Kỳ hạn ba ngày chỉ còn lại một ngày cuối cùng, đến khi mặt trời bị những toàn nhà cao lớn ở Thượng Hải rộng lớn nuốt chửng, bóng đêm kéo đến như thường, nhà nào cũng truyền ra mùi cơm chín, hi vọng cuối cùng của Tô Tiểu Mạn cũng tắt, anh sẽ không đến.
Lòng tràn ngập cô đơn và thất vọng, Tô Tiểu Mạn quay đầu hỏi người mà Tô Ngọc Lương phái đi theo mình, “Tôi nay Hàn tiên sinh ở đâu?”
Người đó đáp: “Nhà hàng Thượng Hải.”
Ba ngày nay anh đều đi xã giao ở nhà hàng Thượng Hải, Tô Tiểu Mạn đã từng ăn ở đó hay nói cách khác là quỷ trong người Tô Tiểu Mạn từng nếm, món ăn rất bình thường, không dở cũng chẳng ngon. Bây giờ cô ngồi trong nhà hàng Minh Nguyệt, cơm trưa còn nóng hổi, chỉ trách anh không biết thưởng thức. Nhà hàng Thượng Hải chỉ lớn và nổi tiếng, không biết từ khi nào mọi người đãi khách đều mở tiệc rượu ở đó, buôn bán càng thêm đắt hàng.
Tô Tiểu Mạn đứng dậy, cố hết sức ôm cái hộp gỗ, không muốn người khác giúp đỡ. Ra khỏi nhà hàng Minh Nguyệt, cô nhìn ánh đèn màu lập lòe phía xa và bảng hiệu xa hoa ở phía xa, cùng một con đường nhưng anh không đồng ý gặp cô dù chỉ một lần. A Âm cô nương đáng giá như vậy sao?
Trong lòng cô không đố kỵ mà chỉ cảm thấy đau khổ, ngay cả một lời cầu xin hèn mọn nhất cũng không được đồng ý, trời cao chẳng hề thương xót cô. Phật nói thế gian có bảy khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội (phải ở cạnh, làm việc cùng người mình ghét), ái biệt ly (yêu mà không đến được với nhau), cầu mà không được. Điều cuối cùng là tồi tệ nhất.
Mắt cô hi ươn ướt nhưng suy cho cùng cơ thể cô là của người chết, không bằng A Âm cô nương đến La Sát dùng pháp thuật cổ hòa hợp với nguyên thân, vậy nên dù có dùng hết sức thì cũng không có một giọt nước mắt rơi ra.
Cô bắt đầu chạy, người bảo vệ mà cô không thể gọi được tên kia đuổi theo sau cô. Dù đang đắm chìm trong cuộc chạy trốn thì cô cũng phân ra một phần sức lực giữ hộp gỗ tử đàn trong tay, Từ đầu đường đến cuối phố, chưa đầy ngàn mét, Tô Tiểu Mạn không ngồi xe mà chạy từng bước một đến, đi gặp ân nhân chuyển thế một lần cuối cùng. Cô không phải người trần bé nhỏ, nhưng sao trong lòng tràn ngập si niệm vọng tưởng, cầm Vĩnh Trừng uy hiếp thì có ích gì, Hàn Thính Trúc vẫn không mảy may để ý đến cô như thường.
Đến chết cô cũng không nghĩ ra, Hàn Thính Trúc vốn chẳng mở tấm thiệp mời kia ra. Những dòng chữ phồn chứa đựng tất cả tìn cảm chân thành trở nên vô dụng.
Phảng phất như đã tiến vào cảnh tượng không chân thực, người đi đường chú ý đến thiếu nữ mặc máy kiểu Tây bồng bềnh đang chạy nước rút, vẻ ngoài thời thượng của cô trông không hợp với con đường cũ kỹ này. Quả thực không hợp, bởi vì cô đến từ Đại Đường thịnh thế, là một con thỏ hoang bình thường ở ngoại ô thành Trường An, cho dù cô trở thành quỷ, cũng chỉ là một con quỷ bình thường không mấy nổi bật.
