Cố Hiến Chương tới Tĩnh Hải
thị sát một vòng, tiếng nghị luận sau lưng tức thì lắng xuống rất nhiều, tuy dư chấn của sự kiện Tĩnh Hải chưa tan hoàn toàn, nhưng trong phạm
vi Tĩnh Hải, xem như đã yên bình trở lại.
Từ ba năm trước, Liễu Diệp Thiên được sự ủng hộ của Cảnh Nhất Dân đã có
thể đứng ngang hàng với Trương Quyền ở chính phủ, Trương Quyền trong
cuộc đấu tranh với Cảnh Nhất Dân cứ yếu thế dần, ảnh hưởng tới cả chính
phủ, uy tín của Liễu Diệp Thiên dần lấn át Trương Quyền.
Chuyện tuyển cử Tĩnh hải tuy chấn động toàn quốc, nhưng ở chính phủ Tĩnh Hải không có hỗn loạn lắm, nhân mã của Liễu Diệp Thiên thì hân hoan cổ
vũ, thân tín của Trương Quyền thì đa phần chủ động xin điều đi, ít nhất
chủ động còn có chút lựa chọn, nếu để Liễu Diệp Thiên đuổi đi thì thê
thảm rồi, còn đợi Trương Quyền trở lại thì tới bao giờ?
Nhìn chuyến thị sát của Cố Hiến Chương thì biết việc làm của Cảnh Nhất
Dân không làm vị đại quan này tức giận, rất nhiều người bắt đầu từ bỏ
Trương Quyền.
Ở đại hội thường vụ lần thứ năm mới thảo luận hướng đi của Trương Quyền, do phân công của các thường vụ khác đã hoàn tất, đừng nói người khác,
Hướng Nghĩa Sơn cũng không muốn phân chia chức trách cho Trương Quyền,
cuối cùng Trương Quyền được bổ nhiệm làm tuần thị viên.
Trần Tấn nhanh chóng thu được công văn điều động công tác, thậm chí ngay cả trình tự che giấu cũng chẳng có, tới thẳng ban thư ký văn phòng chín phủ.
Chuyện tuyển cử đã tạm thời lắng xuống, Lâm Tuyền hưởng thụ thời gian
nhàn nhã hiếm có, đặc biệt chọn ngày cùng Phương Nam đi tới Quốc Tế Tĩnh Hải mua sắm, phải nói các chị em dường như có nhiệt tình cùng sinh lực
vô tận ở chuyện này, Lâm Tuyền chịu thua, theo sau Phương Nam được hơn
một tiếng thì mệt phờ, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhìn các cô gái như
những cánh bướm muôn màu qua lại, mấy năm qua, các cô gái ở Tĩnh Hải
hình như xinh đẹp lên không ít.
Phàn Xuân Binh ngồi xoay lưng lại với Lâm Tuyền, than vãn:
- Tôi bảo tổng giám đốc không nghe, cứ để các cửa hàng đem hàng mới nhất năm nay tới biệt thự rồi thong thả mà chọn, lại bảo như thế không có
thú vui mua sắm, có thú vui nào mệt mỏi thế này không?
- Ra ngoài đi lại cũng tốt, có vài năm thôi mà bụng anh đã thế này rồi,
không hiểu Vương Thúy phối hợp với anh trên giường ra sao.
Thể hình chắc gọn năm xưa của Phàn Xuân Binh đã biến mất, hắn cao 1m 83, nặng 100 kg, còn đắc ý nói:
- Tôi không phải nhọc lòng như mọi người, ăn uống không sinh ra thịt còn ích lợi gì? Lão Tiền cũng thế mà, tôi còn cao hơn hắn một đoạn, không
đến nỗi phá hỏng hình tượng của công ty.
- Giao cho anh một nhiệm vụ, giảm đi 10 kg, đi với anh tôi thấy xấu mặt với các bác nông dân.
