Phương Nam gật đầu, cô cố ý
để Lục Băng Thiến nhận ra. La Dân bị bắt, Lâm Tuyền không thể bỏ qua
chuyện này nữa, nếu để về sau người Thẩm gia mới biết Lâm Tuyền đứng sau La Dân, có thể sinh ra suy tưởng không phải, chi bằng để họ biết
trước, cơn đau đầu này không thể để cho Lâm Tuyền chịu một mình. Tất
nhiên cô không nói ra.
Lâm Tuyền nỗ lực lần cuối:
- Tra ra vấn đề sẽ có người nhận tội thay, mà dù chứng minh được Thẩm
Nhạc phạm pháp, hai người nghĩ hắn sẽ bị trừng phạt tương ứng?
La Dân và Trương Hàm không nghe lọt lời Lâm Tuyền, bọn họ bỏ đi tìm cha mẹ Vạn Ngọc.
Lục Băng Thiến về phòng, đuổi hết nhân viên công tác đi, cả gian phòng
tổng thống rộng thênh thang chỉ có năm người ba người nhà họ Thẩm, Tạ
Cung Hòa, Dư Quang Khôi. Lục Băng Thiến nhìn khuôn mặt đứa con mình dồn
tình cảm cùng cả day dứt về đứa con bỏ rơi vào đó, lòng đột nhiên thấy
căm hận, đi tới, tát một cái thật mạnh.
- Mẹ....
Thẩm Nhạc sững sờ ôm lấy gò má nóng rát kêu lên, đây là lần đầu tiên, hai mấy năm cuộc đời mẹ hắn đánh hắn:
Lục Băng Thiến không thèm nhìn hắn, thoáng cái định thần quay về bản sắc nữ cường nhân, ma chóng đưa ra quyết định:
- Để bí thư Dư và thị trưởng Tạ bị liên lụy vào việc này, tôi thật áy
náy, nhất định chúng tôi sẽ xử lý thật gọn, không để lại chút phiền toái nào cho các vị. Sự kiện lần này nhân chứng rất nhiều, truyền thông các
nơi cũng kéo tới, kết luận tự sát là không thể thuyết phục được rồi. So
với việc bị truyền thông đánh cho trở tay không kịp, chẳng bằng chúng ta chủ động hơn một chút, tôi quyết định cho người chịu trách nhiệm, cưỡng gian chưa thành, đương sự nhảy lầu tự sát là điều không dự liệu được,
khả năng bị phán 10 năm, tự ra đầu thú có thể giảm nhẹ hơn, tôi mong
phương diện nhà khách Tây Viên cũng gánh một phận trách nhiệm che giấu,
như vậy mới kín kẽ được.
Dư Quang Khôi gật gù:
- Nếu được thế thì tốt nhất, bằng không để kinh động bên trên không dễ xử lý.
Nếu chẳng phải Thẩm Thị còn có người trên cao hơn, nếu chẳng phải nghĩ
tới hạng mục Thẩm Thị đầu tư ảnh hưởng tới sự phát triển lớn của Xuân
Giang 10 năm sau, Dư Quang Khôi đã chẳng muốn đi mạo hiểm, trong lòng
oán trách Tạ Cung Hòa, phát sinh ra chuyện thế này vì sao không báo cho
thị trưởng, lại báo cho ông ta đầu tiên, khiến ông ta không tỏ thái độ
không được, kéo ông ta vào chuyện này.
Dư Quang Khôi đi rồi, Lục Băng Thiến tìm Trương Thiên, Vương Thục Binh tới nói chuyện.
Buổi chiều khi xảy ra xô xát với cảnh sát, rất nhiều người nhà Vạn gia
bị bắt, ngay cả thân thích ở quê không liên quan cũng bị chính quyền địa phương làm khó đủ điều, áp lực tù đủ phương diện khiến cha mẹ Vạn Ngọc
phải đồng ý ký vào đơn hỏa táng, người bị bắt bấy giờ được thả ra. Nhưng bọn họ không chịu rời cửa nhà khách Tây Viên, dứt khoát muốn đòi lại lẽ công bằng cho con gái.
Quần chúng vây quanh càng lúc càng nhiều, bất kể chân tướng ra sao,
người dân vốn mất niềm tin vào chính quyền càng muốn tin vào chuyện quan thương câu kết hãm hại dân lành, nhân cơ hội phát tiết, chẳng những
những tin đồn truyền ra càng lúc càng hoang đường, mà người dân cũng
ngày một trở nên kích động, ít nhất có 3 bảo vệ bị đả thương, 1 người
khách không may cũng bị thương, cục công an điều gần 1000 cảnh sát từ
các khu huyện khác tới duy trì an ninh.
Nhưng nhìn sự thể dần dần mất kiếm soát, từ vụ án phổ thông biến thành
người dân và chính quyền xung đột quy mô lớn, Dư Quang Khôi phải xuất
hiện hứa cùng đơn vị tương quan lập tiểu tổ điều tra, đưa sự thực ra ánh sáng.
