11.
“Ba, ba ngủ lạnh lắm sao?”
Khúc Đồng Thu giật mình, đột nhiên mở to mắt, cũng bởi vì choàng tỉnh mà trống ngực đập dồn.
“Tối hôm qua trời mưa, nhiệt độ giảm. Lạnh thành như vậy cũng không biết rời giường tắt quạt.” Khúc Kha dí ngón chân, tắt quạt đi. “Sao ba ngủ say như chết vậy chứ.”
Khúc Đồng Thu có phần mù mờ.
Trong thoáng chốc, rõ ràng vẫn là thời sinh viên trai trẻ, tất cả đều ở thuở thiếu thời, giản đơn, tràn đầy mộng mơ, không quá sầu muộn.
Nhưng mở mắt ra, mười mấy năm liền thành quá khứ.
Hiện tại đều đã là những gã trung niên dần biết số trời, sống trong mỏi mệt. Nhớ tới, nhất thời có phần sầu não.
Kẻ làm cha như anh rời giường nấu cháo, chế biến bữa sáng cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Cha và con gái ăn qua điểm tâm, thời tiết lại nóng bức. Khúc Đồng Thu sợ con bé ra ngoài phơi nắng bị đen, bắt nó ở nhà ngoan ngoãn chơi máy tính, hứa hẹn sẽ mua dưa hấu ngon về cho con bé ăn. Sau đó đến công ty báo danh.
Cùng tiếp đón các đồng nghiệp mới, sau đó đi tuyến đường T đã biết rõ ràng, tới trường học đi dạo một vòng, thay con gái quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trên đường về nhà anh mua dưa hấu, xíu mại, còn có vài quả trứng cút, một ít rong biển. Đồ ăn vào mùa hè rất dễ hư, trong nhà trọ không có tủ lạnh, đồ ăn gì cũng không để lâu được. Khúc Đồng Thu dự định mua một cái tủ lạnh đã qua sử dụng còn dùng được, còn những thứ đồ dùng thiết yếu khác nữa đều cần mua thêm cho đủ. Mới nghĩ thôi cũng cảm giác đau đầu rồi.
Lúc đi qua một nhà ăn, bị vẻ lịch sự tao nhã nơi tường ngoài hấp dẫn, hai mắt Khúc Đồng Thu không khỏi nhìn nhiều lần. Cũng may, chỉ cách một tấm thủy tinh lớn, nên liếc nhìn một lần anh có thể thấy một người anh quen ngồi bên trong.
Đó là một người đàn ông nổi bật đến vô cùng, dù trong quán còn nhiều người khác nữa, người nọ ăn mặc cũng không phải quá ấn tượng, nhưng lại là người đầu tiên khiến ta phải để mắt. Trở thành thần tượng cả đời của anh không phải không có đạo lý.
Khúc Đồng Thu vui mừng khôn xiết, đẩy cửa đi vào, đến trước bàn người nọ, nhiệt tình chào hỏi: “Nhậm Ninh Viễn.”
Nhậm Ninh Viễn đang cùng người đối diện nói chuyện, ngẩng đầu bắt gặp anh, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Như thể mỗi lần gặp anh đếu khiến Nhậm Ninh Viễn chẳng mừng vui. Khúc Đồng Thu tự ý thức được đã chào hỏi quá mức tùy tiện, bất an hàn huyên hai câu thì suy tính mượn cớ tránh đi.
Trên gương mặt Nhậm Ninh Viễn không có vẻ hồ hởi, nhưng vẫn gọi anh lại: “Cậu ngồi đi.”
Khúc Đồng Thu cũng chỉ có thể thấp thỏm kéo ghế ngồi xuống.
Ngồi chung một bàn với Nhậm Ninh Viễn là vài người đàn ông dáng vẻ bất phàm, đã dùng qua cơm, xem bộ dáng là đang uống nước nói chuyện phiếm. Nếu lấy thân phận của một gã đàn ông ra mà nói, thì quần áo của họ quá mức đẹp đẽ, kiểu tóc thời thượng, hoặc nhiều hoặc ít đều mang hoa tai, cổ áo mở rộng lộ ra vòng cổ. Cổ tay đeo vòng, lông mi hiển nhiên cũng đã được điểm trang qua, vẫn còn dấu vết nhỏ. Hoàn toàn không giống viên chức trong công ty, cảm giác cứ như người mẫu tạp chí.
Khúc Đồng Thu vẫn cảm thấy công việc hiện tại của Nhậm Ninh Viễn là phải làm trong một tập đoàn kinh doanh ưu tú, danh hiệu ít nhất là quản lý hoặc chủ quản, nói không chừng còn làm trong công ty người mẫu.
