Thành lập hệ thống giáo dục
tư hữu ở tân thành Nam Cảng, cung cấp phục vụ giáo dục chất lượng cao là một mắt xích quan trọng trong việc cải tạo hoàn cảnh của tân thành Nam
Cảng, việc thành lập tập đoàn giáo dục Tây Trạch là do Khổng Lập Dân
thất vọng với toàn bộ nền giáo dục cùng thi cử hiện thời, ông đề nghị do cá nhân quyên tiền xây dựng nhà trả Tây Trạch, tiểu học Tây Trạch, Lâm
Tuyền liền đề nghị ba nhà đầu tư thành lập tập đoàn giáo dục, cải tạo
hoàn cảnh giáo dục của tân thành Nam Cảng, đồng thời làm tròn giấc mộng
của Khổng Lập Dân.
Khổng Lập Dân xung phong làm chủ tịch tập đoàn, có thể thấy ông quan tâm tới giáo dục thế nào, đương nhiên thao tác cụ thể vẫn là người của Đầu
tư Nam Cảng và Liên hợp Tĩnh Hải. Khi đó Lâm Tuyền còn che dấu người nhà chuyện Liên hợp Tĩnh Hải, cho nên khi thao tác chuyện này liền vòng qua Lâm Minh Đạt.
Những ngày sau khi tỉnh lại Lâm Tuyền cũng quên bẵng chuyện này, không
ngờ nó đã tới giai đoạn thực thi cụ thể. Lâm Minh Đạt là hiệu trường mà
lại là người biết cuối cùng, trong lòng thế nào cũng không dễ chịu được.
Lâm Minh Đạt ngồi tới trước mặt Lâm Tuyền nghiêm nghị nói:
- Tài sản của Trung học Tinh Hồ giá trị gần bằng hai cái 30 triệu đấy ...
Lâm Tuyền gật đầu, giải thích:
- Điều này con biết, giá 30 triệu là do con xác định, mặc dù mua Trung
học Tinh Hồ với giá thấp, nhưng về mặt kinh doanh trường học, Tây Trạch
và cục giáo dục khu khai phát đưa ra rất nhiều hạn chế, trong đó một
điểm quan trọng nhất là trong vòng mười năm, chỉ tiếp tục tăng thêm đầu
tư vào Trung học Tinh Hồ, không được lấy một phần tiền nào cả. Đồng thời tổng giá trị đầu tư cho phát triển trường học không được dưới 30 triệu. Đương nhiên là phần tiền đầu tư này dùng tài sản trường học thế chấp
với ngân hàng để vay, nhưng tới kỳ trả nợ sẽ do Đông Đô, Liên hợp Tĩnh
Hải, Đầu tư Nam Cảng trả, không chiếm dụng tiền phát triển của Tây
Trạch. Điều kiện phụ hà khắc như thế, con có thể thản nhiên đối diện với bất kỳ lời chỉ trích nào.
- Ba tin Trung học Tinh Hồ qua thao tác tư bản này có khả năng phát
triển, nhưng bản kế hoạch phát triển này quá chú trọng thành tích trước
mắt.
- Bọn con làm tư hữu hóa giảo dục ở Nam Cảng, dụng ý không cần nói cũng
rõ, chính là muốn trong vòng từ hai tới ba năm, tạo ra hệ thống giáo dục tư hạng nhất từ nhà trẻ cho tới trung học, cải tạo hình tượng của tân
thành Nam Cảng, thu hút người dân tới ở, hệ thống giáo dục hạng nhất có
sức hút mạnh với bậc cha mẹ ở nước ta. Tân thành Nam Cảng phát triển
lên, ba công ty hùn vốn sẽ lấy ra một phần lãi đầu tư ngược lại hệ thống giáo dục này, để hai bên xúc tiến lẫn nhau. Nhưng cần phải trong một
thời gian ngắn lập nên hình thượng trường học hàng đầu, cách làm này là
yêu cầu thương nghiệp, cũng không có nghĩa là chỉ chú ý tới lợi cish
trước mắt. Ba, chuyện cụ thể đợi Cố Hiểu Linh tới hẵng nói.
Lâm Tuyền thấy mặt cha vẫn khó đăm đăm, trầm ngâm một lúc rồi bổ xung:
- Phần lợi nhuận có thể nhường ra của con, không cần ba nói, con sẽ nhường ra hết, không lấy một đồng nào từ giáo dục.
Lâm Minh Đạt không đáp, làm động tác hạ hồi phân giải. Lâm Tuyền cười
khổ, y hiểu cha mình rõ lắm, chuyện này đụng tới nguyên tắc của ông,
không phải y là con ông mà ông nhượng bộ, ngược lại sẽ nghiêm khắc hơn, thầm tính kế thoát thân.
Đợi Cố Hiểu Linh, Tiền Vi tới thì đi theo còn có Chu Sơn, phó hiệu
trưởng Trung học Tinh Hồ, Cố Hiểu Linh thông qua Chu Sơn cho nêm mới
không cần Lâm Minh Đạt làm được tới mức này.
Chu Sơn làm sao hiểu được động tĩnh thượng tầng của Tĩnh Hải, ông ta chỉ biết Lâm Minh Đạt là người chính trực, trong thời gian làm hiệu trưởng
trường Trung học Tinh Hồ đúng là làm trường học có chút khởi sắc, xong
cũng chặn đường phát tài của rất nhiều người, Chu Sơn luôn muốn thay thế vị trí của Lâm Minh Đạt, ông ta tin rằng trường Trung học Tinh Hồ trong tay ông ta sẽ có đường tài lộc rộng thênh thang.
