Quan Trừng

Chương 54: Chương 54




Bộ phim kia không quá hay nhưng có lẽ do cô ít tiếp xúc với điện ảnh nên cũng đủ để bị chọc cười. Phương Quan Trừng thấy người trong lòng bị bộ phim thu hút, ánh mắt tự nhiên ngây thơ, bấy giờ mới thả lỏng.

Anh nghĩ thầm trong bụng, cái gì mà Yêu Miêu Truyện, em mỉm cười quan trong hơn hết thảy mọi thứ.

Cuối cùng nam nữ chính gặp nhau giữa trời tuyết bay đầy đường, bối cảnh âm nhạc là bài Mối Tình Đầu của Đặng Lệ Quân, cô quay đầu hôn khóe môi anh, thì thầm: “Năm nay anh sẽ đi ngắm tuyết với em chứ?”

“Đương nhiên.”

“Lúc tuyết rơi, đừng để em một mình.”

Anh bỗng nhớ đến quãng thời gian ngắn ngủi không mấy vui vẻ, vuốt ve mái tóc dài của cô, “Ừm, đến lúc đó anh đi cùng em.”

“Quan Trừng, anh đã đồng ý với em thì nhất định phải thực hiên.”

“Có câu nói, một lời đã định, vạn núi không từ.”

“Tất nhiên em không nỡ để anh leo núi.”

Phương Quan Trừng buồn cười, hai người ôm nhau giống như một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt bình thường giữa thành phố hoặc cả thế gian này. Thậm chí A Âm còn chờ mong, bọn họ cũng sẽ cãi nhau rồi làm hòa, thỉnh thoảng nảy sinh mâu thuẫn nhỏ nhưng cuối cùng sẽ an ủi ngọt ngào như hàng ngàn hàng vạn người bình thường khác. Nếu như anh đồng ý thì qua hai năm nữa họ sẽ kết hôn, dù sao tuổi Phương Quan Trừng cũng không còn nhỏ nữa.

Vậy nếu như hỏi A Âm, sau khi cưới họ ở chung với nhau rất lâu, vậy cô sẽ giải thích chuyện mình vĩnh viễn không già như thế nào với anh? Cô không nghĩ ra hoặc là trong lòng đang kháng cự, hoặc có lẽ vô thức cho rằng chuyện đó còn quá xa xôi…

Với A Âm mà nói, mỗi một khoảnh khắc vui vẻ trước mắt đều giống như trộm được trong mơ.

Phương Quan Trừng nghỉ ba ngày liên tục, buổi sáng hai người nằm lì một chỗ, ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh lại. Cô còn giống người bệnh hơn cả anh, ăn xong điểm tâm liền giục anh đi ra ngoài, trông giống như cán bộ lớp tuân theo giờ giấc quy định thời còn đi học.

Đến ngày thứ ba, anh không nhịn được trêu cô, “Em để ý như vậy, anh còn tưởng rằng em không đợi được muốn ăn sạch anh sạch.”

Lúc đó A Âm đang kéo khóa váy ngủ, một mảng đùi lộ ra ngoài lắc lư trước mặt anh, cô ra ngoài không mang theo mấy bộ quần áo, nghe vậy thì quay đầu lườm anh, “Thầy Phương ăn ngay nói thật như thế chẳng thú vị gì cả, mặc dù em không phủ nhận suy nghĩ thẳng thắn này.”

“A Di Đà Phật, nữ thí chủ, không thể như thế.”

Một tiếng A Di Đà Phật này đã khiến A Âm như quay về Đại Đường thịnh thế trong nháy mắt, cô cởi váy ngủ ném về phía anh, rồi thay một cái váy khác.

“Quan Trừng hư, cái tên này của anh chính là tên của hòa thượng.”

Anh đón quần áo rồi treo lại vào trong tủ, hai người giống như một cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm, anh đến em đi làm chuyện của mình rất tự nhiên.

“Tên hòa thượng sao? A Âm yên tâm, chắc chắn anh sẽ không làm hòa thượng.”

A Âm nghĩ thầm, đấy là anh không biết trước kia mình từng làm rồi thôi.

“Ồ? Vì sao?”

“Nếu anh làm hòa thượng thì chẳng phải A Âm sẽ nhịn đến chết sao, đến lúc đó em vào chùa tìm anh cũng không tiện…”

Cô nghe xong thì dở khóc dở cười, hai người giao tranh cô có phần bị lép vế, A Âm buộc lại dây váy sau lưng rồi cầm dù chuẩn bị đi ra ngoài.

