Lâm Tuyền đưa tay ra, bắt tay Ngụy Gia Cường:
- Hôm nay tôi gọi Trần Tấn đi ăn cơm cùng, không ngờ gặp cục trưởng Ngụy, nếu ông không bận, chúng ta đi ăn cơm chung.
- Không bận, không bận.
Ngụy Gia Cường dùng hai tay nắm tay Lâm Tuyền, rối rít nói:
- Chỉ là tôi sao dám để ngài Lâm tốn kém, bữa cơm này do tôi mời ...
Lâm Tuyền cười chỉ Trần Tấn:
- Hôm nay do Trần Tấn mời chúng tôi ăn cơm, cục trưởng Ngụy muốn tranh với cậu ta thì tôi cũng không có ý kiến gì.
- Chuyện này ...
Ngụy Gia Cường cười ngượng, quay sang phía Trần Tấn, vẫn không quen cười với hắn, hừ một tiếng, kéo con gái tới hỏi:
- Định mời ngài Lâm đi đâu?
Ngụy Tiểu Thanh vẫn còn chưa định thần lại được sau chuyển biến quá lớn
của cha mình, bị Ngụy Gia Cường kéo một cái, ngã luôn vào người ông ta,
hoảng loạn nhìn Trần Tấn.
Trần Tấn ngạc nhiên vì sự tích cực của Lâm Tuyền hôm nay, phải biết rằng trước nay chỉ có chuyện của ông nội Trần Nhiên là y còn tỏ ra nhiệt
tình, còn những chuyện khác của Trần gia thì y chẳng mảy may quan tâm.
Trần Tấn không biết địa vị của Lâm Tuyền hiện cao bao nhiêu, nhưng từ
biểu hiện từ bữa tiệc đại thọ kia, nếu y có chút tình nghĩa với Trần
gia, Trần gia tuyệt đối không đi xuống như ngày nay.
Trần Tấn cũng không dám oán trách Lâm Tuyền tuyệt tình, năm xưa cha hắn, chú hai, cô út đối xử với anh em Lâm Tuyền ra sao thì hắn còn nhớ.
Bữa tiệc đại thọ của ông nội hắn là một bước ngoặt, trước đó ba anh em
Trần Kiến Quân trở về Tĩnh Hải liền ăn nên làm ra, nhưng sau bữa tiệc,
ai cũng nhìn ra hồ ngăn cách giữa Lâm Tuyền và ba anh em họ, ném đá
xuống giếng thì không ai làm, song không nể năng gì nữa. Ba anh em Trần
gia chỉ biết luồn cúi, giờ con đường đó đã bị chặn, liền hết cách, hai
năm qua kinh doanh vật liệu xây dựng ngày càng đi xuống, nhưng lại sĩ
diện quen, vẫn tiêu pha hoang phí, giờ tài sản không còn mấy đồng.
Trần Tấn thấy Lâm Tuyền ra mặt cho mình thì không quen lắm, song không
từ chối, mà chẳng thể từ chối được, cứ nhìn thái độ của Ngụy Gia Cường
với Lâm Tuyền là hiểu, một khi thái độ của Lâm Tuyền với Trần gia chuyển biến, chướng ngại giữa hắn và Ngụy Tiểu Thanh không còn nữa.
Ngụy Tiểu Thanh nhìn Trần Tấn, Trần Tấn thì nhìn Trần Sở.
Trần Sở vẫn còn tức vì câu nói lúc nãy của Ngụy Gia Cường, châm chọc:
- Chúng tôi chọn chỗ nhỏ lắm, không hiểu cục trưởng Ngụy ăn có quen không?
- Ngài Lâm ăn được, sao tôi lại không ăn được?
Ngụy Gia Cường cười giả lả:
Lương Cập giật áo Trần Sở, nhắc cô đừng phá hỏng chuyện của Trần Tấn, Trần Sở mới nén giận nói:
- Vậy tập trung ở cạnh Quốc tế Tĩnh Hải đi, Nhất Nhật Tam Xan không phải là nhà hàng cao cấp đâu.
Ngụy Gia Cường kéo con gái vào xe, bảo tài xế:
- Đi theo chiếc Becker, lúc này có chút lỗ mãng, khi ăn cơm phải xin lỗi đấy.
- Mới đầu thì không cho, sao giờ ba lại dính vào người ta thế?
Ngụy Tiểu Thanh ném túi sách sang một bên, hậm hực nói:
- Chuyện của con chưa qua dễ như thế đâu.
Ngụy Gia Cường nghiêm mặt lại, định giáo huấn con gái một trận, nhưng khí thế không dâng lên nổi nữa, thở dài:
- Nhiều chuyện con không hiểu, ba cũng không biết giải thích với con ra
sao, ba chỉ có một đứa con gái, chẳng lẽ lại vì lòng riêng của mình mà
ngăn con qua lại với Trần Tấn sao?
- Chả lẽ không phải à?
Ngụy Tiểu Thanh quay ngoắt đầu đi:
- Chuyện ngày trước của ba và ba Trần Tấn con nghe tới chai tai rồi, hai người có ân oán của hai người, nhưng liên quan gì tới bọn con?
- Ba và cái kẻ thế lợi đó thì có ân oán gì, ông ta mà đáng cho ba đi so đo tính toán à?
Nhắc tới Trần Kiến Quốc, Ngụy Gia Cường khinh miệt ra mặt:
- Chẳng qua năm xưa bị ông làm khó chịu chút thôi, lòng dạ ba đâu hẹp hỏi như thế.
