Lâm Tuyền chỉ ăn cơm cùng
Cảnh Nhất Dân, Liễu Diệp Thiên ở Tú Thủy Các, vừa qua 7h 30 liền cùng
Quý Vĩnh tới Kiến Nghiệp. Nghỉ ngơi trên xe một lúc, sắp tới Kiến Nghiệp mới gọi điện cho Cảnh Thiên Sương:
- Anh Cảnh, tôi sắp đến nơi rồi, tối nay muốn gặp bí thư Cố.
Đầu kia điện thoại có tiếng động cơ nho nhỏ, còn tiếng còi xe mơ hồ, Cảnh Thiên Sương hẳn đang ở trong xe của Cố Hiến Chương.
Qua một lúc rất lâu, Cố Hiến Chương mới nhận điện thoại:
- Tiểu Lâm à, tôi đang về nhà, cậu tới nhà tôi đi.
Lâm Tuyền thở phào, bảo Quý Vĩnh lái xe tới số 71 đường Bắc Kinh.
Xe ở trên đường, Lâm Tuyền nhận được điện thoại của Dương Thiên Hoa, cha vợ Cảnh Thiên Sương, giọng ông rất vang:
- Tĩnh Hải chọc thủng trời rồi đấy, may mà Liễu Diệp Thiên có uy vọng,
thể hiện được địa phương đang dũng cảm tiến theo con đường tuyển cử dân
chủ, nếu mà tuyển cử tới ba bốn lần, tỉnh sẽ không chịu nổi áp lực. Tôi
vừa gọi điện cho lão Cảnh, biết cậu đang lên tỉnh, tối nay thì thôi,
nhưng mai thế nào cũng phải tới chơi mấy ván cờ đấy ...
Lưu Thanh Sơn cũng gọi điện hỏi thăm, sau đó không còn ai gọi điện tới
nữa. Liễu Diệp Thiên với 350 phiếu giành được chức thị trưởng Tĩnh Hải
khóa sau, hợp trình tự, hợp pháp, dù trên tỉnh có chia rẽ cũng phải thừa nhận kết quả này, nhìn bên ngoài chuyện đã xong, nhưng hậu quả của nó
chưa hết.
Dương Thiên Hoa, Lưu Thanh Sơn gọi điện thoại tới vào lúc mọi chuyện
chưa ngã ngũ này làm Lâm Tuyền có chút ấm áp, còn người khác thì y chẳng bận tâm, dù sao đại đa số mọi người đều phải sinh tồn giữa các khe hở.
Xe đi qua nhà số 48 đường Bắc Kinh, Lâm Tuyền nhìn cánh cửa sắt lạnh lẽo, lòng có chút mỏi mệt lại lần nữa trở nên kiên định.
Chiếc Volvo đi vào biệt thự khuất dưới hàng cây rậm rạp, Cảnh Thiên
Sương đứng ngoài phòng khách, khuôn mặt nghiêm trọng, thấy Lâm Tuyền
bước xuống xe liền đi nhanh tới nói nhỏ:
- Có bốn thường ủy gọi điện tới phản ứng kịch liệt về sự kiện Tĩnh Hải,
dù bí thư Cố có quyết định, nhưng phó chủ nhiệm Vạn Dũng vẫn kiên quyết
phản đối, tôi và cố bí thư đợi bản thảo xã luận nhật báo Kiến Nghiệp
ngày mai mới về.
- Ồ vậy xã luận chuẩn bị đánh giá tính chất sự kiện này thế nào?
- Kiên trì lãnh đạo của đảng, phát huy đầy đủ tính dân chủ, tuyển cử ngiêm ngặt theo pháp luật, xúc tiến hài hòa xã hội.
Cảnh Thiên Sương nói tới đó thở phào:
- May mà tỉ lệ phiếu ủng hộ Trương Quyền thấp, chỉ được hơn 100 phiếu
trong lần tuyển cử thứ hai, làm phó chủ nhiệm Vạn Dũng không thể nói
được gì, nếu không chuyện rất khó thu thập. Chuyện khác tôi không tiết
lộ được, bí thư Cố đang đợi trong thư phòng.
Lâm Tuyền gật đầu, không hỏi thêm gì cả, Cố Hiển Chương còn chưa hoàn
toàn bình thường lại, ông ta không có khả năng tiết lộ nhiều hơn với
Cảnh Thiên Sương.
Cố Thanh, con trai của Cố Hiến Chương đúng lúc về nhà thăm cha mẹ, hắn
vừa biết chuyện ở Tĩnh Hải, thấy Lâm Tuyền tới chỉ vào thư phòng. Mở cửa ra, thấy bên trong rất tối, chỉ bật mỗi đèn nhỏ ở vách tường, ánh trăng bên ngoái sân chiếu vào còn sáng hơn.
Cố Hiến Chương ngồi ở chiếc ghế tựa gần cửa sổ, chỉ ghế đối diện, nói gọn:
- Ngồi đi.
Không thể từ giọng nói và vẻ mặt đoán ra thái độ của Cố Hiến Chương, Lâm Tuyền cố ý đi chậm lại một chút.
- Cậu đánh giá sự kiện này ra sao?
Cố Hiến Chương nhìn thẳng vào Lâm Tuyền, ông ta biết chàng thanh niên trẻ này có tâm tư khác người bình thường:
Lâm Tuyền cũng chăng khiêm nhường, hỏi:
- Ý kiến của người ngoài cuộc?
- Đúng.
- Hành động của Tĩnh Hải phá vỡ truyền thống chính trị ổn định cao hơn
tất cả ở trong nước, có lẽ phạm vào kỵ húy nào đó, song tôi nghĩ không
phải chuyện xấu.