“Bây giờ anh không đứng đắn thế này, chùa miếu cũng không nhận anh.” Vào giây phút đóng cửa, cô thì thầm một câu, “Ông Quan Trừng.”

Cô đang so sánh với Quan Trừng ở triều Đường, giọng nói mang theo hờn dỗi.

Chẳng ngờ bị anh nghe thấy kéo vào lòng, “Em nói anh già?”

Giọng nói vẫn trầm trầm như cũ, mang theo chút tín hiệu nguy hiểm. A Âm liếc mắt nhìn khắp nơi, còn ghé vào cổ anh để lại một dấu son môi, “Nào có, thầy Phương, anh nghe nhầm rồi.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện họ quay về nhà của A Âm, mặt ngoài Phương Quan Trừng không nói gì nhưng trong lòng biết rõ mấy bộ quần áo kia không đủ cho cô mặc, dù cô cũng chẳng mặc mấy lần. Nhìn đường về nhà mình, cô hỏi với vẻ cảnh giác: “Anh thấy em phiền nên muốn tống em về nhà sao?”

Anh cười, đúng lúc gặp đèn đỏ, anh giơ tay véo mặt cô, “Không phải, anh muốn đưa em về lấy quần áo?”

“Ồ? Vậy em mang quần áo đến chỗ anh hả?”

“Tuy hơi nhanh không phải là không được.”

Đương nhiên A Âm không muốn chuyển toàn bộ nhà đi, nơi đây chứa đựng những gì một mình cô trải qua suốt mấy năm, còn có từ đường nhỏ, cả căn phòng đều chứa Kinh Sám Hối, đây là bí mật nhỏ cô không thể nói với Phương Quan Trừng. Cuối cùng cô chỉ mang thêm vài bộ quần áo, hai người còn hẹn chờ hôm rảnh rỗi sắm sửa thêm cho nhà bếp của A Âm.

Trên đường về nhà Phương Quan Trừng, A Âm không nhịn được hỏi, “Bọn mình như thế này có được tính là sống chung không?”

Cô biết là mọi chuyện tiến triển hơi nhanh, trong mấy bộ phim Hàn hiếm hoi mà cô xem, nam nữ chính cũng không lập tức chuyển đến ở cùng nhau. Nhưng mấy ngày nay rõ ràng cô và Phương Quan Trừng cận kề quá mức.

“Tính mà cũng không tính.” Rất khó xác định giới hạn, ai bảo sắp đến hè, anh không có thời gian nghỉ ngơi.

“Nếu anh thấy phiền thì cứ nói với em.”

“Ừ, anh biết rồi.”

A Âm:

Đến siêu thị gần chung cư, anh ngừng xe, A Âm cũng không hỏi nhiều, họ nắm tay nhau đi vào trong, đẩy xe mua sắm.

“Trong nhà không có thức ăn, chúng ta mua thêm chút rồi về.”

Nam nữ rơi vào lưới tình đều hưởng thụ cảm giác ấm áp bình yên khi cùng người yêu đi dạo phố. Cửa kính và kệ hàng ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, ở đây tình cảm như được phong kín trong lí tưởng.

Nếu cặp đôi nào đó đi dạo phố mà cũng cãi nhau ầm ĩ thì sự thực là họ không đủ yêu nhau, có khi còn chia tay sớm.

A Âm không hiểu tâm tư của những cô gái khác, cô không kìm nén được cảm xúc khoác tay anh, không tốn công nhớ chuyện gì khác nữa, nhìn Phương Quan Trừng cầm mấy loại đồ ăn mà cô không biết tên bỏ vào xe đẩy, dường như lúc này thời gian cũng chậm lại, tất cả mọi thức thuộc về tron tàn lại một lần nữa vươn ra khỏi mặt đất.

Lúc chờ tính tiền ở quầy thu ngân, anh cầm hai cái hộp nhỏ đặt trên kệ bỏ vào xe đẩy. A Âm trả lời tin nhắn Wechat của Quỷ Sứ xong thì vừa hay nhìn thấy, cô hỏi, “Anh lại mua cái gì thế?”