Thế nhưng nó đã từng được một người tốt bụng cứu giúp, có phải như vậy thì tính mạng của nó cũng không hề tầm thường không. Nó à, nó được tiểu sư phụ Trúc Hàn nổi danh thành Trường An cứu mạng, nó không bình thường.
Năm ấy, Trúc Hàn chín tuổi.
Nhìn thỏ rừng được buộc khăn màu chàm trên cái chân ngắn ngủn nhảy đi, cậu nở nụ cười trong veo, không biết rằng chỉ lát nữa thôi mình sẽ gặp gỡ quỷ Âm Ma La vừa xuất thế thành hình.
Thỏ rừng tất nhiên cũng không biết.
Lãnh thổ Đại Đường rộng lớn bao la, tầm mắt của nó có hạn, không gặp được tiểu sa di mặc áo đen kia. Vài chục năm nhung nhớ đến chết, quỷ thỏ không, cuối cùng nó cũng có thể đi tìm ân công.
Đêm lập xuân ấy, thành Trường An đông vui yên bình, ngay sau đó có ác quỷ giết người. Nó vẫn đến chậm, tận mắt nhìn thấy A Âm cô nương nổi danh Quỷ giới vào nhà giết người.
Nếu đong đếm kỹ tình cảm thì nó rất nể phục A Âm. Nể phục A Âm không tiếc phá luật vì Trúc Hàn, nể phục A Âm có linh lực thâm hậu, mà nó thì không cần đề cập đến bởi sức nó quá nhỏ bé.
...
Tô Tiểu Mạn chạy rất nhanh, tốn rất nhiều sức, người phía sau không đuổi kịp cô, cô đã điên rồi.
Người giữ cửa nhìn thấy tiểu thư ăn mặc sang quý chạy đến, tóc tai rối bời, mặc dù kinh hãi nhưng không ngăn cản.
Tô Tiểu Mạn trực tiếp lướt qua đại sảnh ầm ĩ rồi chạy lên lầu, lần lượt gõ cửa từng phòng bao tìm Hàn Thính Trúc. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chạy lên tầng cao nhất, với thân phận bây giờ của anh, chắc chắn ở trên cùng. Phảng phất như sức lực cuối cùng ập đến, Tô Tiểu Mạn mạnh mẽ xông lên.
Sảnh lớn của tầng cao nhất trống rỗng, chỉ có bốn phòng bao xa hoa nhất, cô gây ồn khiến tất cả mọi người ra ngoài, có Hàn Thính Trúc, cũng có Tô Ngọc Lương ở trong một gian khác.
Tô Tiểu Mạn chật vật ngã xuống, hộp gỗ đàn hương rơi xuống đất. Cô bổ nhào qua mở nắp hộp, cẩn thận nhìn xem nó có hư hại gì không, xác định vẫn còn nguyên vẹn mới yên tâm ngẩng đầu nhìn Hàn Thính Trúc.
Sắc mặt anh âm trầm đáng sợ, xung quanh đều là người, nhưng vạt trường bào áo bị cô nắm rất chặt. Đường Tam tiến lên định ra tay, bị Hàn Thính Trúc dù đang vội vẫn còn chút lịch sự ngăn cản. Bởi vì Tô Ngọc Lương đang đứng ở đằng xa, có lẽ đang phân vân không biết có nên ra mặt hay không.
Mãi đến Tô Tiểu Mạn nói: “Hàn tiên sinh, tôi chờ anh ba đêm, vì sao anh không đến...”
“Tiểu Mạn!”
Tô Ngọc Lương không nhịn được nữa, quát lớn, ngồi xổm người xuống định kéo cô đi. Dạo gần đây con gái ông rất kỳ lạ, trong lòng ông biết rõ. Tất cả người ở bến Thượng Hải đều biết nó chung tình với Hàn Thính Trúc, ông chỉ cảm thấy xấu hổ nhưng không ngờ nó lại điên dại đến tận đây.
