“Thính Trúc.”
“Hử?”
“Anh phải sống thật khỏe mạnh, đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Cô không có cảm giác sứ mệnh của “con người”, đất nước gặp nạn cô chỉ cầu mong người mình yêu được bình an, luẩn quẩn trong vòng tình yêu nhỏ bé mãi không tìm thấy lối ra.
Anh không nên làm vậy. Lòng A Âm đắng chát, cô chờ anh hơn ngàn năm, hai bên lại lãng phí gần mười năm hiểu nhầm, chiến tranh chẳng biết khi nào mới kết thúc, lòng cô thực sự hoảng hốt.
“A Âm, anh không rút lui được nữa.”
Hình như anh chưa bao giờ nói cho cô biết những chuyện mình làm trong bóng tối.
Cô trầm mặc, người co lại, rõ ràng người cô cao như vậy mà lúc này lại giống như một quả cầu, không nhánh nhưng mang theo vẻ mềm yếu. Sao cô không biết, trong lòng người đàn ông này không chỉ có cô mà còn có đất nước.
Radio lặp lại thông báo ba lần, cuối cùng cũng dừng lại, phòng khách khôi phục vẻ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng dao thái và thớt gỗ chạm vào nhau cộc cộc trong phòng bếp. A Âm tự an ủi mình: sẽ tốt thôi, anh từng nói thời gian trôi qua sẽ tốt hơn, nhất định sẽ không uổng lòng mong ước.
Không chờ đến khi mùa đông bao phủ khắp bến Thượng Hải, Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt khởi hành về Bắc Bình. Lúc trước A Âm ỉ ôi năn nỉ anh ta đến, câu trả lời nhận được không nằm ngoài thành phố này rất loạn khiến cô không có cơ hội chen miệng vào. Giữa bạn bè, nên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không cần nói cám ơn.
Ngày hôm ấy là vào giữa tháng 12, gió đã se se lạnh buốt. Cô muốn đến nhà ga tiễn, dầu gì ở Thượng Hải cũng từng có sự tồn tại của cậu chủ La, không thể lặng lẽ về Bắc Bình được. Hàn Thính Trúc cũng đi theo, dẫn theo mấy người mặc đồ đen kịt đứng bên cạnh, trông đáng sợ như Diêm Vương sống.
Quỷ Sứ vẫn giữ dáng vẻ không đứng đắn, cười cợt như cũ, “Ở Thượng Hải đúng là chẳng có giác nhi nào diễn hay, chồng của em thích nghe đào, anh xem Ôn Tố Y đến phát chán, em nên về chỉnh đốn đôi chút, dạo gần đây Bắc Bình có Dương tam gia hát Thất Vô Trảm khá tốt, anh còn chưa nghe qua...”
Cô không để ý Hàn Thính Trúc đang đứng ở đằng sau, chủ động cầm tay anh, hai con quỷ già, vừa vào đông đã không so được ai lạnh hơn ai.
“A Dược, bây giờ em sống rất tốt.”
“Anh biết nên mới yên tâm rời đi.”
Chỉ là lần này từ biệt, không biết lần sau gặp lại mấy năm đã trôi qua. Quỷ muốn sống thoải mái ở nhân gian càng lúc càng khó khăn, còn không bằng hóa lại thành quỷ, người thường không thể nhìn thấy, hành động cũng tự do hơn nhiều.
“Nhất định ngày mai bến Thượng Hải sẽ có lời đồn, anh và Chướng Nguyệt hạnh phúc bên nhau.”
Chướng Nguyệt cười nhạt, vỗ vỗ bả vai cô, “Hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau quá nhanh.”
Mong người ấy không đi quá sớm. Nếu thật sự đến lúc ly biệt, lại mong em có thể thoát ra khỏi đau buồn nhanh chóng.
“Buông ra đi.” Quỷ Sứ vỗ bàn tay đang nắm chặt của cô, “Nhìn ông chồng đứng đằng sau em kia, mắt sắp lồi ra ngoài rồi, anh sợ lắm.”