Đầu tư Nam Cảng, Đông Đô trước tiên tìm tới cục giáo dục, sau đó lại tìm ông ta, cùng phụ trách quá trình tư hữu hóa, khiến ông ta nhìn thấy ánh hửng đông chói lòa, tất nhiên là chạy đi chạy lại, tận tụy hết mình.
Cố Hiểu Linh thông báo cho ông ta tới Bệnh viện số một gặp người quyết
sách chân chính của Đầu tư Nam Cảng, không ngờ Lâm Minh Đạt cũng có mặt, nụ cười Chu Sơn vốn đã héo rồi, đợi khi nghe giới thiệu xong thân phận
Lâm Tuyền, mồ hôi càng vã ra như tắm.
Ông ta làm sao mà ngờ được người thanh niên ốm o bệnh hoạn ngồi xe lăn
kia chính là người thực sự đứng sau lưng thao túng tất cả, điều đó không là gì đi, quan trọng Lâm Minh Đạt là cha y, chẳng lẽ mấy tháng qua Lâm
Minh Đạt đều âm thầm theo dõi biểu hiện của mình?
Nghĩ tới đó Chu Sơn thiếu chút nữa không đứng vững được.
Lâm Tuyền dù có nhìn thấu lòng người cũng không phải thánh nhìn ra nội
tình, thấy Chu Sơn vừa đi vào thì trán lấm tấm mồ hôi, mặt mày nhợt
nhạt, quan tâm hỏi:
- Hiệu trưởng Chu có phải người không được khỏe?
Khỏe được sao? Vất vả mấy tháng trời, cuối cùng bản thân là con khỉ đứng múa may trên đài.
Chu Sơn không biết thân phật Lâm Tuyền rốt cuộc là thế nào, chỉ biết
đứng sau Đầu tư Nam Cảng là thành ủy, còn tưởng là vào bệnh viện thăm
một vị lãnh đạo nào đó, không nghĩ là một thanh niên hai tư, hai lăm
tuổi.
Lâm Minh Đạt bảo Chu Sơn ngồi xuống:
- Như vậy xem ra hiệu trưởng Chu biết chuyện tập đoàn giáo dục Tây Trạch?
Chu Sơn ấp úng gật đầu, ngồi xuống mà như có dằm ở mông.
Lâm Tuyền nói với Cố Hiểu Linh, Tiền Vi:
- Chuyện Trung học Tinh Hồ, ít nhất phải để giáo viên trong trường có
quyền tham dự quyết sách, dù sao muốn quản lý tốt trường học không thể
thiếu họ, chúng ta chỉ là người ngoài nghề.
Lâm Minh Đạt nói luôn, giọng rất cứng rắn:
- 30% học sinh chuyển sang Thập Nhị Trung, Thập Tam Trung, không biết tiêu chuẩn loại bỏ của mọi người là gì.
*** Nhất Trung là Trung học số 1, tương tự như vậy.
Tiền Viên nhìn Cố Hiểu Linh hết sức tội nghiệp, cô không dám đáp câu hỏi này, mặc dù kế hoạch phát triển này làm ra sau khi hỏi ý kiến mấy chục
chuyên gia giáo dục, là kế hoạch ngắn nhất biến Trung Học Tinh Hồ hành
trường học hàng đầu, loại bỏ 30% số học sinh, phân chia tới các trương
khác, có thể cải tạo triệt để chất lượng học sinh, đây là cách làm rất
vô tình.
Nếu như Lâm Minh Đạt không phải là cha Lâm Tuyền thì cô còn có thể lấy
dũng khí giải thích một phen, còn lúc này có thể nói được gì nữa đây?
Lâm Minh Đạt không nhìn Cố Hiểu Linh và Tiền Vi, cũng không Chu Sơn, mà nhìn Lâm Tuyền, nói:
- Chín năm trước con bị loại khỏi Nhất Trung như thế đấy, con hẳn là hiểu được cảm giác bị loại bỏ.
Tiền Vi kinh ngạc nhìn Lâm Tuyền không ngờ y là loại học sinh bị gạt bỏ.
Lâm Tuyền cười khổ:
- Ba, chuyện này còn nhắc lại làm gì nữa?
- Lâm Tuyền không phải là học sinh xuất sắc của Nhất Trung, thiên tài học viện ngoại thương à?
Cố Hiểu Linh ngạc nhiên hỏi:
- Không thể nào, tôi nghĩ nhất định cậu ấy là học sinh gương mẫu, là cán bộ lớp, là học trò cưng của thầy cô giáo hay đại loại như thế chứ.
Lâm Minh Đạt cười lắc đầu:
- Đó là chuyện sau này, trước đó tất cả "phẩm hạnh" của học sinh hư nó
đều dính hết, như hút thuốc uống rượu, yêu sớm không chịu học tập đã
đành đi, nhưng tụ tập đánh nhau, tổ chức xã đoàn, ăn cướp đòi bảo kê thì không ai có thể chấp nhận được. Nếu như không có ông ngoại nó cưng
chiều, nó sớm bị nhốt trại cải tạo thiếu niên rồi. Về sau lại còn vì dâm ô bạn gái mà bị trường đuổi học, theo tôi tới Tinh Hồ, khi đó hiệu
trưởng Chu còn chưa điều tới nên không biết, sau này nó mới dần dần thay đổi.