Lưu Tĩnh vừa đi, Lý Lệ đi vào báo cáo an bài xã giao tối nay.
- Bảo Lão Phiền đi thay tôi đi, tôi tới thành phố này mấy lần rồi, còn
chưa ngắm nhìn nó thật kỹ, cô giúp tôi thông báo cho giám đốc Phương,
bảo cô ấy chuẩn bị, lát nữa đi cùng tôi.
Lý Lệ từng làm trợ thủ Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải, nay là phó tổng giám sát
tài vụ Tân Bác Khuê Nghiệp, song Lâm Tuyền tới đây, cô vẫn xung phong
làm trợ thủ cho y, thấy Lâm Tuyền gọi "giám đốc Phương" hết sức nghiêm
trang, không nhịn được khẽ phì cười:
- Vâng, tôi đi thông báo cho chị Phương Nam.
Lâm Tuyền hơi đỏ mặt, báo thù:
- Có cần tôi cho nghỉ vài ngày về gặp Lão Đới không, sắc mặt cô trông không tươi lắm.
Lý Lệ và Đới Minh kết hợp với nhau đúng là nằm ngoài dự liệu tất cả mọi
người. Lấy nguyên văn lời của Quách Bảo Lâm là :" Lão Đới vừa già vừa
lùn vừa xấu, anh chàng đẹp trai độc thân trong công ty cả đống lại không chọn, cô gái này sở thích đúng là khác người."
Tới khi người cha chia tách Lý Lệ từ nhỏ tới Tĩnh Hải, mọi người mới
biết té ra anh chàng Đới Minh hoàn toàn ăn may nhờ cái mặt xấu xí. Mẹ
của Lý Lệ năm xưa tới nông thôn miền tây, kết hôn với thanh niên đương
địa sinh ra Lý Lệ, nhưng muốn con có được hoàn cảnh sống tốt hơn, bà ly
hôn một mình đưa Lý Lệ về Kiến Nghiệp. Cha Lý Lệ ở lại quê kết hôn sinh
con, sóng cuộc đời nghèo khó, bế tắc.
Mẹ Lý Lệ trước khi qua đời mới đem địa chỉ cha cô nói cho Lý Lệ. Lý Lệ
từng hận mẹ vì khiến mình không có cha, khi cô trưởng thành trở về nơi
mình sinh ra mới cảm nhận được hi sinh của mẹ cô vì cô. Cũng vì ký ức
sót lại tuổi ấu thơ về cha, khiến cô có tình cảm đặc biệt với Đới Minh.
Lý Lệ nhịn cười, không để ý tới Lâm Tuyền trêu ghẹo, đi tới phòng Phương Nam. Một lúc sau Phương Nam đi vào, cũng để lại một khe cửa, tránh Lâm
Tuyền dây dưa với cô trong phòng, lần trước vì Trương Bích Quân có thai, khiến y một tuần liền nhốt mình ở công ty bận bịu tới phát khùng, hoang đường đến mức đòi làm chuyện xấu với cô ở văn phòng.
Lâm Tuyền thấy Phương Nam đứng cách mình xa xa thì cười hỏi:
- Sợ em ăn thịt chị à?
- Vừa nãy có người cố ý để lại một khe hở tránh bị nghi ngờ, tôi phải cẩn thân chứ.
Phương Nam mắt như trăng sáng, cười lên mang vẻ đẹp kinh tâm động phách, đi tới bàn làm việc dọn dẹp đồ cho Lâm Tuyền:
- Sao lại muốn ra ngoài?
- Lâu lắm rồi không đi dạo phố với chị, đôi khi em chỉ muốn cùng chị có cuộc sống bình thường.
Nói câu này, Lâm Tuyền chợt nhớ Trần Vũ từng nói thế với y, tới giờ y
mới thực sự cảm thụ hết câu nói đó của cô, song tình cảm của y lúc này
hoàn toàn giành cho Phương Nam, Lâm Tuyền ngả người ra đằng sau, ngắm
nhìn đường cong mỹ diệu của Phương Nam.
Mái tóc dài vấn cao gọn gàng kiểu phụ nữ công sở, khuôn mặt diễm lệ
thành thục vẫn vương chút khả ái của thiếu nữ, động tác cúi mình làm bầu ngực vun tròn trễ xuống thêm nỏi bật, vòng eo đầy đặn hơn của các thiếu nữ một chút, trông càng có nhục cảm, dễ khiến nam nhân sinh ra tưởng
tưởng vô hạn, đôi chân thẳng tắp, đùi tròn căng, làm y càng nhìn càng
ngây ngất.
- Tỉnh lại đi.
Phương Nam quay đầu sang, thấy ánh mắt tham lam của Lâm Tuyền, cuộn một tờ giấy lại, gõ lên đầu Lâm Tuyền:
- Lần trước về Tĩnh Hải, thím Trần nói với tôi về cậu, bảo tôi giới thiệu cho cậu cô gái thích hợp trong công ty ...
- Ôi, sao mẹ em lại nói chuyện này.
Lâm Tuyền đau đầu vô cùng, tâm tình tốt đẹp hỏng hết sạch, mẹ y nói
chuyện này với Phương Nam, dụng ý thế nào khỏi nói cũng rõ, áy náy nhìn
Phương Nam, giọng dứt khoát:
- Xin lỗi chị, không bằng lần này về chúng ta công khai đi, không làm chuyện bưng tai trộm chuông nữa...
- Trong lòng cậu có tôi thì đừng làm khó tôi.
- Em không muốn làm khó chị ...
Lâm Tuyền nắm lấy tay Phương Nam, muốn kéo cô ngồi vào lòng, Phương Nam đánh miệng ra cửa, ý bảo cửa chưa đóng kín.