Lâm Tuyền trấn định bày tỏ thái độ của mình:
- Tuyển cử địa phương cần hướng tới dân chủ nhiều hơn, chỉ xét riêng sự
kiện Tĩnh Hải, tỉnh hoàn toàn có thể yêu cầu Tĩnh Hải lấy Trương Quyền
làm nhân tuyển duy nhất trong lần tuyển cử thứ hai, thế nào lần thứ ba
ông ta cũng trúng cử thôi. Ý đồ của tổ chức và ý nguyện của quần chúng
luôn có điểm không nhất trí, đối diện với sự lựa chọn này, mới phân
biệt được sự khác nhau giữa một chính khách và một chính trị gia, Tĩnh
Hải sở dĩ mạo hiểm, không muốn làm loạn bố trí của tỉnh ủy, quan trọng
hơn là tin vào bí thư Cố.
- Tin vào tôi?
Cố Hiến Chương cười có phần hồ nghi:
- Tĩnh Hải làm như thế, tôi không dám nói là đi đầu thế giới, khẳng định trong nước chưa từng có, báo chí sẽ cho đăng kín các trang, nhìn từ quá trình bầu cử, truyền thông sẽ có đánh giá chính diện, nhưng ảnh hưởng
của nó không phải chỉ có thế, tôi tin cậu và Cảnh Nhất Dân hiểu rõ. Tôi
nghĩ cậu cũng không muốn tôi bị liên quan cho nên không nói trước, nhưng điều này cậu phải hiểu, Tĩnh Hải có vấn đề gì, tôi muốn chối bỏ trách
nhiệm cũng không được.
- Chúng tôi suy nghĩ đúng là có chỗ thiếu chu toàn.
Lâm Tuyền cúi đầu nhận sai, ngữ khí của Cố Hiến Chương tốt hơn dự liệu
của y, Lâm Tuyền thậm chí đã tính hậu quả xấu nhất Liên hợp Tĩnh Hải sẽ
bị kìm chân vài năm tới, y sẽ chuyển sang chăm lo cho phương diện Tân
Năng Liên Hợp.
Khuôn mặt đã dần già nua của Cố Hiến Chương mang theo kinh lịch tang
thương thời trẻ, ánh mắt thâm thúy ẩn chứa trí tuệ người thường không bì được, Lâm Tuyền chưa bao giờ nghĩ ý đồ của mình qua mắt được Cố Hiến
Chương. Ông ta sở dĩ nói như thế chẳng qua vì muốn chiếm ưu thế tâm lý,
dù thế nào ông ta đã chống lại rất nhiều áp lực, Lâm Tuyền thừa nhận ân
tình này.
Lâm Tuyền cũng chưa bao giờ cho rằng Cố Hiến Chương là người bảo thủ
ngoan cố, hơi trái ý một chút là nổi cơn lôi đình, ở chừng mực nào đó,
có thể nói là bản thân đã hơi vội vàng.
Cố Hiến Chương cũng bình tĩnh đánh giá chàng thanh niên tuổi chưa bằng nửa tuổi ông ta, lời nói chân thành:
- Tôi tán thưởng cậu, không có nghĩa là tôi tán thành cách làm này.
Đây là câu nói nghe như mang ý cảnh cáo, Lâm Tuyền nghe ra ý khuyên bảo
trong đó, Cố Hiến Chương nói không rõ, nhưng Lâm Tuyền lĩnh hội được.
Nhìn Lâm Tuyền trầm mặc không nói một lúc, Cố Hiến Chương đứng dậy vỗ vai y, giọng nhẹ nhàng hơn:
- Đôi khi tôi hâm mộ người trẻ tuổi các cậu, mạo hiểm một chút, có mắc
sài lầm cũng không phải là vấn đề. Nghe nói cậu tới đây còn chưa ăn cơm
đàng hoàng, cùng ăn khuya với tôi nhé?
Lâm Tuyền gật đầu, bất kể lúc này Cố Hiến Chương có mấy phần thực lòng
hay chỉ mua chuộc lòng người khi sự đã rồi, Lâm Tuyền cảm kích, thừa
nhận ông ta có khí độ của một chính trị gia. Trần Nhiên thường nhìn lại
cuộc đời chính trị của mình, tiếc nuối lớn nhất là quá cố chấp, thiếu
khi độ dung thứ người khác hoặc cấp dưới ngỗ nghịch.
Vợ Cố Hiến Chương mang bánh trôi lên, còn mời cả Quý Vĩnh, đó là người
phụ nữ trung niên mặt tròn trịa, nụ cười hiền hòa, những người mang hoài bão chính trị đều lựa chọn bạn đời có đặc điểm chung giống nhau.
Cố Hiến Chương nói với Lâm Tuyền:
- Tôi sẽ bỏ thời gian ra tới Tĩnh Hải, có hai phương diện tôi muốn xem
xét, một là Tân thành Nam Cảng, hai là cơ sở sản xuất pin quang điện
Thông Nam. Mô hình Tân thành Nam Cảng rất tốt, có điều với hoàn cảnh
trong nước còn chưa thích hợp công khai mở rộng, ngược lại phương diện
khống chế giá nhà ở đó đang tham khảo. Tw muốn lập tiểu tổ lãnh đạo ổn
định vĩ mô thị trường địa ốc, giáo sư Lâm Cầm Nam tiến cử cậu tham gia,
tỉnh nói không chừng sẽ lấy Tĩnh Hải làm vườn thử nghiệm.