Trong lòng Khúc Đồng Thu tràn đầy tò mò, nhưng từ khi anh ngồi xuống, cuộc nói chuyện bị gián đoạn cũng chỉ tiếp nối dăm ba câu. Mọi người thỉnh thoảng hàn huyên vài câu ngoài lề thì đã trở nên tẻ ngắt. Mấy người ấy đều âm thầm đánh giá anh, không khí thật sự rét lạnh. Khúc Đồng Thu vội mở miệng tìm để tài nói chuyện: “Mọi người đều là đồng sự trong công ty sao?”
Nhậm Ninh Viễn thản nhiên gật đầu: “Phải” nhưng không có ý tiến thêm một bước giới thiệu, chỉ phất tay với họ ý bảo: “Hôm nay cứ như vậy, đi trước đi.”
Vài người đều đứng dậy cáo từ, Nhậm Ninh Viễn kêu ly nước cho anh uống, nhìn bọc đồ trong tay anh: “Ngày đầu tiên đến thành phố T, đã quen rồi phải không.”
“Ừ, đúng thế, nơi này buổi tối thật mát.”
“Chỗ ở thế nào?”
“Công ty có ký túc xá, cũng rất tốt. Chẳng qua giường mua cho Tiểu Kha không được chắc lắm, cũng nhỏ nữa. Hôm qua nghe con bé xoay người, chỉ sợ nó rơi xuống nên phải đổi cái lớn hơn.”
Nhậm Ninh Viễn nghe vậy, cau mày: “Chẳng lẽ chỉ có một phòng ngủ? Cậu ngủ chung với Tiểu Kha?”
Khúc Đồng Thu lập tức vô cùng xấu hổ. Rõ ràng là chuyện rất thuần khiết, bị hỏi thì giống như hành vi biến thái.
“Giữa hai giường có màn che mà. Chờ khai giảng, con bé cũng chỉ về vào cuối tuần. Không phải lo.”
Giữa cha và con gái thì cũng có lúc lẩn tránh, hơn nữa Khúc Kha mới mười bốn tuổi, vẫn còn là trẻ con. Thành phố T tấc đất tấc vàng, gia đình một nhà ngủ chung một phòng không phải không có, hai cha con anh như thế cũng đâu có gì. Nhậm Ninh Viễn cũng không phải không biết đời sống khó khăn, ngược lại đi ngạc nhiên.
Giọng Nhậm Ninh Viễn khẽ nghiêm khắc: “Con bé là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cậu lớn như vậy rồi cũng không hiểu chuyện sao?”
Bị răn dạy, Khúc Đồng Thu không dám nói thêm.
Trên bàn im lặng trong chốc lát, Nhậm Ninh Viễn mở miệng: “Tôi có một căn nhà không xa nhà trọ của cậu lắm, tôi không còn ở nữa. Cậu và Tiểu Kha đến ở trước một thời gian đi.”
Khúc Đồng Thu vội chối từ: “Không cần không cần đâu, hiện tại tôi rất tốt…”
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, đứng lên: “Cậu trở về dọn dẹp trước đi.”
Khúc Đồng Thu nghĩ Nhậm Ninh Viễn chỉ thuận miệng nói, trở về nhà, ngồi xuống cùng ăn dưa hấu, xíu mại với Khúc Kha, ăn được một lúc thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nhậm Ninh Viễn.
“Dọn xong chưa?”
“Cái gì?”
“Hành lý của hai người. Vừa tới cũng không có nhiều đồ cần dọn phải không?”
Khúc Đồng Thu trợn mắt há hốc mồm: “Còn, còn chưa dọn…”
Bên kia dừng một lúc: “Hay cậu cần công ty chuyển nhà?”
Khúc Đồng Thu cuống quít nói: “A a, không cần không cần, tôi tự làm được rồi.”
“Nhanh lên, sẽ có người tới dưới lầu đón và chuyển đồ thay hai người. Giường, còn có đồ dùng gia dụng hằng ngày, tất cả đều không cần mang.”
Khúc Đồng Thu lần này không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng kêu Khúc Kha dọn đồ, đóng gói lại giống một ngày trước. Lưu luyến trong chốc lát, cuối cùng vẫn mang màn và nhang xông muỗi mới mua bọc lại.
Người đến giúp đỡ là hai cậu nhóc cần cù, thật thà, trẻ tuổi và mạnh khỏe. Khúc Đồng Thu khách khí với họ, họ càng khách khí với Khúc Đồng Thu. Giúp mang đồ lên xe, chẳng đợi hai cha Khúc Đồng Thu nhúng tay vào thì đã lập tức một người khiêng hai bao, đưa hành lý thẳng lên lầu.
