, dù dùng trăm phương ngàn cách cũng phải lừa về trong nước, quả không sai.
Nghiêm Lập Hoàng mắng:
- Cậu nói như tôi là đồng lõa giúp cậu lừa Tư Minh về nước vậy.
Mọi người cười vui vẻ, Nghiêm Lập Hoàng cảm khái, khí phách và sức hút
của Lâm Tuyền, thêm vào tài lực hùng hậu, ắt sẽ ngày càng có nhiều nhân
tài ưu tú quy tụ cạnh y.
Từ nhà Vệ Tư Minh về, Lâm Tuyền bảo Tiểu Sơ thay mình đưa Nghiêm Lập
Hoàng về chung cư Đh Tĩnh Hải, y gọi Quý Vĩnh tới đón rồi lái xe tới nhà Cảnh Nhất Dân. Cảnh Nhất Dân cũng vừa mới về nhà, hai chiếc xe gặp nhau ngoài đường, cùng đi vào căn nhà số 5 đường Hoa Viên, Cảnh Nhất Dân rất quan tâm tình hinh sản nghiệp năng lượng mới, Lâm Tuyền tới đây để đem
động thái gần đây của Tân Năng Liên Hợp kể cho ông nghe.
Dương Côn nhìn chiếc Volvo xám bạc:
- Cái xe này không phải của cô mỹ nữ tổng giám đốc à?
Lâm Tuyền cười nói:
- Trương Bích Quân bị phái tới Tân Bác rồi, chiếc xe này tạm thời do tôi dùng.
Cảnh Nhất Dân từ trong xe đi ra, cùng Lâm Tuyền vào nhà, hỏi:
- Nghe nói Vệ Tư Minh đồng ý ở lại trong nước rồi à?
- Một người thôi có cần tốn công sức như thế không?
Dương Côn xen lời vào, hắn lái xe cho Cảnh Nhất Dân được tám năm rồi, vợ chồng Cảnh Nhất Dân coi hắn như con cháu trong nhà, tính cách có phần
đơn giản, trước mặt người quen thuộc như Lâm Tuyền, ăn nói rất tùy tiện.
Đinh Hướng Dương tới ủy ban kiến thiết thành phố làm phó chủ nhiệm, thư
ký mới của Cảnh Nhất Dân tên là Diệp Chiếu, hơn Lâm Tuyền 6 tuổi, vẫn
còn chưa quen lắm với vai trò mới, khá câu nệ.
Cảnh Nhất Dân cười giải thích qua:
- Năm ngoái giá trị sản lượng của xí nghiệp kỹ thuật cao thực sự ở Tĩnh
Hải chỉ là 120 triệu, vợ chồng Vệ Tư Minh sẽ có giúp đỡ lớn có sản
nghiệp năng lượng mới của Tĩnh Hải, cũng như sản nghiệp kỹ thuật cao. Đh Tĩnh Hải muốn thành trường đại học hàng đầu, cần dựa vào khoa năng lực
mới ..
Rồi hỏi Lâm Tuyền:
- Cháu thấy có thể thành lập một xí nghiệp tinh thể Si được không?
Tinh thể Si là nguyên liệu cho luyện Si tinh thần cao, Lâm Tuyền trầm ngâm:
- Sản xuất tinh thể Si hao năng lượng quá lớn, lợi nhuận mặc dù khả quan, song bố cục công nghiệp không hợp lý...
Cảnh Nhất Dân gật đầu:
- Đông bắc là cơ sở công nghiệp lâu năm, nơi đó có tài nguyên điện lực
phong phú hơn Tĩnh Hải, nói như thế cháu định lập nhà máy tinh thể Si ở
Tân Bác?
- Vâng ạ.
- Vậy được rồi, thời gian tới chú tham gia một lớp học tập trường đảng
TW, thời gian là ba tháng, tới lúc đó do Hướng Nghĩa Sơn chủ trì công
tác thường nhật.
- Chú Cảnh chuẩn bị tiến bộ.
Với Lâm Tuyền mà nói tin này đáng lo hơn đáng vui.
Cảnh Nhất Dân rời vào trầm tư:
- Năm nay chú đã 56, chỉ năm sau là còn có thể tiến thêm một bước, nếu
không tới giới hạn tuổi rồi, có điều không còn ý nghĩa lớn nữa, kiến
thiết tân khu do chú thúc đẩy, chú vẫn muốn ở lại Tĩnh Hải hơn, chú đã
đề xuất rõ ràng với tỉnh ủy yêu cầu này.
Lâm Tuyền có thể hiểu được tâm tình thà làm đầu gà chứ không làm đuôi
phượng, dù năm sau Cố Hiến Chương có thể lên chính chức, Cảnh Nhất Dân
tối đa cũng chỉ là phó bí thư tỉnh ủy, huống hồ cái ghế đó không chỉ
mỗi ông nhắm vào, khả năng cao nhất thuộc về các thường ủy tỉnh ủy.
Có thể đi trước các thành phố khác một bước, áp chết bước phát triển
điên cuồng của sản nghiệp địa ốc Tĩnh Hải, đưa nó về quỹ đạo phát triển
có tính lâu dài, không thể thiếu một nhân vật mạnh mẽ như Cảnh Nhất Dân.