- Cậu không muốn làm khó tôi, sao lại làm khó người nhà của cậu?
Giọng Phương Nam ôn nhu mà kiên định:
- Sao mẹ em lại làm thế chứ ? Mẹ em luôn kêu ca em không có bạn gái, em dắt về cho bà một cô con dâu tuyệt vời lại muốn đẩy đi.
Điều Phương Nam không muốn nhất là Lâm Tuyền vì cô mà sinh mâu thuẫn với gia đình, hỏi nhỏ :
- Vậy cậu thử tưởng tượng xem, giả sử sau này Tư Vũ lớn lên, nó muốn đi
theo một người đàn ông có vợ, có còn thì cậu làm thế nào.
Lâm Tuyền không cần nghĩ, mặt hầm hầm đáp ngay :
- Hai cha con thằng đó mà tới gần Tư Vũ, em cho người đánh gãy chân bọn chúng.
Phương Nam phì cười, đưa tay vuốt má Lâm Tuyền, ôn nhu nói :
- Nhìn mặt cậu kia, làm như thật vậy. Nhưng mà tôi yên tâm rồi, trước
kia tôi nghĩ cậu chỉ thích chơi đùa với Tư Vũ, không có trách nhiệm,
nhìn cậu và nó chơi với nhau giống hai anh em hơn, nhưng cậu nói thế
chứng tỏ có cảm giác trách nhiệm của người làm cha mẹ rồi đấy.
Lâm Tuyền không ngờ Phương Nam nghĩ thế về mình, những cũng hiểu được ý
cô, Trần Tú xuất phát từ tình cảm của người mẹ, Lâm Tuyền không giận bà
nữa, lòng còn thấy ấm áp.
- Tôi được ở bên cậu là thỏa mãn rồi, chỉ cần có thẩy nhìn thấy câu, tôi không cảm thấy khổ, tôi còn có Tư Vũ. Mấy ngày qua tôi còn nghĩ, thực
ra cậu và Phi Lăng xứng đôi lắm, có phải cậu thấy tôi ngốc khốc? Nhưng
Phi Lăng quá chói mắt, trừ khi cô ấy từ bỏ hoàn toàn nghề diễn xuất của
mình, nếu không thì không có khả năng rồi.
- Sao em thích chị yêu Tư Vũ hơn em.
Lâm Tuyền hơi ghen tị, nắm lấy ngón tay Phương Nam cho lên miệng gặm:
- Cái này cả đời cậu cũng không bì nổi đâu.
Phương Nam cười đắc ý, thấy Lâm Tuyền làm động tác há to mồm muốn cắn, vội rút ngón tay trắng như ngọc khỏi tay y.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, Phương Nam lấy cho Lâm Tuyền một cái áo khác,
cánh tay cô còn vắt một chiếc áo gió màu xanh thẫm. Phương Nam bắt Lâm
Tuyền phải ăn mặc thật kín mới cho ra ngoài, Lâm Tuyền cứ kêu nóng,
nhưng vừa đẩy cửa ra ngoài bị gió lạnh lùa vào cổ liền rùng mình. Phương Nam nhìn bộ dạng của Lâm Tuyền cười khúc khích, kệ bản thân còn chưa
mặc kín, đi tới chỉnh lại cổ áo cho Lâm Tuyền.
Phàn Xuân Binh thấy Lâm Tuyền đi ra, vội đi theo, vừa vặn nhìn thấy động tác thân mật của hai bọn họ, cười ngượng ngùng:
- Đài báo buổi tối khả năng có tuyết, hay để công ty phái xe ...
Phương Nam rụt tay lại, Lâm Tuyền hận không thể đá Phàn Xuân Binh lăn ra đất:
- Không cần, chúng tôi đi thăm thành phố, bữa tiệc buoir tối anh đi thay tôi, rượu uống tới là dừng, đừng làm mất mặt tôi.
Phàn Xuân Binh nhe răng cười, rụt đầu vào.
Lâm Tuyền ngửa cổ lên, đợi Phương Nam tiếp tục chỉnh lại cổ áo cho mình. Phương Nam không thèm nhìn y, dựng cổ áo lên đi trước, Lâm Tuyền vội
chạy đuổi theo.
Trời âm u, xem chừng sẽ có tuyết rơi thật, hai người bắt xe bus trước
cửa nhà máy, trên xe không có mấy người. Hai người ngồi ở hàng ghế
trước, Phương Nam ngồi kề cửa sổ, Lâm Tuyền thoải mái chống cằm lên vai
Phương Nam ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Trời sắp tối xe mới đi nửa vòng quanh khu công nghiệp, đèn đường hai bên bật sáng, Lâm Tuyền ôm vai Phương Nam, cảm giác mu bàn tay lành lạnh,
mấy bông hoa tuyết từ khe cửa bay vào, rơi trên mu bàn tay y.
- Tuyết rơi thật rồi.
Phương Nam nghe thấy Lâm Tuyền hô, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tuyết đam
giống như tinh linh bay múa bên ngoài, khi bay qua ánh đèn phát ra ánh
ngân quang lấp lánh, chỉ là tiếng tuyết rơi bị âm thanh hỗn tạp che lấp, lúc này trên xe đã chen kín công nhân về thành phố.
Phương Nam nhớ ra cô từng nói với Lâm Tuyền cả hai chưa bao giờ ngắm
tuyết rơi, không ngờ y vẫn ghi nhớ trong lòng, cảm thấy hết sức ngọt
ngào, hơi nghiêng đầu qua, áp má lên trán y. Lòng thầm nghĩ :" Dù chỉ
được cậu toàn tâm toàn y yêu tôi trong tích tắc, tôi cũng đủ rồi."