May nơi đây có thang máy nên tiện lợi, mau hơn nhiều. Trong đó có một người cầm chìa khóa Nhậm Ninh Viễn giao cho, đưa hai cha con đến làm quen khu nhà Nhậm Ninh Viễn không dùng nữa, mở cửa để họ vào xem hoàn cảnh, rồi dặn dò những chuyện phải chú ý, để lại sổ điện thoại của quản lý. Tất cả an bài chu đáo xong mới rời đi.
Trước khi đi, Khúc Đồng Thu cho họ hai gói thuốc lá, khiến cả hai kinh hãi cười không ngừng, liên tục chối từ nói: “Khách khí, khách khí.”
Lúc Khúc Đồng Thu đang cảm khái bạn bè Nhậm Ninh Viễn lại nhiệt tình như vậy, Khúc Kha đã chạy đến bên cạnh cửa sổ phòng khách, “Oa, phong cảnh ở đây thật đẹp!”
Khúc Đồng Thu nhìn con bé thích thú như thế, trong lòng cũng cao hứng theo, vừa sửa sang lại đồ vật vừa đánh giá xung quanh. Khu nhà rất có phong cách của Nhậm Ninh Viễn, sắc điệu trầm tĩnh, không lộ hết ra vả ngoài. Cánh cửa thủy tinh bị Khúc Kha đẩy ra, bãi cỏ dưới lầu nơi đối diện ban công khiến người vui vẻ, mấy phần gió lạnh làm cái khô nóng của mùa hè nháy mắt tan biến.
Bên trong rất sạch sẽ, không khí cũng tốt, hoàn toàn không có bụi bặm tích tụ lâu như trong tưởng tượng. Các đồ dùng thiết yếu đều đầy đủ hết, cảnh vật khiến người cảm thấy an tâm và thoải mái.
Bài trí cũng gọn gàng ngăn nắp, Khúc Đồng Thu tựa như ở chính nhà mình, rất dễ dàng tìm ra máy hút bụi, lấy ra từ trong tủ quẩn áo rồi đi làm vê sinh, quét dọn phòng, Rồi đem đồ đạc của con gái đến phòng ngủ gần ban công nhỏ kia, sau đó mới đi dọn phòng mình.
Lúc mở tủ mới phát hiện bên trong có một ít quần áo, Khúc Đồng Thu hơi sững người.
Nhìn kĩ lại phong cách và kiểu dáng thì đúng là đồ của Nhậm Ninh Viễn. Không hiểu tại sao, bất giác Khúc Đồng Thu có chút khẩn trương. Nhìn trang phục này, ngay cả chúng nó cũng rất có uy nghiêm của lão Đại, cảm giác chẳng khác nào có Nhậm Ninh Viễn ở nơi đây. Suy nghĩ trong chốc lát mới cẩn thận đem đồ âu phục của bản thân, có bộ dáng như một gã đàn em, đặt ở cạnh bên.
Từ khi sinh ra mới được ở một phòng tốt như vậy, Khúc Kha cao hứng phấn chấn chạy quanh phòng, một khắc cũng không chịu im lặng. Chạy từ phòng này sang phòng khác, thỉnh thoảng vì phát hiện một món đồ mới mà hoan hô.
“Ba ơi, hộp khăn giấy này đáng yêu quá!”
“Con biết cái này. Đây là kệ đặt trái cây! Bán đắt lắm, con thấy qua trong tạp chí rồi đó!”
“Ôi, ba ơi, mau lại đây xem, vòi hoa sen có ba cái này! Tắm nhất định rất vui!”
“A a, dầu tắm siêu dễ ngửi nè!”
Khúc Đồng Thu cười xem con bé chạy nhảy quanh nhà, cảm giác tràn đầy hạnh phúc. Nói thật, phòng tuyệt đối không giống vẻ đã lâu không có người ở, hết thảy đều để lại cảm giác chủ nhân chỉ ra ngoài mua tờ báo thôi, lúc nào cũng có thể trở về. Lại càng không nói đến việc khắp nơi đều cảm nhận được hơi thở của Nhậm Ninh Viễn.
Dù Nhậm Ninh Viễn chưa bao giờ từng mở miệng nói qua, từ nơi ở của một người cũng có thể nhìn ra được tính cách của họ.
