Quan Trừng

Chương 56: Chương 56




A Âm đặt tro cốt của Hàn Thính Trúc ở dưới bàn thờ Phật cốt Xá lợi của Địa Tạng Vương Bồ Tát, dù là Địa Ngục nhưng đây là vị Phật duy nhất ở Địa Ngục, chắc chắn sẽ cát tường vô thượng.

Diêm Vương là người phát hiện ra chuyện này đầu tiên, ông phái Quỷ sai gọi A Âm đến.

“Cô chỉ biết làm khó ta, mấy năm nay cô không về, vừa về đã đặt hộp thọ dưới bàn thờ Địa Tạng Vương, nếu ngày mai có người nhìn thấy chuyện này thì chẳng phải bên dưới sẽ chất đống đồ sao?”

“Diêm Vương của tôi ơi, trong Âm Ti này làm gì có người? Tôi lại không ngốc, tôi đã bày kết giới, chỉ cần một ngày tôi chưa chết thì không ai biết được. Đương nhiên, ngài cũng đừng nói ra ngoài.”

Ông lão kia vẫn lải nhải không ngừng, chỉ kém lúc A Âm bập bẹ học nói hơn ngàn năm trước, tất cả không nằm ngoài chuyện quỷ Âm Ma La quá tùy hứng, đầu nghĩ gì là làm cái đó, càn quấy đến cực điểm. A Âm nhìn qua cửa sổ quan sát phía bên ngoài, Quỷ Sứ giúp Diêm Vương xây thành Ngu Nhạc, bên trong đủ ánh đèn màu lập lòe, trông rất nhộn nhịp.

Cô bỗng hỏi ông một câu, “Ở chỗ đó của ông có tiệm mát xa không?”

“Tiệm mát xa là cái gì?”

A Âm vỗ tay cái bộp, dẫn ông nhân tiện gọi luôn Thôi Giác, một cô gái trẻ tuổi dẫn theo hai người trong hình dáng đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi lên mặt đất, kì thực là ba con quỷ già. Cô rất quan tâm, chủ động mua cho họ hai suất trọn gói, khiến hai gương mặt hồng hào sắp vểnh râu lên trời.

Lúc hai ông già gật gù chuẩn bị ngủ, A Âm không thể ở lại đây quá lâu, mặt ngoài thì nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại âm thầm dùng quỷ ngữ truyền âm hỏi: “Có phải hai người giấu diếm tôi chuyện gì không?”

Diêm Vương và Thôi Giác lập tức tỉnh táo lại, Thôi Giác còn lấy cớ nói hôm nay chưa viết xong Sổ Sinh Tử định chuồn đi nhưng bị cô đè chân lại. A âm cười vỗ vỗ cánh tay ông, “Thả lỏng, Thôi phán quan ông cũng xem như là nửa người cha của tôi. Diêm Vương thì càng khỏi phải nói, cô gái nhỏ bé như tôi nào dám làm gì hai người.”

“Tiểu A Âm, chúng ta đâu có chuyện gì giấu cô, ngược lại tôi rất trông chờ ngày cô quay lại Âm Ti, đừng sa vào tình yêu nữa, để hòa thượng nhỏ của cô yên ổn tu luyện Phật pháp đi, như thế mới có thể đại thành.” Diêm Vương gật đầu, dáng vẻ nói rất có lý, A Âm nhìn sang thấy ông còn quăng ra một cái nháy mắt, khiến cô suýt chút nữa đổ mồ hôi lạnh.

“Lão già nhà ông, tội bị dây quỷ trói buộc ngàn năm chưa đủ cho ông bóc lột hả? Chàng ấy đã chuyển thế vài chục kiếp, bây giờ là thế kỉ 21, vất vả lắm mới được làm người bình thường, tu Phật cái rắm ấy?”

“Còn không phải lúc đó cô gây họa sao, không dùng thì phí!”

Thôi Giác nhỏ giọng lẩm bẩm, “Miệng toàn lời thô tục, sao Phật Tổ lại để cô ở chung với người ấy, trong Địa ngục còn thờ phụng Bồ Tát đấy!”

