35.
Chân nọ đá chân kia trên đường, anh nghĩ tới việc gọi điện cho Dương Diệu, để cô chứng thực cho anh. Nhưng bất tri bất giác đã tức giận đến mức cả người run rẩy, ngón tay ngay cả cầm túi còn cầm không được, càng cảm thấy không có cách nào đối thoại cùng cô.
Anh cam tâm tình nguyện hy sinh cuộc sống của mình, từ bỏ việc học để kết hôn. Dù phải đối mặt với thứ gì đi chăng nữa, anh đều nghĩ đó là trách nhiệm anh nên gánh vác, thời điểm khó khăn nhất cũng phải cắn răng chịu đựng, ra dáng một người chồng, người cha.
Dương Diệu chán ghét anh, rời khỏi anh, anh vẫn toàn tâm toàn ý một mình chống đỡ cho gia đình không trọn vẹn này. Một người cha nghèo khổ, đơn độc, những lần vì mua sữa cho con gái mà để bản thân bị đói cũng nhiều lắm, ngay cả đã từng trộm bán máu, có rất nhiều ngày cơ cực, nhưng chung quy anh vẫn cảm thấy đáng giá.
Bởi anh cảm thấy cuộc đời này anh không có kinh nghiệm về tình yêu, cũng chẳng phải người có diễm phúc, vậy mà lần đầu tiên đã gặp được cô gái xinh đẹp, hiền lành, lại dịu dàng như Dương Diệu, cô còn sinh cho anh một đứa con gái vô cùng thông minh, đáng yêu.
Đó là may mắn, là thứ để một gà đàn ông trung niên đã ly dị như anh chống đỡ, là niềm an ủi anh mỗi ngày.
Nhưng mà ngay cả Dương Diệu cũng lừa anh.
Sự lừa gạt như vậy làm cho cơ thể luôn khúm núm của anh bùng nổ.
…
Người phục vụ của quá Narcissism danh tiếng mang theo nụ cười rất chuẩn tiếp đãi một vị khách lạ mặt. Vị khách mới này hiển nhiên là thuộc tầng lớp mỏi mệt kiếm tiền, thân mặc bộ âu phục đã cũ, giá phải chăng, dưới nách còn kẹp một chiếc túi phồng lên. Tay cầm cũng đã muốn hư, lớp da bên ngoài cũng tróc hết, không cần nhìn cũng biết bên trong đã sớm bung ra.
Kẻ mười năm chẳng đổi qua đồ mới lẽ ra nên đi quán bar bình thường uống bia mới phải. Nhưng vị khách này lại run rẩy mở miệng với cậu: “Chào, tôi muốn gặp Nhậm Ninh Viễn.”
“Xin thứ lỗi, ngài Nhậm bận rất nhiều việc.”
“Vậy khi nào ngài ấy xong rồi hãy mời ngài ấy tới gặp tôi, tôi tên là Khúc Đồng Thu.”
Vị khách này tuy miễn cưỡng giữ lại vẻ lịch sự nhưng môi cũng đã run run, trên trán đầy gân xanh, cậu không khỏi cảnh giác phán đoán, người này không phải đến tiêu tiền mà là tới tìm kẻ thù.
“Chỉ sợ ngài Nhậm không rảnh. Hay là ngài…”
“Không sao cả, tôi chờ.”
Phục vụ không khỏi thương hại người khách dáng người thành thật nhưng bị bắt nạt này, người này giống con thỏ nôn nóng đến mức cắn người, trông thật đáng thương. Thoáng do dự nên đi tìm nhân viên anh ninh hay tìm quản lý, cuối cùng quyết định lên lầu quấy rầy ông chủ đang ở chung phòng với vài vị khách VIP.
Không khí trong phòng hiển nhiên không thích hợp bị quấy nhiễu, nhưng mới vừa nhắc tới tên vị khách kia, ông chủ lập tức đứng lên, dặn dò cậu một câu, ngay cả áo khoác cũng không lấy liền đi xuống dưới lầu.
Phục vụ vội làm hết phận sự một cách nhanh tay lẹ chân, chuẩn bị một phòng VIP trống cùng rượu nước, sau đó miên man suy nghĩ đóng cửa lại.
“Chuyện gì vậy?” Nhậm Ninh Viễn ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt ung dung, “Đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải tới nơi này tìm tôi.”
Khúc Đồng Thu lộ ra sắc mặt tái, xanh mét, hốc mắt còn đỏ lên, nắm chặt tay.
“Tôi muốn hỏi anh chuyện Dương Diệu.”
Nhậm Ninh Viễn thoáng sững sờ, đặt ly rượu đã rót thay anh xuống. “Dương Diệu. Cô ấy thì sao.”
“Anh quen biết cô ấy sớm hơn tôi, biết được nhiều hơn tôi.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, “Ừ” một tiếng.
Anh mở miệng một cách khó khăn: “Lúc ấy, có phải cô ấy cũng có quen với người khác không?”
Nhậm Ninh Viễn nghe vậy nhíu mày, nhìn anh trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Cậu hỏi tôi việc này?”
Vẫn khom người, giọng anh run run : “Tôi không tin anh không biết gì.”
Anh càng không khống chế được cảm xúc, Nhậm Ninh Viễn càng hôn hòa nhã nhặn hơn: “Đến tột cùng là có chuyện gì. Chuyện trước kia lâu như vậy, bây giờ nhắc lại còn ý nghĩa gì.”
Dưới ánh mắt trầm tĩnh và cái nhìn chăm chú ấy, anh từ từ ngẩng mặt lên.
“Tiểu Kha con bé, con bé không phải con gái tôi.”