Cô và Quỷ Sứ đã là bạn bè hơn ngàn năm, thật sự không thể nói ra những lời sến sẩm. Anh một câu tôi một câu, bầu không khí buồn bã cũng bay sạch.
Cuối cùng cô hứa hẹn, “Đợi chiến tranh kết thúc, em sẽ dẫn anh ấy đến Bắc Bình.”
Hàn Thính Trúc vốn là người Đông Bắc, tất nhiên muốn sống ở phương Bắc hơn, A Âm thay anh đưa ra quyết định, tất nhiên anh bằng lòng.
Ước hẹn đã định nhưng xin đừng quên thực tế.
A Âm cảm thấy mùa đông năm nay ở Thượng Hải ấm hơn rất nhiều. Có lẽ là trái tim rộng mở, người cũng thấy thoải mái. Hàn Thính Trúc chưa bao giờ mang công việc về nhà, cô cũng không biết, ở Hoằng xã có thành viên phản bội, bến tàu vào đêm không hề yên ổn, bởi vì chiến sự căng thẳng mà kinh tế cũng ảm đạm đi nhiều. Hàn Thính Trúc triệt để cắt đứt việc vận chuyển vật tư cho phía Trùng Khánh, ngược lại giúp đỡ Diên An, không ngoài nguyên nhân cách đối xử khiến lòng người lạnh ngắt.
Trong nhà, anh vẫn thích nghe đàn ông hát, thậm chí máy quay đĩa còn cảm thấy quá tải, hận mình không có chân dài để bỏ trốn. Mèo con cũng ngày càng thèm ngủ hơn, A Âm oán Hàn Thính Trúc nghe hí nhiều quá làm mọi vật bị thôi miên.
Sáng sớm, anh trao cho cô một nụ hôn nồng nàn chúc buổi sáng tốt lành, anh muốn A Âm tạo thành thói quen uống nước ấm và dậy sớm. Giữa trưa, nếu anh ở nhà thì kiểu gì cũng sẽ bảo người lót thêm một lớp thảm dày, cho dù lò sưởi trong phòng khách đã đủ ấm. Đáng sợ nhất là chiều tối nào cũng có mắt cá tươi, thậm chí A Âm còn thấy hơi ngán, không cần phải bồi bồ đến mức này. Đêm đến họ ôm nhau ngủ, bất kể có mây mưa hay không thì hai người đều vuốt ve thân mật, giống như muốn tìm lại quá khứ ngọt ngào thời tuổi trẻ thuộc về hai người.
Căn nhà này từng có vẻ lạnh lẽo, không có khói bếp, lúc này tỏa ra chút hơi người. Mỗi lần A Âm nhắm mắt, ở trong lồng ngực quen thuộc lòng lại cảm thấy bình yên, không biết nên cảm ơn ông trời, cảm ơn Phật Tổ hay là cảm ơn Diêm Vương ở Quỷ giới. Cô và Quan Trừng chưa trải qua cuộc sống bình thường, bây giờ từng chuyện diễn ra, thực sự giống như ảo ảnh trong mơ.
“Em chưa ngủ à?” Lập tức có những chiếc hôn dày đặc phủ xuống, giống như một tấm lưới vây cô ở bên trong.
“... Ừm, anh đừng thế.”
Trước kia mỗi lần Hàn Thính Trúc cầu hoan đều rất dịu dàng, giống như một dấu hiệu báo trước, A Âm đều nhớ rất rõ.
“Đừng thế nào?”
“Đừng như cún con, cứ ngoe ngẩy không ngừng. Còn lộn xộn nữa là em đánh anh đó.”
Cô luôn nói lời giữ lời, hơn nữa cả bến Thượng Hải này chỉ có mình cô dám đánh Hàn Thính Trúc. Thế mà anh không hề sợ, chắc chắn cô cũng không nỡ dùng hết sức.
“Em đánh là việc của em.”
Anh hôn là chuyện của anh.
Cánh tay lặng lẽ di chuyển, tùy thời tiến vào, nơi anh tiếp xúc là một mảng mềm mại. Tiếng hít thở giao thoa càng thêm nặng nề.