Người đứng xếp hàng chờ thanh toán ở bên này rất đông nên mọi người đứng cách nhau khá gần, giọng A Âm không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, đã thu hút ánh nhìn của vài người. Họ thấy cô gái mặc váy dài tóc ngắn, gương mặt xinh đẹp có vẻ trưởng thành cười cầm một hộp áo mưa lên hỏi thì lúng túng dời mắt. Trong lòng cô thầm cảm thán, cô và Phương Quan Trừng đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như nữ quyến rũ nam, mặc dù sự thật cũng có thể xem là như thế.

A Âm đọc chữ giản thể hơi chậm, huống hồ cô đang nhìn mặt sau của hộp, đợi đọc xong thì cô ném vào xe đẩy như đang ném một củ khoai lang nướng nóng bỏng tay. Cô nghiến răng nhìn kẻ đầu sỏ, “Anh…”

Phương Quan Trừng thuận tay chống nạnh, nở nụ cười tràn ngập bất đắc dĩ, A Âm nhìn kỹ còn thấy tai anh hơi đỏ lên, không biết cô có nhìn nhầm không nữa.

“Anh làm sao?”

“Anh… ít lấy bậy đi.”

Nói rồi cô đưa tay muốn cầm lên bỏ lại chỗ cũ nhưng bị Phương Quan Trừng đè xuống, lại đẩy cô đi về phía trước, đã sắp đến lượt họ tính tiền.

“Lần sau đến mua đồ ăn lại mua được không?”

“Ừm.” Cô chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, nhìn ý cười trên gương mặt anh dần tắt thì không thể nói tiếp nữa.

Lên xe cô hỏi, “Vừa nãy sao anh lại hung dữ thế? Chúng ta cũng đâu làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài.”

Anh chậm rãi lái rời khỏi bãi đậu xe, ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng mấy lần, giọng điệu như cười như không, “Anh đâu dám hung dữ với A Âm?”

Cảm nhận được ánh mắt mang theo nghi ngờ của cô, anh bổ sung thêm, “Anh tuyên bố trước là anh ủng hộ nam nữ bình đẳng, cũng không bảo thủ đến mức thấy em như vậy là không bình thường…”

“Ai nói chuyện nam nữ bình đẳng với anh? Lúc nãy anh còn cười.”

“Đằng sau có đàn ông nhìn em, làm sao anh cười được?”

Ánh mắt kia thật sự khiến người ta không thoải mái, anh quay sang nhìn thì đối phương mới rời mắt, chuyện kiểu đó anh cũng không tiện làm gì hơn.

“…” A Âm không ngờ rằng chuyện lại là như vậy, cô lấy lại tinh thần cười bảo: “Vậy lần sau em đeo khăn che mặt nhé?”

Anh chọc phần thịt bên hông A Âm, “Em nói đùa gì thế.”

Tối ăn cơm xong, Phương Quan Trừng xem như đã khỏi bệnh, anh bỏ quần áo bẩn vào máy giặt rồi khởi động. Ngày thường máy giặt chỉ có quần áo của anh, hôm nay có mấy chiếc váy màu xanh ngọc và xám bạc lẫn vào, quấn quít lấy nhau. Tùy tiện mở một chương trình giải trí ồn ào trên TV, mơ hồ nghe thấy rung rung chấn động. Lúc anh đến phòng ngủ đổi ga giường thì thấy A Âm đang ngồi xổm nghiên cứu robot dọn nhà ở trong góc.

Phương Quan Trừng hỏi cô, “Sao em giống người cổ đại thế?”

“Thầy Phương xem thường ai thế? Nó biết di chuyển, đúng là thần kì.”

Ánh đèn vàng mờ mờ luôn mang theo sự ấm áp, anh xếp xong đệm giường lại đi phơi quần áo, lúc chỉ còn lại hai cái quần áo cuối cùng trong máy giặt, A Âm đi chân trần bước đến, ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay cũng thuận thế luồn vào trong áo.

Dường như anh đã quen với chuyện thỉnh thoảng cô giở thói háo sắc, “Không có chuyện gì làm nên qua đây chọc anh sao? Chờ anh phơi nốt hai cái này đã.”

Đang nói chuyện thì anh cúi đầu nhận ra, trên nền gạch men sứ phủ một lớp ánh sáng vàng ấm áp có một đôi chân trần, móng chân còn sơn một lớp màu chàm, khiến đôi chân kia càng trắng trẻo hơn.

