Quan Thương

Chương 4: Q.7 - Chương 4: Trần gia không chấp nhận kẻ tầm thường (2)




Gần hết bữa cơm, Phương Nam gọi phục vụ tới tính tiền, Lương Cập cười ngượng:

- Đáng lẽ hôm nay phải do em mời ... Chỉ là ... Em không khách khí với anh nữa.

Lâm Tuyền khoát tay:

- Không cần ngại, lần sau tôi kiếm quán bên đường để cậu mời, tôi cũng chẳng quen mấy chỗ này, chỉ là lần đầu mới cậu ăn cơm phải chính thức một chút, nếu không Tiểu Sở lại mắng tôi.

Bốn người rời nhà hàng, Quý Vĩnh đi trước mở cửa xe, Lâm Tuyền vừa bước một chân vào xe, quay lại nhìn Lương Cập:

- Cậu cũng đừng trách ba mẹ Tiểu Sở, Trần gia đứng là không chấp nhận người tầm thường...

Lời này lập tức khiến không khí hài hòa vừa rồi thành căng thẳng, Trần Sở ngỡ ngàng nhìn Lâm Tuyền, thấy mặt y rất nghiêm túc không phải nói đùa, không dám xen vào.

- Nhãn quang của Tiểu Sở không tệ, cậu là người có năng lực, vì sao không thay đổi suy nghĩ, xem xem mình có thể làm được gì? Cậu muốn đem lại hạnh phúc cho em gái tôi? Nhưng khiến nó xung đột với cha mẹ có phải là hạnh phúc không? Tình yêu đáng quý, tình thân càng đáng trân trọng hơn.

Lâm Tuyền lại bảo Trần Sở:

- Em muốn cậu mợ chấp nhận chuyện hai đứa thì phải có sự nghiệp của mình, đừng vọng tưởng thay đổi quan điểm của họ, cũng đừng có ý nghĩ ấu trĩ đoạn tuyệt qua lại với ba mẹ em.

Lâm Tuyền nói xong là vào xe, không nhìn phản ứng hai người kia.

- Hai đứa phải phấn đấu lên.

Phương Nam cười nhẹ nói, đợi chiếc chân mảnh mai của cô thu vào xe, cánh cửa xe khép lại không tiếng động, kính dán màn phản quang, không nhìn được vào bên trong. Tới tận khi chiếc Volvo hòa vào dòng xe tấp nập, Lương Cập tới lúc này mới tỉnh lại, nghi hoặc nhìn Trần Sở:

- Ý anh trai em là ...

Trần Sở hưng phấn ôm lấy cánh tay Lương Cập:

- Chẳng phải anh luôn có ý tưởng hiệu sách trực tuyến sao, làm đi, chỉ cần có Tiểu Ba ủng hộ chúng ta, nhất định sẽ thành công.

- Hiệu sách trực tuyến của chúng ta khác với trang web khác, càng khác hiệu sách truyền thống, mà tới tận nơi marketing và tiêu thụ với đối tượng xác định, kết hợp phương thức marketing internet hoàn toàn mới.

Lương Cập không đủ tự tin:

- Mô hình này chỉ là ý tưởng của anh, phải dùng thời gian dài mới biến thành thực tế được, khả năng nhiều năm sau anh vẫn là người bán sách nhỏ, tới lúc đó sợ ba mẹ em vẫn thất vọng.

Trần Sở chăm chú nhìn Lương Cập:

- Tiêu chuẩn thành công không phải duy nhất, không phải cứ kiếm thật nhiều tiền mới là thành công, ít nhất chúng ta đã nỗ lực thay đổi thói quen đọc sách của một thành phố.

Lâm Tuyền nắm bàn tay trơn mịn của Phương Nam, vì vừa rồi có uống rượu, làn da trắng trẻo của cô ánh lên sắc hồng nhàn nhạt, đẹp vô ngần. Lâm Tuyền nhìn Phương Nam ngây ngất, cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ, nhìn từ cái cổ trắng ngần tới bờ vai, nhìn xuống áo lụa màu vàng gạo phủ lên đồi ngực phập phồng.

Phương nam chịu không thấu ánh mắt si dại của Lâm Tuyền, đưa tay nắm đầu y quay sang hướng khác, Lâm Tuyền há miệng cắn ngón tay cô, lè lưỡi liếm lòng bàn tay Phương Nam, Phương Nam nhíu mày lại, lấy lòng bàn tay ướt bôi lên mặt Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cứ sấn tới, muốn dựa vào người cô.

Phương Nam chịu thua, nâng đầu Lâm Tuyền, để y dựa vào bầu ngực mềm mại của mình, dùng ngón tay day huyệt thái dương của y, giúp dịu bớt thần kinh sau ngày làm việc căng thẳng.

- Cậu chuẩn bị giúp họ thế nào?

Phương Nam tò mò hỏi:

- Em không giúp nhiều đau, nếu thành công quá đơn giản người ta sẽ không biết trân trọng.

Lâm Tuyền rên hừ hừ hưởng thụ, nhìn trộm thấy từ góc độ Quý Vĩnh không thấy bọn họ, còn lắc đầu cọ ngực Phương Nam, bị cô tát cho một cái:

- Trần gia hiện cần nhân tài thực sự, không cần kẻ đầu cơ sốc nổi, ha ha ha, hình như Trần gia không thiếu người có sốc nổi.