“Hàn tiên sinh, gần đây con bé bị bệnh chưa khỏi, để anh chê cười rồi. Tôi sẽ đưa nó về nhà dạy dỗ lại...”
Giọng nói của Tô Tiểu Mạn hơi sắc nhọn, cắt ngang lời cha mình, “Hàn tiên sinh! Tôi trả lại đồ cho anh, hôm nay có thể gặp mặt anh một lần, cũng rất đáng, mọi chuyện đến đây là giải quyết xong.”
Giải quyết xong tình cảm si mê quấn quít và nhớ nhung quyến luyến trong đáy lòng tôi.
Đường Tam tiến lên nhận lấy hộp gỗ đàn tử, mở ra rồi nhìn Hàn Thính Trúc khẽ gật đầu. Người của Tô Ngọc Lương lên lầu, thô lỗ kéo Tô Tiểu Mạn xuống dưới, nhét vào xe rồi vội vàng đưa về nhà, lại mời bác sĩ Lý nổi tiếng nhất Thượng Hải đến khám bệnh cho cô ta. Nhưng cô ta giống như người bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nắm chặt vạt áo Hàn Thính Trúc, lúc bị kéo xuống lầu, còn liên tục quay đầu, cực kỳ lưu luyến.
Chỉ e ngày mai dư luận ở bến Thượng lại xôn xao. Thời đại loạn lạc, lòng người bàng hoàng, mọi người đều thích những tin đồn chợ búa.
Cô ta vẫn còn nói nhưng Hàn Thính Trúc không nghe rõ, nhìn khẩu hình thì hình như đang nói ba chữ.
Cám ơn anh.
Đúng là quái lạ.
Hàn Thính Trúc không phải tiểu sa di vì cứu thỏ rừng mà lạc đường về muộn. Anh cũng không phải người lương thiện, thậm chí bởi vì những gì đã trải qua ở đáy xã hội u ám mà mà vô cảm đến đáng sợ. Trước tình cảnh này, anh cũng chỉ nhíu mày than một câu kỳ lạ, còn muốn nhà thay quần áo ngay.
Nhìn vạt áo nhăn nhúm anh thật sự rất khó chịu.
Trên đời này làm gì có chuyện phân chia rạch ròi quỷ và người, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ si tình ngốc nghếch.
Đầu tháng, A Âm và Quỷ Sứ ra ngoài ăn một bữa ngon, Chướng Nguyệt khác với những con quỷ như bọn họ, anh ta được xem là nửa thần, không cần hấp thu âm khí thường xuyên.
Ra khỏi ngõ hẹp gần nhà hàng Thượng Hải, cô dẫn Quỷ Sứ đến nhà hàng bên kia, cô nhớ hôm nay là ngày thứ ba, trong lòng còn đang nghi hoặc rốt cuộc con quỷ trong cơ thể Tô Tiểu Mạn là ai. Ở một con đường khác, Tô Ngọc Lương nổi giận đùng đùng cầm áo khoác đi ra ngoài, còn Tô Tiểu Mạn giãy giụa bị nhét vào trong xe. Cô ta trông thấy A Âm, nhìn cô với ánh mắt chân thành, một giây sau liền khép mắt.
Đương nhiên giữa hai người họ không có chuyện gì quan trọng, nhưng họ đều là những con quỷ ngốc nghếch, đã thấy quá nhiều. Dưới ánh đèn neon sáng chói, A Âm không nhìn thấy rõ sợi quỷ hồn, dắt Quỷ Sứ đi về phía nhà hàng Thượng Hải.
“A Dược, có phải có quỷ không, tôi nghi là Tô Tiểu Mạn.”
Quỷ Sứ thật sự không thấy rõ, nhìn theo ngón tay A Âm, chậm rãi nhìn lên trên, ở đây làm gì có quỷ hồn nào. Mãi đến khi Quỷ Sứ nhìn thấy có người mở cửa sổ ra, giữa cánh cửa trên tầng cao nhất của nhà hàng Thượng Hải là một người đàn ông, là Hàn Thính Trúc.