Lâm Tuyền cao 178, nặng 65 kg:
Phàn Xuân Binh nhăn nhó:
- Tiểu Thúy cũng nói không giảm 10 kg thì không kết hôn với tôi, có chuyện gì khó khăn vất vả tổng giám đốc để tôi làm đi.
Lâm Tuyền đứng dậy vỗ vai hắn cười lớn:
- Lát nữa đừng ngồi xe, chạy theo vừa giảm cân lại đỡ tốn xăng.
Phàn Xuân Binh đang định phản đối, chợt nhận ra cái gì huých vai Lâm Tuyền:
- Tổng giám đốc lúc nào cũng thu hút các cô gái nhé, cô bé bán hàng kia cứ nhìn nãy giờ.
- Đâu, đâu ...
Lâm Tuyền thuận theo hướng Phàn Xuân Binh nhìn qua, đúng lúc cô gái kia
cũng nhìn y, làn da trắng mịn màng, đôi chân dài miên man, tim Lâm Tuyền đột nhiên tăng tốc dữ dội, quay đầu đi, cố trấn tĩnh nói:
- Tạm được, đi xem xem, thuận tiện giúp Tiểu Thúy mua bộ nội y.
- Kém hơn Tiểu Thúy, không thèm.
- Nhìn cả hai người làm trò hay ho chưa kìa.
Giọng Lâm Tĩnh Di vang lên, Phàn Xuân Binh giật nảy mình đứng dậy, vội nhận lấy túi đồ trong tay cô:
- Chị Lâm mua sắm xong rồi ạ?
- Tôi nhiều tuổi hơn anh à?
Lâm Tĩnh Di trừng mắt lên, cô ghét nhất là nam nhân tụ lại một chỗ bình phẩm nữ nhân.
- Tôi gọi chị là chị để thể hiện sự tôn trọng mà.
Phàn Xuân Binh nhỏ nhẹ nói, tránh Lâm Tĩnh Di kéo Vương Thúy sang chiến tuyến của cô.
- Chúng tôi thiếu người xách đồ.
Lâm Tĩnh Di ngoắc tay gọi Phàn Xuân Binh:
Phàn Xuân Binh đưa ánh mắt cầu cứu Lâm Tuyền, Lâm Tuyền thiếu nghĩa khí quay đi làm bộ như không thấy.
Phàn Xuân Binh đi rồi, Lâm Tuyền hít liền mấy hơi, thấy chưa đủ hít thêm mấy hơi nữa, định bước đi thì lòng do dự :” Gặp lại nhau rồi làm gì,
mình đã có Phương Nam, cô ấy hẳn cũng đã có bạn trai, gặp nhau rồi để
sau này thành bạn bè thôi sao?”Lòng nghĩ thế nhưng chân chẳng biết cái
gì sui khiến vẫn bước tới phía trước, nơi đó là gian chuyên kinh doanh
nội y nữ, Lâm Tuyền nuốt nuốt bọt, thầm mắng bản thân quá kém cỏi, đã
qua bao nhiêu năm rồi, coi như bạn cũ gặp lại đi, vả lại chưa chắc cô ấy đã nhận ra mình cơ mà, vờ vĩnh nói:
- Em ơi, anh có bạn gái vóc dáng tương tự y, anh muốn mua một bộ nội y cho cô ấy ...
Lâm Tuyền còn chưa nói hết cô gái kia đã lắc đầu, giọng nói bao năm chưa nghe không hề có chút xa lạ nào:
- Bao nhiêu năm rồi tính anh vẫn như thế.
- Thư Nhã, em là Thư Nhã ...
Lâm Tuyền giả bộ kinh ngạc:
- Chúng ta gần 10 năm chưa gặp rồi, em vẫn nhận ra anh sao?
- Anh cơ bản không thay đổi gì, sao em không nhận ra?