A Âm vốn chỉ định ôm dính lấy anh, nhảy nhót từ phòng khách đến đây mới nhận ra mình không đi dép lê. Cô chôn mặt trên lưng anh nũng nịu, một giây sau bị Phương Quan Trừng giữ eo bế lên, đặt ở trên máy giặt.

Cô ngồi xuống lập tức cao hơn anh một xíu, “Anh làm gì thế?”

“Sao em không đi dép?”

“Em quên…”

Một bên dây váy trượt xuống, cô duỗi chân quyến rũ anh, Phương Quan Trừng ỡm ờ tiến lên. Sau khi rút ngắn khoảng cách bầu không khí tràn ngập vẻ mập mờ, chiếc váy màu xám bạc đang cầm trong tay bị anh đặt ở bên cạnh.

Anh cất giọng trầm thấp mà quyến rũ: “A Âm muốn làm gì?”

Anh kéo dây váy lên giúp cô nhưng bị A Âm duỗi tay đè chặt lại, ngăn cản, “Quan Trừng cảm thấy thế nào?”

Giống như đêm Thượng Nguyên ấy, cô cố tình dẫn anh đến miếu Thành Hoàng vắng vẻ, hôm nay thì ngắt ngang Phương Quan Trừng đang ngoan ngoãn phơi quần áo. Trong máy giặt có còn quần áo không, chiếc váy xám bạc kia có còn mặc được không, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ. Dây váy không được kéo lên, hai người kề sát nhau, ánh đèn nhìn trộm đôi tình nhân hôn nhau nồng nhiệt, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng môi lưỡi trêu đùa nhau.



Hai người không mặc lại quần áo, ga giường vừa được đổi, thật sự rất thích hợp để ngủ. Họ vuốt ve an ủi nhau, anh trêu chọc: “Lần này cả thể xác và tinh thần của A Âm đều được thỏa mãn chứ?”

“Ừm, cũng được.” Cô mệt mỏi nhưng còn muốn giơ tay dựng ngón cái với anh.

Nụ cười của anh không suy giảm, đè cánh tay trắng nõn nà kia xuống, “Không cần đâu.”

Điện thoại để trên tủ đầu giường của A Âm đổ chuông, là Quỷ Sứ gọi đến, cô ấn kết nối, trò chuyện câu được câu không với người ở đầu bên kia. Phương Quan Trừng thức thời không quấy rầy, cũng cầm điện thoại của mình lên xem linh tinh. Thỉnh thoảng anh nghe thấy cô thấp giọng nói “Quan Trừng”, lại nhịn không được cười khẽ.

Chờ A Âm cúp máy, trông cô hăng hái hơn rất nhiều, dù sao bây giờ cũng không quá muộn, trên điện thoại thình lình xuất hiện 19:46. Phương Quan Trừng kéo cô lại gần, A Âm nhìn thấy trên màn hình điện thoại màu xanh của anh dày đặc chữ tiếng Anh.

“Nó là gì thế?”

Anh không trực tiếp trả lời, mà đọc cho cô một đoạn văn, “Loving you is the important thing, Miss Lester. There are some people who think love is sex and marriage and six-o’clock kisses and children, and perhaps it is, Miss Lester. But do you know what I think I think love is a touch and yet not a touch.”

(Cô Lester này, yêu em là một điều quan trọng. Một vài người nghĩ tình yêu là tình dục, là hôn nhân, là những nụ hôn vào 6 giờ sáng và là những đứa trẻ, có lẽ là thế, cô Lester. Nhưng cô có biết tôi nghĩ gì về tình yêu không. Với tôi, tình yêu là một cái chạm tay như có như không vậy.)

Nói thẳng ra là A Âm không mấy thích tiếng Anh, đến giờ cô cũng chỉ biết vài từ đơn, thậm chí cô cũng không biết Phương Quan Trừng nói có hay không.

Cô chỉ biết trong đoạn văn này anh đã nói chữ love ba lần.

“Thầy Phương, em nghe không hiểu.”

“Người này nói là anh ta cho rằng tình yêu là một cái chạm tay như có như không.”

Không chờ A Âm mở miệng, anh đã cười nói tiếp, “Anh biết, A Âm không đồng ý.”

Tình yêu của em là nước sông chảy xiết, đầu xuân mặt băng nứt ra một cái hố, tình em mênh mông cuồn cuộn, rả rích không ngừng.

Mà khi nãy, câu mà anh muốn nói nhất chính là câu “Loving you is the important thing”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.