...
Họ không mặc lại quần áo, cũng không biết đã quẳng chúng ở đâu, những cái vuốt ve sau đó quá mức nhẹ nhàng, giống như ẩn mình giữa chốn đào nguyên ở nơi loạn lạc, lén hít thở bầu không khí thoải mái, không thể để lộ ra.
Anh ôm A Âm từ phía sau, hơi thở trầm thấp nặng nề như đang thúc giục cô đi ngủ, cô hơi mơ màng, nắm chặt đôi bàn tay ở trước mắt. Cô nghe anh nói: “A Âm, em có nhớ bữa trước ở tiệc rượu, anh nói đợi khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ có con chứ?”
Cô mở to mắt trong thoáng chốc, nhất thời tỉnh táo. Quỷ đâu thể sinh con, ngay cả kinh nguyệt cô cũng không có, tháng nào cũng phải lừa gạt Hàn Thính Trúc, dần dà anh nhớ rõ mấy ngày ấy, cũng không đòi hỏi.
“Ừm, em nhớ.”
Anh siết người càng chặt hơn, cúi người dịu dàng đến cực điểm, “Anh biết sức khỏe em không tốt. Mấy ngày nữa để Tự Như khám bệnh cho em, uống chút thuốc Đông y điều trị, được không? A Âm, anh không vội nhưng anh thừa nhận là anh có nghĩ đến.”
Anh nghĩ, anh muốn có con, đứa con thuộc về Hàn Thính Trúc và A Âm. Anh vẫn cho rằng, A Âm ở cùng anh mười năm nhưng chưa từng mang thai, hơn nữa người cô cũng lạnh hơn người thường rất nhiều, là bởi vì cơ thể cô có vấn đề. Anh ngốc nghếch cho rằng, cô giống như những người phụ nữ bình thường khác ở bến Thượng Hải, chỉ cần uống thuốc điều trị một hai năm sẽ ổn.
A Âm mềm lòng, bầu không khí lúc này quá đỗi dịu dàng, cô quyết định cứ đồng ý chuyện này với anh trước, đợi tìm được cơ hội thích hợp sẽ nói ới anh.
Cô gật đầu khẽ đến mức không thể nhìn rõ, “Em đồng ý với anh.”
Anh hôn lên tóc mai bên tai cô, A Âm nhắm nghiền hai mắt, ra vẻ đã ngủ. Bầu không khí trầm mặc một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng chăn đệm khẽ sột soạt, A Âm vẫn không ngủ. Qua một khắc đồng hồ, người ở phía sau bỗng chống người đứng dậy, có lẽ xác định cô thật sự đã ngủ, anh lại nằm xuống, kéo chăn lên.
Anh mở miệng, vừa giống lại vừa không giống những gì A Âm đã đoán. Giọng nói ấy chẳng khác gì gió bấc đìu hiu ngoài cửa sổ.
“A Âm không muốn nghe nhưng chắc chắn biết rất rõ.”
“Cuộc đời này của Hàn Thính Trúc thật sự rất yêu em.”
Anh giống như đứa trẻ bị bắt nạt, gục đầu xuống gáy cô, anh cũng buồn ngủ, cũng muốn chìm vào giấc ngủ, một giây trước khi nhắm mắt, anh lại thì thầm thêm một câu.
“Chỉ thích em.”
Hàn Thính Trúc không nhìn thấy, khóe mắt kề bên gối mềm của A Âm đã ướt đẫm.
Đầu năm Dân quốc 31, Thượng Hải đông đúc vô cùng. Chuyện náo nhiệt gần đây không nằm ngoài tin tức, Ôn Tố Y được ông chủ Trình sắp xếp diễn vở Túi Khóa Lân.
Có người nói, trò hát không bằng thầy, Túi Khóa Lân chỉ diễn ở Thượng Hải, đã nghe ông chủ Trình hát thì làm sao nghe lọt tai Ôn Tố Y?. Đọc truyện tại _ trù mtruyện.co m _
Cũng có người nói, đàn ông hát thanh y, vẫn thiếu chút hương vị. Ánh mắt và phong thái của Ôn Tố Y rất đáng để xếp hàng mua vé xem thử.