Thư Nhã mím môi lại, giọng có chút tủi thân:
- Còn anh thì lại quên em rồi, vừa rồi anh đi qua đây, mắt còn dừng lại
trên mặt em mấy giây, em tưởng anh nhận ra em, tim em ngừng đập mấy giây liền, ai ngờ tiếp theo mắt anh nhìn xuống dưới ...
- Khụ khụ khụ ...
Lâm Tuyền ho liên hồi, lúng túng nói:
- Vì, vì trước kia em rất xinh đẹp, nhưng người mảnh mai ..
Thư Nhã có vẻ đẹp ngọt ngào, mái tóc đen nhánh được quấn chỉnh tề sau
đầu, tôn lên cổ ngọc thon dài, lông mi được trang điểm tỉ mỉ, môi tô
son, người mặc trang phục công sở màu xanh thẫm, trong là chiếc áo sơ mi trắng nổi bật đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người ta mê đắm, ngoài là chiếc áo khoác xanh da trời dài tới gối, để lộ cặp chân thon thả đi tất lụa đen, không phải là thiếu nữ thanh xuân trước kia mà hoàn toàn
chuyển hóa mỹ nhân văn phòng, không biết đã làm bao nhiêu anh chàng đồng nghiệp phải điên đảo thần hồn.
Lâm Tuyền trước đó lo lắng không biết dùng thái độ nào đối diện với Thư
Nhã, không ngờ mọi chuyện đơn giản như thế, chàng trai mười năm trước
như sống lại, hoạt bát mồm mép.
Thấy ánh mắt Lâm Tuyền nhìn chằm chằm vào mình, Thư Nhã trừng mắt lên:
- Anh nghĩ cái gì thế?
Thực sự khi Lâm Tuyền đi tới, Thư Nhã trong khoảnh khắc muốn bỏ chạy,
mười năm rồi, quá nhiều thứ đã thay đổi không biết phải đối diện với
nhau như thế nào, không ngờ khi Lâm Tuyền lên tiếng, tất cả giống như
chỉ mới như ngày hôm qua, khi cả hai nắm tay nhau đi học về trong con
ngõ nhỏ nhà cô, mọi thứ với hai người như đều hiển nhiên là thế vậy,
mười năm xa cách xóa mờ trong tích tắc.
- Hồi tưởng lại quá khứ, hối hận vì sao khi đó không len lút trở về tìm em, nói không chừng giờ em là bạn gái của anh rồi.
Thư Nhã đỏ mặt, kích động nói:
- Anh còn nói dám nữa, ba em không cho anh gặp em thì không tới à, anh
có biết em ngày nào cũng đợi ở chỗ nhà trống chúng ta hay trốn ba em
không, có lần em đợi tới khuya, còn bị ốm nữa.
- Anh ….
- Tiểu Ba, làm gì ở chỗ đó vậy hả?
Đúng lúc đó Lâm Tĩnh Di, Phương Nam dắt tay Tiểu Tư Vũ đi tới:
Thư Nhã lau nước mắt rất nhanh, chuyển sang nụ cười tươi tắn:
- Chị là chị Tĩnh Di phải không, em là Thư Nhã, bạn sơ trung của Lâm Tuyền ...
- Á ...
Lâm Tĩnh Dĩ hét lớn, khiến mọi người xung quanh giật mình nhìn sang,
Vương Thúy và Phàn Xuân Binh vội vàng chạy tới, không hiểu xảy ra chuyện gì.
- Em chính là bạn gái đầu tiên của Tiểu Ba.
Ở trước mặt Phương Nam, Lâm Tuyền có chút hoảng loạn, thúc giục:
- Mua xong rồi, chúng ta đi thôi.
- Vội cái gì.
Lâm Tĩnh Di tóm ngay lấy tay Lâm Tuyền:
- Nhìn thấy cô bạn gái nhỏ là muốn bỏ rơi chị, sau đó lén lút quay lại phải không?
Tiểu Tư Vũ chu mỏ lên thật cao, không vui nói:
- Cháu mới là bạn gái nhỏ của ba chứ.