Nhậm Ninh Viễn thích tông màu lạnh, chế độ ăn uống lành mạnh, rất chú ý hiệu quả đối với âm hưởng, không quan tâm nhiều đến âm nhạc, yêu thích việc đọc những tác phẩm vĩ đại, dù vậy vẫn xem vài tranh châm biếm, còn có thói quen dán giấy ghi chú lên tủ lạnh ── Khúc Đồng Thu tò mò, bỏ ra mấy mẩu nam châm, đọc những tờ giấy đó đến nửa ngày. Chưa bao giờ anh nghĩ chữ viết của Nhậm Ninh Viễn là như vậy. Nét bút mạnh mẽ, phóng khoáng đến thế, nhìn xem thậm chí con tim anh còn khẽ đập dồn.
Hiểu biết qua nhiều năm với Nhậm Ninh Viễn đến thế, vậy mà cũng chưa có cơ hội quan sát thật gần như hôm nay.
Mang theo cảm giác hơi thỏa mãn, Khúc Đồng Thu mở ra ngăn kéo nơi tủ đầu giường, bỏ vào đồ bản thân thường dùng và mắt kính.
Bên trong cũng có một ít đồ của Nhậm Ninh Viễn. Đồng hồ, một số tiền, tạp chí địa lý quốc gia. Đang nghĩ ngợi tới việc người lấy loại sách báo này coi trước khi ngủ thật không thể nắm bắt được, không giống bình thường, Khúc Đồng Thu khóe mắt dư quang liền bắt gặp vài bao cao su.
Khúc Đồng Thu đỏ mặt, vội đóng ngăn kéo lại. Rất kỳ lạ, đối với người đàn ông ở tuổi này mà nói đây là việc rất bình thường. Nhưng loại phóng túng mây mưa thất thường này thật khó liên hệ cùng một chỗ với Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh, trầm ổn.
Dọn dẹp xong trời cũng về chiều, nóng bức vẫn còn đó, hai cha con đang suy tính phải nấu bữa tối thế nào, chuông cửa lại vang lên. Người tới lúc này là một người trẻ tuổi, cầm đưa một hộp đồ ăn tươi sống, bên trong ướp đá.
“Ngài Nhậm nói chuyển nhà đã mệt rồi, hôm nay hãy nhanh chóng nghỉ ngơi. Thiếu thứ gì cũng không cần ra ngoài mua, gọi số này là được, tôi là người phụ trách việc mua bán.” Chàng trai cười tươi rói khoe hàm răng trắng rất vui vẻ.
Khúc Đồng Thu cảm kích không thôi, vội vàng gọi điện thoại tạ ơn Nhậm Ninh Viễn. Mà người bên kia như bề bộn nhiều việc, cũng không hào hứng, chỉ thản nhiên đáp lại vài câu rồi cúp máy.
Khúc Đồng Thu không khỏi buồn bực. Nhậm Ninh Viễn đối với anh chu đáo mà lãnh đạm. Không sự thân thiện giữa bạn bè với nhau, rồi lại nơi chốn săn sóc cẩn thận; tình nghĩa hơn, chu toàn hơn so với bất kỳ kẻ nào, và cũng không mong mỏi nhiều lời cùng anh.
Trong tâm trí nho nhỏ của con gái không rối ren nhiều như thế, nên vừa ăn vừa khen không dứt miệng: “Chú Nhậm thật là người tốt mà!”
“Đúng vậy, có thể quen biết với chú ấy là may mắn của ba.”
“Ừ, lập gia đình nên lấy người như vậy.”
Khúc Đồng Thu ‘phụt’ một cái văng dưa hấu ra: “Con nít con nôi đừng suy nghĩ bậy bạ! Hiện tại con mới bao nhiêu tuổi!”
“Con đâu có nói con, con còn nhỏ mà, chờ lớn lên không kịp nữa rồi. Nếu có người chị hoặc dì thì tốt quá, có thể lấy một người đàn ông tốt như chú Nhậm.”
Bị con gái làm ầm ĩ như vậy, buổi tối lúc nằm trên giường kéo ngăn kéo có bao cao su ra, Khúc Đồng Thu cũng không ngăn nổi tò mò. Là người phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho lão Đại gợn sóng không sợ hãi dâng trào chứ.
Học bộ dáng lật lật tờ tạp chí đầu giường của Nhậm Ninh Viễn, anh bật chiếc radio có vẻ lỗi thời bên cạnh, im lặng nằm nghe câu chuyện cổ tích đang phát trên đài.
Bốn phía đều mơ hồ là hơi thở của Nhậm Ninh Viễn khiến Khúc Đồng Thu ngẩn ngơ, có phần nào cảm giác không thể nghĩ ra, dần thiếp ngủ.