A Âm mải tìm kiếm xung quanh nên không trông thấy. Quỷ Sứ tránh khỏi ánh mắt kia, “Quỷ Âm Ma La, cô đang đùa với tôi à?”
“Hả?” Cô quay đầu nhíu mày đặt câu hỏi.
Quỷ Sứ giơ tay vỗ ót cô, lần nào A Âm cũng chải mái tóc đen đến bóng loáng, tóc mai được vén ra sau tai, rồi búi lại bằng một chiếc trâm. Rõ ràng đây là kiểu tóc già dặn của phụ nữ đã có chồng, nhưng may có gương mặt xinh đẹp của cô kéo lại.
“Lên trên xem đi, tôi đi đây.”
Anh ta đi rất nhanh, phảng phất như lời còn chưa dứt đã biến mất trong hẻm nhỏ.
A Âm ngẩng đầu lên theo lời anh ta, dưới ánh đèn nhấp nháy của nhà hàng Thượng Hải, trước cánh cửa sổ mở duy nhất trong ngày mùa đông có một người mặc trường bào màu đen, khuôn mặt lạnh lẽo, hơi nghiêng người. Người ấy đang nhìn A Âm, khóe miệng cong lên nhỏ đến mức không thể nhìn rõ.
Lúc ấy cô muốn nói nhà hàng Thượng Hải cao quá, cô không nhìn rõ vết sẹo ở cuối đuôi mày của anh.
Người qua đường lướt qua liên tục, có người vội vã nhả khói, tiếng còi ô tô đứt quãng, lời nói cũng liên miên không ngớt. Vào giây phút ấy A Âm ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu, anh bất động, cô cũng bất động.
Cảnh tượng này quá quen thuộc.
Năm ấy cuối đông, lá khô rụng đầy Trường An, chàng mặc tăng y màu chàm đứng dưới lầu nhìn ta.
Năm nay giữa thu, cơn gió tiêu điều kéo về Thượng Hải, chàng mặc trường bào màu đen đứng trên lầu nhìn ta.
Ta vẫn là ta, chàng vẫn là chàng. Chúng ta im lặng không nói, không hề nhắc đến ngàn năm hồng trần cuồn cuộn.
Màn đêm khiến lòng người càng trở nên mềm yếu. A Âm nhìn quá lâu, đôi mắt từ cay cay chuyển sang ẩm ướt, có lẽ cô không thể kiềm chế được cơn đau lòng ấy. Từ sau khi Trúc Hàn đi, với cô ngày cũng như đêm.
Mãi đến khi Đường Tam vội vã qua đường, cung kính mời A Âm đi vào. Hai người như đồng thời rời mắt, phảng phất như ai nhanh hơn một giây, hoặc là ai chậm hơn một giây, đều là khinh nhờn với cảnh tượng.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông mất bình tĩnh như ngày còn trẻ đứng ở bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập si mê như trước đây. A Âm bước đến, khoác cánh tay anh.
“Em tham ăn nên gọi A Dược đến quán nhà họ Kiều ăn thang bao. Anh biết em vốn không thích ăn mấy thứ này, nhưng chợt nhớ đến trước khi đi La nhi đã kể với em nó ngon nhường nào...”
Chu La là vợ của ông chủ Chu đã chuyển đến nước Anh, Hàn Thính Trúc từng nhận cô ấy làm em gái kết nghĩa.
“Sao không nói với anh?” Anh nhíu mày, trong vẻ trách cứ ẩn chứa ghen tị.
A Âm giỏi nhất là dỗ anh, chỉ là ngày thường cô chẳng mấy khi để ý đến cảm xúc của anh, đến cuối cùng đều là Hàn Thính Trúc cứng ngắc cầu hoà trước.
“Hàn tiên sinh là người bận rộn, em đâu thể ngày nào cũng quấn lấy anh đòi anh giúp này giúp nọ?”
“Anh không biết em là người hiểu chuyện thế.”
Có trời mới biết anh hi vọng cô “không nói lý” với anh đến mức nào. Nhưng khi nãy anh được cảnh tượng nhìn nhau từ phía xa dịu dàng vỗ về, bây giờ cô cũng dịu dàng, anh không muốn phá hỏng.