Bất kể như thế nào, không chờ Hàn Thính Trúc sai người đi mua, Ôn Tố Y đã đưa vé đến biệt thự nhà họ Hàn.
Ngày 16 tháng 1, phòng bao chính giữa lầu hai ở nhà hát Hoàng Kim là nơi có tầm nhìn tốt nhất cũng là vị trí mà Hàn Thính Trúc thích ngồi.
Tòa nhà này được xây dựng vào những năm Dân quốc, sau này đã được cải tạo rất nhiều lần. A Âm thường đến đây, nhưng lại không hay ghé qua nhà hát Hoàng Kim. Dù sao mấy chục năm sau, cô cũng chỉ lấy cớ nằm mơ, kể cho người bèo nước gặp nhau rằng mình từng nghe hí ở đó rất nhiều lần.
Trong trí nhớ của A Âm, mười năm ở Thượng Hải, mùa đông ở đây không bằng Trường An, nơi này thường không có tuyết. Phân nửa thời gian đó là những ngày sống kham khổ ở bến tàu, cô không có thời gian nhàn hạ để chú ý xem, phải chăng đêm qua có tuyết rơi. Sau khi chuyển vào biệt thự, Thượng Hải lại càng không có tuyết rơi.
Nhưng mới đầu tháng Hai năm Dân quốc 29, dưới sự chủ trì của Hàn Thính Trúc, nhóm bạn thân của anh đã đến nhà hát Hoàng Kim, xem Ngọc Đường Xuân. Đêm đó có một trận tuyết khá lớn trút xuống, bà Chu còn trẻ tuổi đứng trước cửa nhà hát cười mãi không dứt, líu ríu như chim tước báo xuân về, không ai nhìn thấy phiền muộn trên người cô ấy. Hình như A Âm chưa bao giờ có được giây phút thoải mái đến vậy, từ lúc bắt đầu làm người, cô đã luôn bị sầu bi quấn thân.
Phụ nữ đều sợ năm tháng và tuổi xuân trôi đi.
Bây giờ đã là năm Dân quốc 31, A Âm trước tủ quần áo, tỉnh lại từ trong hồi ức, chọn trường sam màu trắng, đưa cho Hàn Thính Trúc đang đứng chờ phía sau.
Anh nhíu mày, hình như không quá vừa ý, “Cho anh?”
“Không thì là ai nữa? Ngày nào anh cũng mặc trường bào màu đen, bên ngoài đều gọi anh là Hắc Vô Thường đó anh Hàn.”
Đã lâu không mặc trường sam, động tác thay áo của anh hơi lề mề, “Nếu anh mặc đồ trắng thì cũng biến thành Bạch Vô Thường mà thôi.”
Rất khác nhau.
Cô lườm anh, giọng nói có phần không đứng đắn: “Thính Trúc nhà ta phong thái nhanh nhẹ, khí chất bất phàm, ngày thường không thích ăn mặc chải truốt. Anh mặc bộ đồ này vào sẽ biến thành người tuấn tú nhất bến Thượng Hải, ngay cả minh tinh điện ảnh trên tạp chí cũng không sánh bằng.”
“Đừng khen nữa, nghe rất chối tai. Anh mặc là được.”
Một chiếc xe hơi lái ra khỏi nhà, ngoại trừ lái xe thì chỉ có Hàn Thính Trúc, A Âm và Đường Tam. Không hiểu sao cô thấy hơi lo lắng, Hàn Thính Trúc bảo cô mình đã sớm phái người đến canh giữ ở nhà hát, bấy giờ A Âm mới yên tâm.
Cô ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Sao bác sĩ Lý không đến? Không phải anh ta cũng thích nghe vở này sao?”
Hai người ngồi xuống, đã từng có đám bạn bè muốn đổi sang ngồi bàn dài, bây giờ chỉ còn hai người họ, Đường Tam thì đứng ở cửa phòng bao. Anh vỗ vỗ bàn tay lạnh buốt của cô, “Trong bệnh viện có có bệnh nhân cần khám gấp nên hôm nay anh ta không đến xem kịp. Mấy hôm nữa có thời gian rảnh, bảo anh ta mời chúng ta đi xem lại.”