- Vậy vì sao?
- Chuyện này ...
Ngụy Gia Cường không biết phải bắt đầu từ đâu:
- Rất có thể do người xung quanh đều hiểu lầm, cậu ta rộng lượng hơn họ nghĩ?
- Cậu ta?
Ngụy Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn cha:
- Ý ba nói .. Lâm Tuyền, vì sao lại liên quan tới Lâm Tuyền?
Ngụy Gia Cường cũng đang thắc mắc, trước kia ông ta không tham gia tiệc
thọ của Trần Nhiên, nhưng tin đồn về bữa tiệc đó tuyệt đối có thể nói
oanh động cả giới thượng lưu Tĩnh Hải, cả nhà Lâm Tuyền bị xếp cho ăn ở
đại sảnh cùng khách bình thường, lại còn Lâm Tuyền to tiếng với cô út
của y, nếu tin đồn không phải sự thực, thì bãi cát sỏi của ba anh em kia cũng không thêm thảm như thế.
Ngụy Tiểu Thanh thấy cha chìm vào im lặng, lòng đang tức giận vì sự thô
bạo vừa rồi của ông nên hờn dỗi quay mặt đi. Hai chiếc xe nối nhau vào
bãi đỗ xe của Quốc Tế Tĩnh Hải, cùng tới phòng ăn lớn ở tầng 1.
Trong bữa cơm, Lâm Tuyền không muốn oán giận của mình với ba anh em Trần Kiến Quân gây trở ngại cho Ngụy Tiểu Thanh và Trần Tấn, mượn cớ nói
chuyện Trần Sở và Lương Cập tỏ rõ thái độ của mình, coi như thỏa mãn tâm nguyện của ông ngoại đi, Lâm Tuyền cũng thấy mình có trách nhiệm hướng
đám Trần Tấn, Trần Sở tới quỹ tích thành công.
Hai năm qua, ba anh em Trần Kiến Quốc đúng là nếm chút khổ cực, từ khi
bọn họ biết địa vị của Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải, thái độ chuyển biến 180 độ, bọn họ nhiệt tình nịnh nót, tuy không thật lòng, nhưng cũng dần làm Lâm Tuyền giảm thù địch và oán hận vì việc làm của họ trong quá khứ.
Trần gia phải quật khởi, nhưng trước quá trình rèn luyện đó phải mài
rũa, cho nên Lâm Tuyền mới bỏ bọn họ qua một bên suốt hai nắm, còn về
những tin đồn, Lâm Tuyền không hiểu chuyện là thế nào, hỏi ông ngoại,
ông ngoại cũng chối không biết.
Tài sản của Liên hợp Tĩnh Hải, trừ vài cao tầng hạch tâm, ngoài ra không ai rõ, nhưng địa vị của nó ở Tĩnh Hải là điều không cai nghi ngờ được,
đương nhiên cũng chỉ người đạt tới tầng cấp như Ngụy Gia Cường mới hiểu
được địa vị đó.
Phòng ăn lớn này chẳng thể nói là nhà hàng cao cấp, ngoài đại sảnh tiếng động ồn ào hỗn loạn, phòng bao thì lại hết chỗ, đám Lâm Tuyền tìm một
cái bàn gần cửa sổ, Lâm Tuyền có ý đề cao Trần Tấn, tất nhiên phải kính
Ngụy Gia Cường là trưởng bối, kiên trì mời ông ta ngồi vị chí chủ tiệc.
Ngụy Gia Cường ngồi nửa cái mông, lòng do dự, nếu ngồi xuống chỗ này thì không thể lên tiếng phản đối chuyện của Trần Tấn và Ngụy Tiểu Thanh
nữa, nếu không ông ta có tư cách gì làm trưởng bối của Lâm Tuyền.
Bữa cơm đó Ngụy Gia Cường ăn không ngon lành gì, dù thường ngày ông ta
xã giao khéo léo, trước mặt Lâm Tuyền vẫn cảm thấy gò bó, có lẽ cũng vì
muốn giữ hình tượng trước mặt con gái và Trần Tấn. Chuyện không nhiều,
Lâm Tuyền hiện lại không uống nhiều rượu, chỉ nửa tiếng bữa cơm đã kết
thúc. Lâm Tuyền còn có chuyện phải nói với Trần Sở, Trần Tấn nên cũng có ý giữ Ngụy Gia Cường lại, mở cửa xe cho ông ta nói:
- Có thời gian mời chú Ngụy tới trạch viện cũ uống trà, ông ngoại tôi rảnh rỗi cũng nghiên cứu trà đạo.
Nhìn chiếc Mitsubishi đi xa, hòa vào dòng xe, Lâm Thuyền thở khẽ ra một hơi:
- Trần Tấn, mấy năm qua cậu làm việc dưới quyền ông ta à? Khi ông ngoại
tại nhiệm, ba cậu đắc tội với không ít người, mâu thuẫn với Ngụy Gia
Cường không ít, sao không điều sang ban ngành khác.
- Biết làm sao?
Trần Tấn nhún vai:
- Cố được một năm, đang chuẩn bị buông tay đi kinh doanh, Ngụy Gia Cường đưa tiểu thanh vào cục, em còn đi được à?
- Cậu gọi thẳng tên người ta thế à?
Lâm Tuyền chép miệng, gập ngón tay tính:
- Nói thế cậu quen Ngụy Tiểu Thanh hai năm rồi hả, tới giờ vẫn chưa đi, có phải là gần đây mới lừa được cô bé?