Hai người kẻ hát người phụ họa, A Âm vuốt vuốt huyệt Thái dương, “Được, vậy tôi đổi vấn đề khác, kiếp này chàng sống tốt thế sao lại nhớ ra chuyện kiếp trước, đã xảy ra chuyện gì? Tôi thờ phụng tro cốt kiếp trước ở trong nhà, rất nhiều lần anh ấy đau đớn muốn chết…”

Cuối cùng hai người cũng nghiêm túc hơn chút, Thôi Giác nói trước: “Cậu ta ở cạnh kiếp trước của mình quá gần, khó tránh khỏi sẽ có phản ứng khác thường. Giống như đôi lúc tôi sai những con quỷ nhỏ không uống canh Mạnh Bà viết Sổ Sinh Tử giúp tôi, nếu bọn họ lật đến tờ giấy ghi chép về kiếp trước của mình cũng sẽ đau đầu run rẩy, đây là chuyện bình thường.”

Diêm Vương nghe vậy thì cả giận mắng: “Giỏi lắm Thôi Giác, không phải ta đã ra lệnh cho ông không được sai quỷ chép Sổ Sinh Tử sao? Một món pháp khí tốt lại bị ông biến thành một quyển sổ rách, đúng là lãng phí!”

“Ông cũng không nhìn lại mình xem, hơn ngàn năm nay không tăng bổng lộc… Trên mặt đất ngoài tiền lương còn có tiền bảo hiểm, tiền thưởng, được đi du lịch nghỉ dưỡng, ông bảo Quỷ Sứ xây thành Ngu Nhạc, những Quỷ sai trẻ tuổi kia nửa đêm đi nhảy disco, tôi còn phải viết sổ…”

“Ta xây thành kia không phải cho mấy người giải trí sao?”

“Giải trí cái rắm! Ngay cả mát xa cũng không có, còn phải chờ Tiểu A Âm dẫn tôi lên mặt đất…”

Lúc này, chắc hẳn nhân viên massage cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì hai ông già kia đang chống đầu trợn mắt nhìn nhau, quan trọng nhất là không ai mở miệng nói tiếng người. A Âm trợn mắt khinh thường, vỗ vỗ chỗ ngồi, “Hai ông muốn cãi nhau thì chờ tôi đi hãy cãi, trước tiên hãy nói rõ mọi chuyện đã.”

Diêm Vương cười gượng, “Không phải cô đặt tro cốt kiếp trước của cậu ta dưới điện thờ rồi sao, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Ký ức, tôi đang nói ký ức, anh ấy còn mơ mơ màng màng nói nói với tôi những gì đã nói ở kiếp trước, chuyện này là thế nào?”

Thôi Giác giả vờ như thật đáp: “Đây chỉ là chuyện bình thường, chuyện nhỏ.”

“Nhưng tôi đã hỏi A Bàng, anh ta nói nếu như không sợ đau, cũng có thể không uống canh Mạnh Bà, tôi đang nghĩ liệu có phải là kiếp trước anh ấy không uống hay không.”

“Không thể nào.” Diêm Vương phủ định.

Thôi Giác giải thích ngay sau đó: “Người phàm đều thích diễn vai si tình, khi còn sống đối hứa hẹn với người yêu cái gì mà “Anh tuyệt đối không uống Canh Mạnh Bà” “Chết cũng không quên em”, đấy là họ chưa lên cầu Nại Hà. Những năm này tính tình của Mạnh Bà càng lúc càng khó ở, Vọng Hương Đài đã đổi không biết bao nhiêu bàn lớn. Thời cổ đại cũng có chỗ tốt của thời cổ đại, người ngốc nhiều, cũng đàng hoàng hơn. Người hiện đại càng lúc càng nóng nảy, bước lên cầu Nại Hà đi chưa được hai bước đã vừa bò vừa khóc cầu xin một chén canh Mạnh Bà, không biết lúc lén đổ đi suy nghĩ gì nữa? Hai năm nay bà ấy cứ lải nhải với Diêm Vương, phải tăng thêm hình phạt cho loại người này…”

A Âm nghe ông lầm bầm kể những chuyện này, không thu được tin tức nào có ích, cô nghĩ thầm trong bụng, từ đó đến giờ Hàn Thính Trúc chưa từng hứa hẹn với cô cái gì mà tuyệt đối không quên, tuyệt đối không uống canh Mạnh Bà. Trái lại cô cũng chẳng khăng khăng Hàn Thính Trúc không uống không được, dù sao bây giờ Phương Quan Trừng cũng bình yên, nếu thật sự nhớ lại, sao không trực tiếp nói rõ với cô. Nhưng trong đó chắc chắn có vấn đề khác.

“Vậy lúc Hàn Thính Trúc ở thời Dân quốc qua đời, sao Lục Chi Đạo lại phái người của Ty Thẩm Tra ra ngoài?”