Hí đã mở màn, Mai Hương lên đài, tạo thành một cơn ồn ào nhỏ. Cô thấp giọng nói: “Không hiểu sao trong lòng lại bám víu...”
Hàn Thính Trúc kéo ghế, hai người ngồi gần nhau hơn, anh giữ bả vai cô, vỗ hai cái an ủi, “Chẳng lẽ kinh nguyệt đến? A Âm yên tâm, bên ngoài sắp xếp rất nhiều người, không có gì đâu.”
Lúc ấy hai người đều cảm thấy A Âm quá nhạy cảm.
Tối nay ánh trăng rất mờ, sao cũng không rõ, đây là dấu hiệu của mưa tuyết. Có lẽ ngay hôm nay, Thượng Hải sẽ có trận tuyết đầu mùa.
Có thể do ngày nào đó bạn từng trải qua một chuyện mà đau khổ khắc sâu vào lòn, sau này giống như người bị rắn cắn một lần thì sợ đến mười năm, vô thức cảnh giác và né tránh ngày hôm ấy. Lập xuân cũng là ngày A Âm không muốn nhớ đến, bạn càng cẩn thận, lo lắng hãi hùng thì chuyện tiếp theo kiểu gì cũng vội vàng kéo đến mà không hề báo trước.
Lập xuân chưa đến, Hàn Thính Trúc đã bỏ lại cô.
Rất lâu về sau, A Âm đã xem vở Túi Khóa Lân vô số lần, biết rõ đây là vở hí rất hay nhưng mỗi lần nhìn thấy phủ Đăng Châu chìm trong biển nước, Tiết Tương Linh gặp nạn, cô vẫn không kìm chế được rơi nước mắt. Phần lớn người xem hí ở đây đều có chuyện sầu não, không nằm ngoài chuyện không gặp được một người tốt, mà với A Âm thì nó còn có một tầng ý nghĩa khác.
Ôn Tố Y buộc băng trên trái, lên đài vừa hát vừa khóc khúc đầu, vở Túi Khóa Lân trong lòng A Âm xem như bỏ đi.
Hàn Thính Trúc phòng trước phòng sau lại chẳng ngờ rằng phòng bao nằm sát sân khấu kịch nhất lại có người cầm súng. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn sân khấu kịch, vừa nhớ lại chuyện xưa dịu dàng, trong đó có cả những đoạn tình cảm buồn bã ngắn ngủi, khó mà quên được. A Âm không hiểu biết về binh khí súng ống, Hàn Thính Trúc và Đường Tam thì đã thấy nhiều. Lúc cây súng ấy tìm vị trí ngắm bắn, hai người đàn ông đồng thời phát hiện ra. Đường Tam xông lên trước, vô thức dùng thân mình che chở cho Hàn Thính Trúc.
Nhưng sau khi tiếng súng nổ “pằng” vang lên, Đường Tam nhắm chặt mắt lại không cảm nhận được đau đớn. Mọi người ở lầu trên lầu dưới thét lớn chạy toán loạn, người của Hàn Thính Trúc nổ súng với kẻ bên kia, có người lần theo tiếng súng tìm kiếm. Đường Tam mở mắt, quay đầu thì thấy người chị mình kính trọng nhất trợn tròn mắt, miệng cũng khẽ nhếch, nhưng không nói nên lời. Hàn Thính Trúc ôm cả người cô, đạn từ phía sau xuyên qua ngực, A Âm hoảng hốt cảm thấy người mình như dừng hoạt động.
“Tiên sinh!”
Đường Tam gọi to, muốn bước lên trước nhưng lại không dám nhúc nhích. Anh không hiểu, rõ ràng mình đã che chắn cho Hàn Thính Trúc, ba người ở trong phòng bao, người nên bị thương thậm chí bỏ mình phải là anh, tại sao đạn lại xuyên qua tim Hàn Thính Trúc.