Nhậm Ninh Viễn có hơi sững sờ, nhưng dù sao cũng là người biết tự kiềm chế, phản ứng bình tĩnh hơn nhiều so với anh.
“Làm sao cậu biết?”
“Nhóm máu không khớp.” Anh khẽ run, cảm thấy nhục nhã, nhưng thứ gì đó nghẹn lại tưởng như sắp đâm nát lồng ngực nổ mạnh ra, “Tôi, tôi cũng biết bản thân mình không sinh được một đứa con gái như con bé… Tôi chỉ là muốn hỏi rõ ràng…”
“Tôi cũng không biết.”
“. . . . . .”
Anh nắm chặt hai tay đặt trên bàn, cứ như không biết làm sao mở ra, thất vọng, nhục nhã, bi thương, có cả phẫn nộ khiến anh cảm giác mình hoàn toàn là kẻ thất bại.
Bất chợt, Nhậm Ninh Viễn cầm lấy đôi bàn tay run rẩy ấy.
“Nhậm Ninh Viễn…”
Nhậm Ninh Viễn đưa qua tay kia qua, ôm lấy anh.
Cái ôm chẳng nói lời nào khiến Khúc Đồng Thu cảm thấy được cảm thông, nhất thời chóp mũi cũng đỏ, nhưng cứng rắn chịu đựng: “Cô ấy không thể gạt tôi như vậy, quá đáng lắm…”
“Cậu đừng nóng vội.”
“Thật, thật sự quá đáng lắm…”
“Tôi biết. Tôi sẽ giúp cậu.”
Khúc Đồng Thu cắn răng, tiếng nức nở thoát ra, hiện tại anh uất ức, đau buồn và phẫn nộ quá. Anh hèn hạ cả đời cũng chưa từng khóc trước mặt người nào. Một khi nước mắt của một gã đàn ông rơi, đó là bất lực đến khủng khiếp.
“Muốn khóc thì khóc cho hết đi. Rồi trở về, ngủ ngon một giấc. Tôi đi với cậu.”
Nhậm Ninh Viễn với giọng nói dịu dàng, cánh tay ôm anh, trấn an vỗ vỗ lưng anh. Mùi vị quen thuộc này làm anh nhớ tới quá khứ trước đây, càng cảm thấy mờ mịt và thương tâm hơn, thế là cũng ôm chặt lấy Nhậm Ninh Viễn.
Khúc Đồng Thu không thường uống rượu. Nhưng nếu nói rượu có thể giải sầu, anh muốn nhanh chóng uống hết cái thứ mà ruột anh phải kêu lên khó chịu.
Uống đến thất điên bát đảo, ói ra rồi uống tiếp, nhưng chất cồn cũng chẳng có tác dụng gì. Nhậm Ninh Viễn đưa anh về nhà, anh nằm ở trên giường nửa ngày, toàn thân hư nhuyễn, vậy mà tâm trí vẫn tỉnh táo kêu ong ong.
Nhậm Ninh Viễn ngồi bên giường dõi theo anh, chờ anh đi vào giấc ngủ, tay vẫn nắm lấy bàn tay trong chăn của anh, đôi bàn tay ấy sao mà ấm áp, hanh khô và hữu lực quá.
Anh với đôi môi màu xám trắng im lặng nằm trong chốc lát, nhưng vẫn không cầm lòng được, khó khăn mở mắt ra. “Nhậm Ninh Viễn.”
“Ừ, tôi ở đây.”
“Tôi, tôi đột nhiên nghĩ tới, tôi xem qua tư liệu, có rất nhiều khả năng về nhóm máu của gã đàn ông kia, phải tìm thì phiền lắm…”
“Không có gì, không phiền đâu.”
Vẫn là sự im lặng trong chốc lát, sau đó âm thanh yếu ớt vang lên: “Nhưng mà, lỡ tìm được người kia rồi, hắn muốn mang Tiểu Kha đi thì sao… Tôi phải suy nghĩ kỹ lại…”
“Cậu không nỡ à?”
“Tôi không biết…” Bị ốm đau và chất cồn tra tấn, người nằm trong chăn có vẻ nhỏ gầy tiều tụy, “Tôi, tôi đã nuôi con bé lớn lên nhiều năm đến thế…”
Tuy không phải do chính mình sinh ra, nhưng vẫn rất thân thiết, con bé là tất cả của anh.
“Đừng lo lắng, cậu sẽ không phải nuôi không công, sẽ nhận được bồi thường hợp lý.”
“Không phải ý đó.” Giọng trở nên ngày càng nhỏ hơn, “Tôi chừng này tuổi rồi, cái gì cũng chẳng có, chỉ có mỗi mình con bé mà thôi…”
“Ừ.”
“Nếu ngay cả con bé cũng không có được… thì tôi…”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh trong chốc lát, nhấc chăn lên, vào nằm cạnh bên. Rồi lấy tay ôm lấy anh, giúp anh nằm lên ngực mình, để anh có tư thế thoải mái hơn.
“Đừng lo lắng nữa, có tôi ở đây. Ngủ đi.”
Khúc Đồng Thu nghe truyền tới tiếng tim đập hữu lực trong lồng ngực người nọ, dường như thanh âm ấy có thể thôi miên, dần cũng chẳng còn đau đầu. Trong hốt hoảng, ngoài cửa sổ đã là bầu trời biếc xanh và bãi biển xanh rì, cách vách còn có Trang Duy và Sở Mạc ngủ, ngực tưởng như vỡ nát cũng bình an lại.
Thời niên thiếu đã từng có lúc như thế, lấy tư thế bạch tuộc ôm sát lấy người kia, cứ như vậy tựa hồ như có thể bình yên vô lo, cảm thấy mỹ mãn. Trong lúc nhắm mắt, thời gian đã thất lạc vội tìm về