Hai người đều sững sờ, cuối cùng Diêm Vương hồi hồn trước, “Sao cô biết Lục phán quan phái người đi tìm? Chuyện này không liên quan đến người trong lòng của cô.”

“Thật sao?”

“Ngày nào ông ta cũng quan sát Gương Nghiệt Duyên ở Âm Ti, phái người đi ra ngoài tra xét cũng là chuyện bình thường, không đến mức bất ngờ.”

Cô chỉ cảm thấy khó khăn lắm mới phát hiện manh mối thì cứ thế bị đứt đoạn. Cô ra hiệu cho người xoa bóp dừng lại, mở miệng nói tiếng người, giọng điệu lười biếng, “Tôi đi trước, A Bàng còn nhờ tôi mang rượu Vong Xuyên đến cho anh ta, sau đó tôi sẽ về thẳng Đông Bắc.”

Thôi Giác ở phía sau hỏi với theo, “Đi vội thế à? Sao không đợi thêm mấy ngày…”

Cô đi ra ngoài chẳng chút lưu luyến, chỉ để một câu “Chút nữa ông báo tên tôi tính tiền là được.”

Để lại hai “ông già” bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc mà nặng nề.

A Âm đi tìm Mạnh Bà.

Ở cuối dòng Hoàng Tuyền, đầu cầu Nại Hà, bên cạnh bờ Vong Xuyên, có một cái đài bằng gỗ ngàn năm không thay đổi. Lúc A Âm ngồi quỳ chân vuốt ve mặt bàn đã cũ, thầm nghĩ Diêm Vương tìm giúp bà ấy cái bàn như thế này chắc phải phí không ít tâm tư.

Mạnh Bà chống quải trượng đi đến, vẫn là dung nhan trẻ tuổi và mái tóc dài màu trắng trong trí nhớ. Giọng nói của bà ấy già hơn, thậm chí còn khàn khàn, “A Âm đến đấy à.”

A Âm không đứng dậy, chỉ lễ phép nói câu, “Bà bà mạnh khỏe.”

“Ừm. Tiểu quỷ đi theo A Bàng truyền tin cho ta, nói cô sẽ đến lấy rượu. Ta thấy bây giờ mọi người đều uống cocktail, những năm này càng lúc càng có ít người đến tìm ta lấy rượu Vong Xuyên.”

A Âm sử dụng linh lực lấy ra một vò, lại biến ra hai ly rượu nhỏ, cùng bà ấy uống một ly. Gương mặt của bà lão chưa từng thay đổi, nhưng cơ thể lại chậm rãi già đi, A Âm uống hết một ly, bà ấy chỉ nhấp nửa ngụm.

“Tôi ấy à, tuy không có vị giác nhưng không phải năm nào cũng đến tìm bà bà lấy rượu sao, đã để bà bà vất vả.”

Mạnh Bà ân cần nói: “Thằng nhãi Quỷ Sứ có ăn quỷ đan của bà La Sát không? Hơn ngàn năm rồi mà vẫn không trị được cái miệng của cô, chỉ biết xây mấy cái kia. Ta à, thật sự không theo kịp thời đại.”

“Bà bà định nghỉ ngơi…?”

“Đúng vậy.”

“Bà không chờ người kia nữa sao?”

“Không chờ nữa. Mỗi trăm năm chàng mới đi qua cầu nói với ta mấy câu, nghe mãi cũng chán.”

A Âm hơi nghẹn ngào, cô đợi chàng ngàn năm, dây dưa với chàng ba kiếp đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, mỗi một lần lại hao phí không biết bao nhiêu sức lực. Mà Mạnh Bà vào Âm Ti từ thời Hán, thật sự đã quá lâu. Cô đã nghe qua rất nhiều phiên bản truyền miệng, từ Quỷ Môn Quan đến nha môn Âm Ti là một quãng đường dài, bao quanh đó là dòng Vong Xuyên rộng lớn vô ngần chảy xiết, tất cả đều thuộc phạm vi quản lý của bà ấy. Truyền kỳ nhất là dung mạo và giọng nói của bà ấy có sự tương phản rất lớn, thậm chí không già đi như bình thường… Điều duy nhất rõ ràng là bà ấy đang chờ người mình muốn gặp.

Ở nơi tối tăm thăm thẳm như Âm Ti, mỗi một con quỷ đều có muộn phiền tích tụ không có cách nào nói ra. Bất kể là tình yêu sâu đậm hay ân oán thù hận thì đều là tình cảm. Chỉ là tình cảm trên thế gian có vô vàn thăng trầm, tình ở nơi đây đều là sự chờ đợi tịch diệt, vô vọng đến mất hết cảm giác.