- Miệng cậu nói cái gì mà ân oán như mây, gió thổi là tan, cuối cùng chẳng phải vẫn khắt khe với bọn họ?

Phương Nam béo má Lâm Tuyền:

- Đồ giả dối, cậu hai cậu bao lần tìm Từ Kiến muốn làm ăn với Thiên Tinh Hồ.

Lâm Tuyền nhe răng:

- Có cái đống cát sỏi thì gọi là kinh doanh gì, thật là làm khó lão Từ. Mai chị tuyên bố, nếu người Trần gia và Lâm gia tìm tới, phải được em đích thân lên tiếng mới cho vào, tránh làm khó đám Từ Kiến, Cố Hiểu Linh.

- Bây giờ tới nhà bí thư Cảnh à?

Phương Nam khẽ hỏi:

- Ừ, nhưng đưa chị về nhà đã.

- Tôi tự gọi xe là được.

- Vì em muốn ở bên chị thêm một lúc.

Phương Nam lòng trần ngập nhu tình, vươn tay ôm lấy Lâm Tuyền, hôn lên đôi mắt mỏi mệt, hôn lên sống mỗi thẳng của y, Lâm Tuyền chỉ có những lúc ở bên Phương Nam mới hoàn toàn thả lỏng.

………………..

Ở nhà Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng đã tới từ lâu, thấy Lâm Tuyền đến muộn hỏi:

- Có chuyện gì mà tận giờ này mới đến.

- Chẳng phải để anh có thêm thời gian nói chuyện với chú Cảnh sao?

Lâm Tuyền cười hì hì:

- Giúp ông ngoại xem mắt cháu rể, Quả Quả, Trần Yến không theo anh về à?

- Họ muốn về thì lúc nào chẳng được, đâu cần chọn hôm nay .. Mà cháu rể của lão bí thư là bạn trai của Trần Sở hay Trần Việt?

Triệu Tăng tò mò hỏi:

- Cần gì em phải đi?

Lâm Tuyền vừa đi vừa kể đâu đuôi câu chuyện cho Triệu Tăng nghe, Triệu Tăng cười ha hả, Cảnh Nhất Dân ở trong nhà đi ra:

- Chuyện gì mà cả hai cười vui vẻ thế.

- Tiểu Ba giúp lão bí thư chọn cháu rể, tôi nghe cảm tưởng như lão bí thư có giở thủ đoạn gì đó. Ít nhất thì lão bí thư cũng đã lén lút gặp qua rất nhiều chàng trai trẻ rồi.

Cảnh Nhất Dân cười lắc đầu, mở cửa kính ra, xem đồng hồ nói với thư ký Dã Chiếu, nói:

- Tiểu Chiếu, thời gian không còn sớm nữa, cậu về nghỉ đi.

Chuyện hôm nay có một số vấn đề ngay cả Dã Chiếu cũng không tiện nghe, ba người đi vào thư phòng cổ điển rộng rãi của Cảnh Nhất Dân. Lâm Tuyền có chuyện tìm Cảnh Nhất Dân ít khi nào tới thành ủy, chủ yếu tới thư phòng này bàn bạc.

Chiếc ghế tựa làm bằng gỗ trầm hương, ngồi lên không có cảm giác cứng lưng khó chịu, Lâm Tuyền chăm chú đợi Cảnh Nhất Dân nói câu đầu tiên.

- Công tác chuẩn bị cuộc tuyển cử đổi khóa kết thúc ngày hôm nay, 470 đại biểu đảng sẽ là kế cấu chính trị mới của thành phố Tĩnh Hải khoa tiếp. Theo đó thì danh sách thường ủy sẽ thêm hai người, nhưng muốn đẩy Trương Quyền, Hướng Nghĩa Sơn đi thì không phải việc đơn giản.

Giọng nói Cảnh Nhất Dân thong thả, không hề căng thẳng:

- Huống hồ trên tỉnh không có ý này, Tĩnh Hải tự ý hành động, e làm loạn bố trí của bí thư Cố.

Triệu Tăng nhìn Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lấy làm lạ, sao lại muốn mình phát biểu trước.

- Hạn ngạch tuyển cử tăng thêm hai người hẳn làm đám Trương Quyền cuống lên, ông ta và Hướng Nghĩa Sơn kết làm một đúng là không đẩy xuống được, huống hồ nếu tỉnh không có an bài, Tĩnh Hải làm trái lại sẽ khiến bên trên bất mãn.

- Đúng, chú lo thế.

Cảnh Nhất Dân gật gù:

- Nếu chọn loại bỏ một trong hai kẻ này thì cháu chọn ai.

- Trương Quyền.

Lâm Tuyền chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, nói ra liền thấy hối hận, sao cảm tưởng như Cảnh Nhất Dân đang dụ mình?

- Vì sao lại là Trương Quyền?

Triệu Tăng hỏi:

- Cách mạng đều vị đại, sự nghiệp có phân công, Hương Nghĩa Sơn ít nhất còn giữ giới hạn trong phạm vi quản lý của mình, nếu cần phân ông ta việc nào đó là xong. Ngược lại Trương Quyền thì khác, tham vọng lớn, lòng tham cũng lớn, nếu chỉ hạ một, thì chỉ có thể là ông ta.

- Đúng thế sao?

Cảnh Nhất Dân cười gian:

- Vậy làm theo ý cháu đi, cũng hợp lý, vậy thì giữ Hướng Nghĩa Sơn, đuổi Trương Quyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.