Sau khi Tiểu Chi bỏ đi, tôi vẫn cứ ngồi cạnh đống đồ nát cho mãi tới tận nửa đêm mới quay lại tầng hai quán trọ Hoang thôn ngủ.
Buổi sáng, tôi từ từ tỉnh lại, vẫn theo thói quen gọi “Tiểu Sảnh”, mãi tới khi cả ngôi nhà đều vang vọng tiếng của mình, tôi mới nhớ lại tất cả những gì xảy ra đêm qua. Truyện "Quán Trọ Hoang Thôn "
Cô ấy thực sự đi rồi sao?
Tôi lập tức mở tủ ra, nhưng bên trong đã không còn thấy bất cứ đồ đạc gì của cô ấy, đến cả một vết tích cũng đều không lưu lại. Lúc này, tôi mới phát hiện chiếc sao mang về từ Hoang thôn cũng không thấy đâu, tôi tìm khắp cả tòa nhà đều không thấy, rõ ràng đã bị cô ấy đem đi rồi.
Đúng, chính là chiếc sáo đó, khi tôi thổi lên tiếng sáo, cô ấy bỗng chốc nhớ lại mọi chuyện. Có lẽ, đây cũng chính là nguyên nhân mà Âu Dương tiên sinh ngày đêm thương nhớ con gái đã nhờ tôi chuyển chiếc sáo này cho Tiểu Chi. Bởi vì chiếc sáo này đã ẩn chứa tình cảm của Hoang thôn cổ xưa, chỉ có nó mới có thể khiến Tiểu Chi từ trong mộng tỉnh dậy… Hồn về cố hương. Truyện "Quán Trọ Hoang Thôn "
Đây chính là thiên mệnh của tdt giao cho tôi.
Nhưng bi đát ở chỗ, khi tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng là lúc tôi mãi mãi mất đi Tiểu Chi. Là tôi tìm thấy Tiểu Chi giữa biển người hoặc có thể nói là Tiểu Chi giữa biển người đã tìm thấy tôi. Lại là tôi khiến cô ấy từ trong suy nghĩ chủ quan tìm lại kí ức, từ đó sinh ly tử biệt với mình.
Điều này thât quá mâu thuẫn, cũng thật quá đáng tiếc.
Nhưng, ngay từ đầu đã định sẵn rồi, Tiểu Chi vốn không thuộc về nhân gian chúng ta, chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, tuyệt đối không thể bên nhau được. Vì vậy chúng tôi chỉ có thể phân li, không thể có kết cục khác, đây chính là khoảng cách giữa người và ma, bi thương vạn cổ không thể đổi thay.
Cả một buổi chiều, tôi chìm đắm mãi trong đau khổ, nhưng không còn bất cứ cách nào có thể cứu vẫn được. Bỗng nhiên, tôi giơ tay trái của mình lên thì phát hiện chiếc nhẫn ngọc vẫn đeo trên ngón tay mình. Tôi lập tức duỗi tay tháo nó ra, nhưng rút mãi mà vẫn không được, tôi lại đau khổ ngồi xuống.
Đột nhiên, tôi nhớ ra mình vẫn còn một thiên mệnh thứ hai, đó chính là đem chiếc nhẫn này trả lại Hoang thôn. Nó là thánh vật truyền đời của giac tộc Âu Dương, ai xâm phạm tới nó đều phải chịu sự nguyền rủa. Thế nên, việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là đem trả lại nó, vật về nguyên chủ, trở lại mái nhà xưa.
Bất luận chiếc nhẫn ngọc có rơi khỏi tay tôi hay không, nhưng tôi nên thử xem, it 1nhat61 là tâm tôi chân thành. Hơn nữa, những đồ ngọc từ Hoang thôn đem về vẫn đang ở trong chiếc cặp trên lầu ba, chúng nên trở về với lòng đất Hoang thôn.
Biết đâu… Tôi vẫn có thể gặp lại Tiểu Chi?
Đúng lúc tôi đang trầm tư thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rầm rập dưới lầu vọng lên, tôi vội vàng chạy xuống. Trong phòng khách, tôi nhìn thấy hai công nhân đang đội mũ bảo hộ lao động, hóa ra họ là công nhân thi công tháo dỡ, họ nói ngôi nhà này ngày mai đập đi rồi nên bảo tôi nhanh chóng dọn khỏi đây.
Đợi những người công nhân bỏ đi, trong lòng tôi càng trở nên trịu nặng, tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hình như nghe thấy tiếng thở sâu nào đó. Đúng rồi, kiến trúc của ngôi nhà này được xây dựng từ những năm 30, ngày mai nó bị san bằng rồi, những người đã từng sống trong ngôi nhà này, linh hồn của họ dưới đất sâu sẽ không được an nghỉ.
Tôi chán nản lắc lắc đầu, chạy lên lầu hai sắp xếp đồ đạc. Sau đó lại lên lầu ba trèo lên gác xép trên trần nhà, lấy chiếc cặp da đừng đồ ngọc xuống, còn cả ảnh và sách mà Nhược Vân năm đó để lại, chúng không đáng bị hủy diệt.
Bận rộn mãi tới ba giờ chiều, tôi rút cuộc cũng đóng gói xong tất cả đồ đạc. Tôi lấy điện thoại gọi một chiếc xa tắc xi chở hàng, đem tất cả những đồ này về nhà mình.
Lúc tôi rời khỏi quán trọ Hoang thôn, trời bỗng lất phất mưa. Tôi chăm chú nhìn ngôi nhà màu xanh lục này, nó giống như một ông lão sắp vào với quan tài, cô độc dãy dụa trong mưa gió thê lương. Là Chi trinh đằng run rẩy trên tường, không biết chúng có biết số phận ngày mai của mình không nữa?