Nhưng kẻ đánh lén kia vốn không nhắm vào Hàn Thính Trúc, mà nhắm vào A Âm.
Hàn Thính Trúc phát hiện ra góc độ bất thường, Đường Tam chắn trước người anh, anh liền xoay người che cho A Âm. Dù là ai cũng không nghĩ ra, người mà đối phương nhắm đến là phụ nữ.
Vào giây phút này, hai trái tim mới thực sự phản chiếu lẫn nhau.
A Âm hối hận, thực sự rất hối hận. Anh mặc trường sam màu trắng, hoa văn hạc cưỡi mây lành còn được thêu bằng chỉ bạc. Máu tươi thấm đẫm lưng anh như đã thẩm thấu qua ngực, chảy xuống người A Âm. Cô quên mất hôm ấy mình mặc sườn xám màu hồng đào hay là màu đỏ sậm, mà cũng có thể là màu trắng. Cô không nhớ rõ, máu chảy quá nhiều, cô không thể nhớ rõ.
“Hàn... Hàn Thính Trúc...”
Nước mắt trào ra, tay cô run rẩy, sờ gương mặt ướt đẫm mồ hôi của anh.
“Thính Trúc... Anh đừng dọa em...”
Anh gượng cười, A Âm nghe thấy hơi thở của anh rất mỏng manh.
Cô từng mắng anh ngu ngốc hai lần, lúc đó cô không hay lại có một ngày người ngu ngốc trước mặt này đỡ đạn thay cô. Cô là một con quỷ đã sống ngàn năm, trái tim giả luôn ổn định bỗng nảy lên, cho dù đạn xuyên qua thì cô bảo Quỷ Sứ sử dụng pháp thuật chữa bệnh cũng được, đâu cần một người phàm như anh ngăn cản?
A Âm gọi Đường Tam đến giúp, hai người đỡ Hàn Thính Trúc xuống lầu, đi ra ngoài ngồi xe đến bệnh viện.
Cô vội vã vỗ về mà không biết rằng người cần được an ủi nhất lúc này là mình.
“Thính Trúc... Anh cố chịu đựng... chúng ta đến tìm bác sĩ Lý...”
Đến cửa nhà hát, bước chân của anh càng chậm hơn. Họ mới vào trong nửa canh giờ mà tuyết đã bay đầy trời, những bông tuyết rất lớn, thậm chí A Âm còn cảm thấy mảnh trắng xóa ấy như muốn nghiền nát cô.
Người gục ngã không phải cô mà là Hàn Thính Trúc. Hàn Thính Trúc ngã xuống đất, A Âm quỳ xuống ôm anh, hai người họ đều biết đây là dấu hiệu của điều gì.
Anh nắm chặt tay cô, lần đầu tiên bàn tay của hai người lạnh như nhau, trong trí nhớ chỉ có A Âm mới lạnh, còn Hàn Thính Trúc thì ấm áp.
Cô muốn thu nước mắt lại nhưng không được, A Âm khóc rất thảm thiết, “Em xin anh... Xin anh đừng thế... Hàn Thính Trúc...”
“Sao anh lại thành ra thế này.. Em phải làm sao bây giờ...”
“Xin anh... Chúng ta đến bệnh viện... chắc chắn Lý Tự Như sẽ cứu được anh...”
Bông tuyết rơi xuống mặt Hàn Thính Trúc, cô giơ tay lau lung tung, chẳng biết từ bao giờ sợi tóc trong tay mình cũng nhuốm máu. Lồng ngực phập phồng liên tục, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cô gọi Đường Tam: “Mau giúp chị đỡ anh ấy dậy... còn cứu được...”
Nhưng Đường Tam nhìn cửa nhà hát, trong ánh mắt tràn ngập máu tươi, mắt anh ta đỏ hoe đứng im tại chỗ.
Tay cô bị Hàn Thính Trúc nắm rất chặt, sự chú ý của cô lại tập trung hết vào người trong lòng. Anh dùng hết chút sức lực cuối cùng kéo bàn tay lạnh buốt của cô đến trước mặt. Từ lúc bị trúng đạn đến giờ, anh không nói nổi một câu, mấy lần mở miệng chỉ phát ra tiếng thở dốc, gắng gượng đến lúc này đã là cực hạn.