Huống hồ Cảnh Nhất Dân tới tỉnh thành, sẽ không còn ai kiềm chế được
Trương Quyền, Hương Nghĩa Sơn nữa, năng lực của Liễu Diệp Thiên không
bằng một nửa Cảnh Nhất Dân, chẳng thể làm nên cơm cháo gì.
Hai người đi vào nhà thấy Liễu Diệp Thiên và một người trung niên đang ngồi ở phòng khách, Cảnh Nhất Dân ngạc nhiên:
- Thị trưởng Liễu vừa tới sao?
Liễu Diệp Thiên và người trung niên đứng dậy chào, không khách sáo nhiều, giọng có vẻ lo lắng nói ngay:
- Tôi vừa tìm hiểu được một tin tức rất quan trọng, biết bí thư bận tham dự tiệc, nên không quấy nhiễu tới luôn đây đợi.
- Chuyện gì thế?
Cảnh Nhất Dân nhìn người trung niên kia, không có chút ấn tượng nào.
- Lâm Tuyền cũng ở đây thì tốt quá.
Liễu Diệp Thiên giới thiệu người trung niên:
- Vị này là Dương Đắc Chí phó tổng giám đốc tổng cty xây dựng, Lâm Tuyền nhận ra chứ.
Tháng 8 tới tháng 12 năm ngoái, Liên hợp Tĩnh Hải bán ra hơn 100 triệu
cổ phiếu của tổng cty xây dựng, giữ cổ phần ở mức 13%, cổ phần tổng cty
xây dựng không vì thế mà phân tán, ngược lại càng thêm tập trung, có thể dự kiến Lệ Cảnh lại huy động tài chính hút thêm cổ phiếu.
Quả nhiên trong thông báo tháng 2 năm nay, cổ phần của Lệ Cảnh đã lên
tới 81%, cùng với 13% của Liên hợp Tĩnh Hải, mức độ tập trung cổ phiếu
lên tới mức kinh người đủ để tổng công ty xây dựng nộp đơn lên UBCK xin
rút khỏi TTCK.
Từ sau khi Trần Vũ và Trương Giai Minh thành hôn, Lâm Tuyền luôn tỉnh
táo theo dõi tình hình của tổng cty xây dựng, nhìn Dương Đắc Chí một
cái, không nói gì mà đi tới ghế sô pha ngồi xuống, rót một chén trà
nguội, ung dung ngồi uống:
- Có chút ấn tượng, tổng cty xây dựng xảy ra chuyện gì sao?
- Cầu Ngũ Nhất bắc qua sông Thông Vận do Lệ Cảnh bao thầu, tổng công ty xây dựng Tĩnh Hải xây dựng, hai tháng nữa là thông xe, theo phản ánh
của giám đốc Dương, đó là công trình rỗng ruột.
- Cái gì?
Cảnh Nhất Dân thất kinh:
- Rốt cuộc chuyện là thế nào.
Đường Ngũ Nhất là con đường chính chạy xuyên phía đông tân khu, sông
Thông Vận bắc ngang đông nam tân khu chia khu vực thành hai, phần bắc là trung tâm hành chính và Đh Tĩnh Hải, phần nam là trọng điểm khai phát
giai đoạn tiếp theo, cầu Ngũ Nhất là cầu nối giúp hai khu vực này liên
kết chặt chẽ với nhau, nếu nó là công trình rỗng ruột sẽ ảnh hưởng
nghiêm trọng toàn bộ sự phát triển cả vùng.
Lâm Tuyền nhíu mày, chuyện sẽ không đơn giản như bề ngoài, Lệ Cảnh không tham chút tiền nhỏ đấy, phải biết rằng Lệ Cảnh thông qua tổng cty xây
dựng mua rất nhiều đất đai ở đó, dụng ý khai phát quy mô lớn, sao vì cái lợi nhỏ mà hỏng cái lợi lớn?
- Tài chính đầu tư thực tế của cầu Ngũ Nhất giảm 30% so với dự toán,
thêm vào các đơn vị xây dựng đủ trò bớt xén thực tế chỉ có 60% so với
mức yêu cầu đầu tư, không thể đạt được tải trọng như trong thiết kế ...
- Có bao nhiêu người liên quan trong đó?
Lâm Tuyền đứng dậy đi đi lại lại:
Dương Đắc Chí do dự nói:
- Đây mới là điều lạ nhất, trừ đơn vị thi công phía dưới giở mánh mung,
sở sách không có vấn đề gì, chỉ là không những tước giảm dự toán, tài
chính bị rút tới hạng mục khác, công ty cũng không định che dấu trong
quá trình nghiệm thu, tôi do dự rất lâu mới tìm thị trưởng Liễu phản ánh tình hình.
- Nếu nghiệm thu không thông qua, chủ thầu và nhà xây dựng phải gánh trách nhiệm gì?
- Lệnh tu sửa gia cố trong thời gian quy định, nếu không gây ra sự cố
lớn, chỉ truy cứu làm trái hợp đồng, không truy cứu trách nhiệm pháp
luật.
Diệp Chiếu thấy những người kia im lặng thì lên tiếng trả lời, thực ra
Lâm Tuyền hỏi cho có để thêm thời gian suy nghĩ, ở đây có ai không hiểu
chuyện đó?
Giọng Lâm Tuyền trở nên lạnh lẽo:
- Cơ cấu tương quan khi nào bắt đầu nghiệm thu?