Mang theo hai vò rượu, cô ở lại không lâu đã chuẩn bị từ biệt. Từ đầu chí cuối cô luôn nhớ kỹ trước khi chia tay Mạnh Bà cầm tay mình, thấp giọng nói, “Lúc đầu bà bà không định nói, nhưng ta đã nhìn chuyện này trong mắt ngàn năm nay. Cho dù sau khi chiến tranh ở thời Dân quốc kết thúc, mấy chục năm ngươi không xuất hiện nhưng ta biết ngươi sống rất khổ sở. Yêu khổ như vậy, bản thân mình chịu nhiều đau khổ cũng không nhăn mày, ấy thế mà người ấy không được đầu thai vào gia đình tốt, lòng sẽ đau đến trăm năm.”

“Dưới góc nhìn của một con quỷ ngoài cuộc là ta, cậu ta có tuệ mệnh được Phật gia chiếu cố, cũng có linh căn được Đạo gia khen ngợi. Ngay từ đầu đã bị ngươi dắt đi lệch quỹ đạo, ngàn năm chìm nổi trong bể khổ, phải nhanh chóng quay về đường cũ, mới xem như sửa chữa xong. Viên mãn khó có được, nhưng có thể cứu vãn.”

A Âm không gọi Chướng Nguyệt, anh ta đang ở chỗ của Quỷ Sứ trên mặt đất, một mình cô hùng hùng hổ hổ chạy đến đó, trên đường đi cô nhớ đến lời Mạnh Bà nói. Đợi khi trời tối, đồng hồ vừa nhảy qua 7 giờ, sóng điện thoại khôi phục, thình lình hiện lên thông báo hai cuộc gọi nhỡ đến từ Phương Quan Trừng.

Đợi hô hấp bình thường cô gọi lại cho anh, anh bắt máy rất nhanh, mơ hồ nghe thấy tiếng người ầm ĩ.

“A Âm? Sao vừa nãy anh gọi cho em không được. Đến giờ ăn cơm rồi, có phải em còn chưa ăn không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, không hiểu sao cô bỗng thấy xót xa, cảm xúc kéo đến bất chợt, cô không kìm chế nổi. Tất cả hóa thành một câu nói tủi thân: “Em nhớ anh lắm.”

Phương Quan Trừng cười khẽ, “Đừng tưởng em nói thế là có thể trốn ăn cơm, nếu em không chịu thì anh sẽ đặt thức ăn ngoài, đợi đến anh sẽ gọi cho em có được không?”

“Tối hôm qua em ngủ không ngon, buổi chiều xem tivi liền ngủ quên mất, em mới tỉnh ngủ.”

“Em đúng là… bé heo.”

“Anh đang làm gì thế Quan Trừng? Chỗ anh hơi ồn ào.”

“Bạn bè mời anh đi ăn cơm. Anh mới ăn mấy miếng, tự nhiên lo lắng không biết A Âm của anh có ăn được không. Đợi chút nữa anh gọi cơm cá chình cho em nhé? Anh nhớ lần trước em còn bảo thích ăn, để anh xem quán kia có mở cửa không, đồ ăn của quán đó…”

A Âm nghe những lời quan tâm của anh thì bỗng thấy nhớ nhung, chỉ cảm thấy mỗi một người mình gặp hôm nay đều “yêu” cô. Diêm Vương và Thôi Giác lải nhải, Mạnh Bà cũng nói nhiều hiếm thấy, mà người cô yêu nhất thì đang quan tâm đến cô.

Sao cô lại may mắn đến thế.

“Quan Trừng, em thật sự chăm chỉ luyện chữ, không hề quên ăn cơm.”

Hơn một ngàn năm, ngoài mấy chục năm sau khi Hàn Thính Trúc mất, A Âm thật sự tuân theo lời dặn dò “Chăm chỉ tập viết, đừng quên ăn”, tiếc là tiểu hòa thượng mặc tăng phục màu đen không thể nhìn thấy.

Người ở đầu bên kia sửng sốt, anh lấy lại tinh thần nói: “A Âm nghe lời, anh sẽ quay về nhanh thôi, đừng để anh lo lắng.”



Sau khi cúp máy, A Âm đứng trong phòng khách, nhìn thông tin chuyến bay mà anh gửi cho cô ngày hôm qua, quá trưa anh sẽ về.

Cùng lúc đó, Chương Nguyệt bị cô “ném” ở Bắc Kinh gửi cho cô một tin nhắn: A Âm, chúng ta làm một giao dịch nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.