Tối hôm đó cục công an thành phố tuyên bố Vương Thục Binh, Trương Thiêm
đã ra đầu thú, Trương Thiêm thừa nhận khi ở phòng khách quý có ý đồ
cưỡng bức Vạn Ngọc, Vạn Ngọc sau khi vùng thoát được, đã nhảy xuống từ
cầu thang từ tầng 11 lên tầng 12. Vương Thục Binh sau khi hay tin, lợi
dụng quyền thế che dấu chân tướng phạm tội cho Trương Thiên.
Hai người đó đầu thú, thẳng thắn khai nhận hành vi phạm tội, phù hợp với những nghi vấn còn sót lại cùng kết luận điều tra của cảnh sát, nhân
viên công tác tương quan của nhà khách cũng thừa nhận được Vương Thục
Binh sai khiến gây ra sự cố mất điện, di chuyển thi thể.
Nhìn trên màn hình Dư Quang Khôi bình tĩnh tự nhiên, Lâm Tuyền nhắm mắt lại, cứ như chỉ nhìn thêm một chút thôi sẽ không kiềm chế được, nhưng
bên tai vẫn văng vẳng lời nói giả dối của ông ta, bực bội chuyển kênh,
nhưng tin tức đột xuất này chiếu xen vào mọi kênh, Lâm Tuyền gầm lên ném điều khiển vào màn hình, bỏ về phòng ngủ.
Những người khác thấy Lâm Tuyền đột nhiên phát tác đều giật mình, không ai nói câu nào.
Những biện pháp ứng phó của thành ủy Xuân Giang với sự kiện này có thể
nói rất kịp thời, đã thành công xoa dịu sự kích động của quần chúng, sau khi nghi phạm tự thú và ĐTH đưa tin, mấy nghìn quần chúng vây quanh
nhà khách bắt đầu rút đi, không trở thành sự kiện ác liệt vượt ngoài tâm kiểm soát. Đem so với sự kiện thiếu nữ chết ly kỳ trong nhà khách của
huyện nào đó, khiến cho gần vạn người dân phẫn nộ phóng hỏa đốt nhà
khách, thành phố Xuân Giang đã hóa giải một trận phong cực lớn.
Sau khi tin tức phát đi, Dư Quang Khôi tới văn phòng ở thành ủy, ngồi
một lúc rồi báo kết quả xử lý cuối cùng lên tỉnh, đặt điện thoại xuống,
lòng bàn tay thấm mồ hôi, ông ta lau lên áo, nhìn Tạ Cung Hòa ngồi phía
đối diện, lòng hết sức căm hận, khoát tay:
- Trương Thiêm đầu thú, chuyện tạm thời lắng xuống, trong quá trình xét
sử sau này, anh đại biểu thành ủy theo dõi, còn chuyện hợp tác với tập
đoàn Thẩm Thị thì đợi thị trưởng Hạ về hãy trực tiếp bảo cáo với ông ấy.
Tạ Cung Hòa thấy Dư Quang Khôi vội vàng phủi sạch liên quan, lòng thầm
nguyền rủa, Dư Quang Khôi không thể không nhìn ra những nghi vấn trong
sự kiện này, song lại muốn lợi ích đem lại từ sự hợp tác với Thẩm Thị
mà không phải lãnh bất kỳ hậu quả nào, ông ta mới là kẻ gian xảo khốn
kiếp nhất. Tạ Cung Hòa còn nói được gì, liền cáo từ rời đi.
La Dân và Trương Hàm không thể liên hệ với cha mẹ Vạn Ngọc, tất nhiên thời gian này không thể liên lạc nổi.
Cùng lúc này thành ủy Xuân Giang kịp thời hành động, xoa dịu bất bình
của người dân, La Dân và Trương Hàm cực kỳ thất vọng và chán nản.
Truyền thông trong nước đều có đơn vị chủ quản, không có chứng cứ sản
thực, chỉ dựa vào nghi ngờ miệng mà đi điều tra tiếp thì nguy hiểm quá
lớn. Mà cho dù phải trả giá cực lớn thì chân tướng cũng không bao giờ
hiện ra.
Có thể nói, sự kiện này chưa kịp lọt vào mắt giới truyền thông đã biến mất.
- Chính nghĩa chẳng qua chỉ là vật tô điểm cho đấu tranh quyền lực, Lâm Tuyền nói hết sức chuẩn xác.
La Dân chán nản nói:
- Dù nói thế nào, người giúp được chúng ta chỉ có Lâm Tuyền mà thôi.
Sau khi đưa ra kết luận này, La Dân và Trương Hàm đi tìm Lâm Tuyền, tới
khách sạn Minh Thành liên hệ với Phương Nam thì Lâm Tuyền đang đọc Báo
tối Xuân Giang, trang nhất đưa tin Tập đoàn Thẩm Thị và chính phủ Xuân
Giang hợp tác khai phát khu công nghiệp, trong vòng 5 năm, tập đoàn Thẩm Thị sẽ đầu tư vào đây 5 tỷ đồng.
Toàn bộ giá trị sản lượng công nghiệp của Xuân Giang năm 2004 cũng chưa
tới 5 tỷ, đem so hai đằng, tính mạng của cô gái thực sự không đáng nhắc
tới rồi, Lâm Tuyền kiềm chế để không xé nát tờ báo ra.