“Thính Trúc... xin anh... xin anh đừng... em xin anh...”
Anh kéo tay cô đến trước mặt, thành kính đặt lên đó một nụ hôn như trước. Mí mắt sụp xuống nhưng anh gắng gượng mở ra, chăm chú nhìn A Âm thêm chút nữa, khắc cô vào lòng. Anh nhất định sẽ không uống canh Mạnh Bà, anh không thể quên hình dáng của A Âm.
Bàn tay lại rơi xuống, A Âm bỗng ngừng khóc, chiếc chuông khắc bốn chữ “mưa thuận gió hòa” treo ở ngôi chùa nằm trong lòng như bị gõ mạnh.
“Hàn Thính Trúc!”
Anh không đáp lại, cũng không có hành động gì, dù là cử chỉ bé nhỏ thì cô cũng có thể bắt lấy nhưng không có gì hết, anh bình tĩnh đến đáng sợ.
Đường Tam nhìn những bông tuyết trên trời không ngừng rớt xuống, bắn ba phát, thủ hạ bắt được người nghe thấy tiếng súng vang lên đều quay lại cửa nhà hát, tất cả đều im lặng. A Âm nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn liên tục xung quanh. Cô vươn tay khép mắt anh lại, lưng còng xuống, trán chạm trán.
Giọng cô trở nên rất trầm rất nhỏ. Xét kỹ thì trong đó có ba phần tủi thân, bảy phần bi thương, “Quan Trừng... Quan Trừng...”
Anh chính là Quan Trừng của A Âm.
Ngày 16 tháng 1 năm Dân quốc 31, ngày cuối cùng của Đông Nguyệt Âm lịch, cô không thể sống yên ổn với người mình yêu một lần nữa.
Về đến nhà, người làm vội vàng bẩm báo, phu nhân và tiên sinh vừa đi thì không hiểu sao con mèo mun kia bò lên nóc nhà, té xuống chết.
Tiếng nói vừa ngừng, đã thấy Hàn Thính Trúc mặc áo trắng đẫm máu ở trong xe.
Ngày hôm sau, thi thể của Hàn Thính Trúc được hoả táng, một con người cao lớn như vậy lại biến thành một nắm tro trong chiếc hộp xám, A Âm rưng rưng mỉm cười.
Đường Tam lấy một cái rương cá đù vàng đặt trong tủ sắt ở thư phòng ra, “Mấy năm nay anh ấy dốc hết tiền của ra tiền tuyến, phần lớn tài sản đều đã được đem đi thế chấp. Anh ấy còn nói, mình không thể phá sản. Cái rương cá đù vàng này là để lại cho chị, không thể động vào. Như thế thì sau khi anh ấy chết, chị cũng có thể sống an nhàn...”
A Âm không từ chối, Đường Tam đặt xuống rồi đi ra ngoài, phía Hoằng Xã có nhiều chuyện cần phải xử lí. Anh không ngờ, hai hôm sau anh đến biệt thự nhà họ Hàn, A Âm đã đi, chỉ để lại một bức thư với vài dòng chữ.
Rương da cá đù vàng vẫn còn, hộp thọ và bức tượng gỗ Vĩnh Trừng đều được mang đi. Giấy đăng ký kết hôn được cất trong ngăn tủ đã lâu, dao cạo và một bức thư được đặt ở ngăn kéo cuối cùng cũng biến mất. Còn có ảnh chụp treo khắp tường, chỉ có vi trí ở giữa trống rỗng.
Đương nhiên, ngoại trừ A Âm thì không có người thứ hai biết những vật này.
Đường Tam thở dài, bất đắc dĩ mở thư ra.
“Đường Tam,
Với chị thì Thượng Hải chẳng còn gì để lưu luyến nữa. Tất cả những gì còn lại của Thính Trúc đều là của em. Đừng mong…
Trân trọng.
Chị kính bút.”