Lâm Tuyền nhìn Thư Sướng một lượt, đầu tiên là gật đầu, sau lại lắc đầu:
- Tiếp tân tổng bộ Tân Năng Liên Hợp, trừ yêu cầu tướng mạo đoan trang tú lệ, còn cần nói tiếng Anh lưu loát.
Thư Sướng nhấc chiếc giày bốt cao gót định đạp Lâm Tuyền, Thư Nhã giữ lấy Lâm Tuyền đang định nhảy tránh:
- Đừng có chọc Tiểu Sướng nữa, chiều còn tới nhà em ăn cơm đấy.
Lúc này Lâm Tuyền nhìn thấy đôi tình lữ sinh viên gặp trên xe buýt từ khu vực Tân Năng Liên Hợp đi ra thì gọi họ:
- Hai người nộp đơn vào đó à?
Chàng trai nhận ra Lâm Tuyền:
- Vâng, em học điện tử, cô ấy học tiếng Anh thương mại, định cùng vào Tân năng Liên Hợp.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Trông hai người mệt mỏi quá, ấn tượng đầu tiên không qua nổi rồi.
Vừa nói tới đó thì cô gái đã ngáp chảy nước mắt, Thư Sướng không nhịn được cười, cô gái đỏ mặt nói:
- Đứng trên tàu hỏa suốt một đêm không ngủ, Tân Năng Liên Hợp cho một
phút tự thể hiện, qua được mới thu hồ sơ, bọn em bị loại từ vòng đầu
rồi.
Thư Sướng trêu:
- Nghe giọng hai người tôi cũng muốn ngủ rồi.
Lâm Tuyền cầm lấy hồ sơ của bọn họ, lật xem vài trang, lấy bút bi ra viết mấy chữ lên đó, ký tên vào, giáo cho chàng trai:
- Nghỉ lại ở Tĩnh Hải một đêm, tới tổng bộ Tân Năng Liên Hợp trực tiếp
tìm giám đốc Đới Minh, yêu cầu một cơ hội phỏng vấn, anh ta không ở đó
thì tìm Lý Lệ cũng được.
Thư Sướng bất bình nói:
- Anh rể, sao anh có thể cho họ đi cửa sau, như thế không công bằng.
Đôi nam nữ kia nửa tin nửa ngờ, đang ngơ ngác nhìn nhau thì Lâm Tuyền vỗ vai họ:
- Việc làm của cậu trên xe buýt cho cậu một cơ hội song có thành hay không còn phải xem thực lực cậu thế nào.
Đi lòng vòng tới tận trưa mà Thư Sướng còn chưa tìm được công ty ưng ý,
đành theo Lâm Tuyền, Thư Nhã về nhà. Thư Kính Côn vừa thấy bọn họ về,
hỏi ngay việc Thư Sướng tìm việc ra sao?
Thư Sướng sao chịu thừa nhận lỗi về bản thân, chỉ Lâm Tuyền đổ tội:
- Anh rể mở cửa sau cho hai người xa lạ, lại bỏ mặc con.
Thư Nhã giải thích:
- Một đôi tiểu tình nhân, đứng suốt đêm trên tàu hỏa, tới Tĩnh Hải mỏi
mệt lắm rồi, vậy mà lên xe buýt vẫn nhường chỗ cho người già. Tiểu Sướng nhà mình có nửa tố chất như người ta thì tốt rồi.
Thư Sướng gân cổ cãi:
- Vừa rồi đi về em có nhường chỗ mà.
- Vậy hôm qua thì sao, có phụ nữ bế con nhỏ đứng ngay cạnh em đấy.
- Vì em mệt mà, đánh cầu về, toàn thân như bị rút hết xương ...
Thư Sướng nói như điều hết sức hiển nhiên, làm không ai nói thêm gì được.
Ăn cơm xong, Lâm Tuyền vào phòng Thư Nhã trò chuyện, nếu không làm gì
khác thì nói chuyện ở phòng khách cũng được. Nhưng nếu Lâm Tuyền và Thư Nhã ở phòng khách, cả nhà sẽ trốn vào phòng nhường không gian riêng cho họ, hai ba lần như thế, Lâm Tuyền tới Thư gia là chui vào phòng Thư
Nhã.
Thư Kính Côn tuy hến sức tán đồng quan hệ giữa Lâm Tuyền và con gái, như là nhà giáo dục, tư tưởng cổ hổ, chỉ lo Lâm Tuyền và Thư Nhã đi quá
giới hạn, mà anh con rể này không phải có thể tùy tiện giáo huấn như
người khác được, cho nên rất khẩn trương.
Thư Nhã kêu người bẩn đi tắm, đe dọa y mà dám nhìn trộm lần sau không
cho vào phòng nữa. Lâm Tuyền đành ngoan ngoãn nằm trên giường cô, chui
vào trong chiếc chăn màu lam nhạt, ngẫm lại mấy năm qua, bao nhiêu bộn
bề rối rắm ngoài kia chỉ cần ở bên Thư Nhã là không còn nữa.
Có lẽ tình cảm với Thư Nhã không khắc sâu như với Trần Vũ, Phương Nam,
nhưng khắc sâu như thế chưa chắc hợp với mình. Nghĩ thế tựa hồ có chút
vô trách nhiệm, Lâm Tuyền nghĩ Phương Nam đúng là nhìn thấu triệt mình,
nếu muốn gánh trách nhiệm, trách nhiệm đó sinh rễ chẳng chịt bám lấy,
mình căn bản không có năng lực vứt bỏ tất cả.
Phương Nam cũng thế, Tiêu Quân bị phán 20 năm tù, dù cô nói lời quyết
liệt, đến với Lâm Tuyền, nhưng không thể hoàn toàn bỏ rơi Tiêu Quân.