“Thính Trúc, đừng nghĩ lung tung, em biết đó.”
Vào trong, đây là một phòng bao rất lớn, bàn gỗ gụ ở giữa ngồi kín chỗ, có người còn mang theo phụ nữ, bây giờ thấy A Âm đến, gương mặt tươi cười loáng thoáng xấu hổ. Cô cũng không để ý, cởi áo khoác mỉm cười vô hại.
“Thính Trúc sợ tôi lạnh, cứ bắt tôi đi lên. Tôi không làm các ngài mất tự nhiên chứ? Không thì tôi uống trước một chén nhé?”
Nói rồi định cầm ly rượu của Hàn Thính Trúc, anh tất nhiên là nửa thật nửa giả ngăn cản, nhưng gương mặt vẫn sầm sì lạnh lẽo. Những ông chủ kia nào dám để phu nhân của Hàn Thính Trúc tự phạt rượu, ai nấy đều ngăn cản. A Âm uống rượu, vị không tệ, rượu Hoa Điêu* ủ mười năm, trong chén rượu của một người còn có sợi gừng thái nhỏ, may là Hàn Thính Trúc không thích.
Rượu hoa điêu: rượu đựng trong chum sành có cham trổ hoa văn, đây là loại rượu quý của vùng Thiện Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Vừa đấm vừa xoa một hồi, những ông chủ khác cũng không băn khoăn nữa, nên nói cái gì thì nói cái đó. Tay trái Hàn Thính Trúc buông thõng bên dưới, theo thói quen đặt lên đầu gối A Âm, vô thức vuốt ve.
Ông chủ mà anh không gọi nổi tên ngồi ở đầu bên kia vẫn đang chậm rãi nói: “Tôi đã nói không thể giao chuyện buôn bán thuốc phiện ở Hoằng xã cho người Nhật Bản được. Bọn họ có tư duy xâm lược, không biết cách kiếm ra nhiều tiền từ đó.”
“Cũng không hẳn, lợi nhuận buôn bán một năm của Hàn tiên sinh đủ để gánh một nửa chi phí trong quân đội, bọn họ toàn là những kẻ não mỡ heo, không hiểu biết.”
“Chẳng phải không còn cách nào sao? Cứ tạo áp lực không ngừng, bản tính của đám người kia thế nào tôi và ông còn không hiểu à? Không cho chúng miếng thịt thì ông có thể chạy đi đâu được?”
A Âm hơi rũ mắt, nghe bọn họ lớn tiếng khoác loác, sống lưng ưỡn rất thẳng, lại thêm người nào cũng nuôi vợ bé ở ngoài, sức lực cũng phải mạnh hơn mấy phần. Bọn họ phô trương khí khái đàn ông, thật sự là diễn tốt hơn cả Ôn Tố Y.
Cả đám người thay phiên nhau nói vài câu, e là phải rất lâu mới xong. Phần lớn thời gian Hàn Thính Trúc không nói gì, nhiều lắm chỉ gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn rõ. A Âm thì như vô hình xích lại gần anh, xem nhẹ bàn tay đang đặt ở đầu gối mình, thì thầm bên tai anh.
“Có phải chỗ em vừa ngồi có người phụ nữ khác ngồi không? Bàn tay này của anh vuốt ve rất thành thạo.”
Anh nghe xong thì bật cười. Đối với người bên cạnh thì nụ cười này rất khó hiểu, nhất thời ai nấy đều im lặng, phòng bao lớn như vậy bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Hàn Thính Trúc cười vui vẻ, anh châm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, nhìn người vừa nói cuối cùng.
“Ông chủ Trịnh, nói tiếp đi.”
Âm thanh trò chuyện lại vang lên, anh công khai “đào ngũ”, nghiêng người nhìn A Âm, bàn tay bao phủ toàn bộ đầu gối trái của cô rồi nắm chặt.
“Chỉ có em.”
“Vì sao anh thành thạo, em còn không biết sao?”