Liên hợp Tĩnh Hải tuy không hiện diện trong mắt công chúng, nhưng ở một
số lĩnh vực có sức ảnh hưởng lớn, Lâm Tuyền không phản đối Phương Nam
dùng ảnh hưởng của Liên hợp Tĩnh Hải làm chút việc cho Tiêu Quân, dù sao nghĩ cho Tiểu Tư Vũ, không thể bỏ mặc Tiêu Quân trong tù.
Mẹ của Tiêu Quân, người phụ nữ năm xưa ép Phương Nam tới mức phải bỏ
quê, bỏ con ra đi, cuộc đời bà ta cũng nhiều kiếp nạn, lần này ngã bệnh
vào viện khám, bị chẩn đoán ung thư. Em gái Tiêu Quân và chồng không thể lo liệu chi phí chữa bệnh, Phương Nam hay tin dẫn Tiểu Tư Vũ về Xuân
Khê, chuẩn bị đón mẹ Tiêu Quân tới Kiến Nghiệp chữa bệnh.
Phía Tiêu Quân dự tính lạc quan nhất cũng phải 10 năm nữa mới ra được,
không thể để khi y ra tù có quá nhiều nuối tiếc, đó là điều duy nhất
Phương Nam có thể làm vì Tiêu Quân.
Ngược lại mẹ Phương Nam hiện chấp nhận sự thực quan hệ giữ cô và Lâm
Tuyền là không thể thay đổi, tìm Lâm Tuyền khóc lóc, bảo con gái mình
quá mềm lòng, không nhớ năm xưa ở Tiêu gia chịu bao nhiêu khổ cực.
Lâm Tuyền vốn thấy Phương Nam nhiệt tâm với Tiêu gia như thế, trong lòng không dễ chịu gì, song mẹ Phương Nam tới làm ầm ĩ một hồi, lòng lại nhẹ nhõm hơn, đó mới là Phương Nam làm người ta tin tưởng, là Phương Nam
giống y, không thoát được đủ loại trách nhiêm. Tiêu Quân mặc dù lỗ mãng
một chút, nhưng xứng đáng là một người đàn ông, huống hồ còn là cha đẻ
của Tiểu Tư Vũ, dù Tiểu Tư Vũ coi y là cha, nhưng Lâm Tuyền tự kiểm điểm bản thân chưa tự lo được, không làm tròn trách nhiệm với Tiểu Tư Vũ.
Đối với Tiểu Tư Vũ mà nói thiếu người cha thực sự là nuối tiếc trong
đời, có thể bù đắp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Chỉ mong rằng Phương Nam kịp về Tĩnh Hải ăn Tết.
Lệ Cảnh và Liên hợp Tĩnh Hải tiếp xúc với nhau trong trạng thái cực kỳ
bảo mật, Phương Nam có việc phải về Xuân Khê, Lâm Tuyền liền ngưng toàn
bộ quá trình đàm phán.
Sau hai lần thủ tiếng lên tiếng chỉ trích, cuối cùng vào cuối năm 2004
chinh sách hạn chế địa ốc chính thức ra đời, từ ngày 01 tháng 01 năm
2005, từ thu thế, vay vốn ngân hàng, chính sách sản nghiệp, cung cấp đất đai, trình tự chấp pháp, v..v...v... Nghiêm khắc khống chế giá nhà đất
tăng lên. Chỉ riêng một hạng thuế doanh nghiệp đã tước đoạt gần hết lợi
nhuận từ đầu tư địa ốc, đuổi quỹ đầu cơ ra khỏi thị trường.
Những phương án này muốn thực sự phát huy hiệu quả thì vẫn cần một khoản thời gian, vì dưới sự chống đối của chính phủ địa phương, hiệu quả sẽ
suy giảm mạnh. Với thành phố Tĩnh Hải mà nói, thì càng cung cấp chỗ dựa
luật pháp rõ ràng.
Đem so với các thành phố cùng loại trong nước, thị trường địa ốc Tĩnh Hải đã bị ức chế tối đa rồi.
Tân thành Nam Cảng tới đầu năm 2005 đã tương đối hoàn thiện, trung tâm
thương nghiệp, trường học, siêu thị, bệnh viện, phố di bộ nối nhau xuất
hiện, giúp khu Tĩnh Nam tăng thêm 1/3 diện tích, thay thế khu Tây Thành, trở thành khu lớn nhất của Tĩnh Hải.
Gốc rễ thực sự giúp địa ốc phát triển bền vững vẫn nằm ở điều kiện tiên
quyết mức độ sinh hoạt của cư dân được nâng cao, sự phát triển của một
thành phố nằm ở thực nghiệp và sản nghiệp thứ ba, địa ốc quá phồn vinh
chỉ đem lại nguy cơ.
Thu nhập tài chính của Tĩnh Hải vẫn xếp thứ ba toàn tỉnh, mấy thành phố
phía sau hùng hổ đuổi theo, nhưng tiềm lực kinh tế tăng trưởng của Tĩnh
Hải là điều không ai có thể bỏ qua, từ hải cảng nước sâu, đường sắt cao
tốc, đường bộ cao tốc, sân bay v...v.. V... Những công trình cơ sở đã
cải tạo căn bản môi trường đầu tư ở Tĩnh Hải. Còn các thành phố khác thu nhập tài chính tăng tốc, đa phần dự vào sản nghiệp địa cốc mang tính
đầu cơ.
Ở mức độ nào đó, Liên hợp Tĩnh Hải cũng tham dự vào quyết sách phát
triển thành thị, nếu như chọn một nhân vật nằm ngoài quan trường có ảnh hưởng lớn nhất tới sự phát triển của Tĩnh Hải, thì Lâm Tuyền không phải nhường bất kỳ ai.