47.
Ngày hôm sau dậy rất sớm, Trang Duy nhìn Khúc Đồng Thu vẫn còn nằm trong lòng ngực mình, ngủ rất say, hơi thở vững vàng. Con người ngu ngốc thật tốt, nếu không có tâm sự, sẽ chẳng mất ngủ đâu.
Trang Duy nhìn anh trong chốc lát, hôn anh, cuối cùng nắm mũi lay anh.
“Đến lúc dậy rồi.”
Anh ngồi dậy, bởi vì chẳng biết gì mà có vẻ ỷ lại, Trang Duy chọn quần áo trong tủ mình cho anh mặc, cảm thấy không hợp thì đổi bộ mới, giống chơi trò thay đồ cho búp bê mà đùa vui với anh. Tuy anh có tuổi, tính cách và diện mạo cũng chẳng đáng yêu, nhưng không biết tại sao Trang Duy không hề chán ghét.
Hôm nay đến tòa soạn, ngoài đưa quà mừng năm mới còn có vài việc phải làm, Trang Duy không muốn để người khác trông nom anh, thế là dẫn theo anh ra khỏi cửa.
Dù sao anh rất im lặng, mặc đồ sẫm màu nhãn hiệu Alexander McQueen cũng không có chỗ nào đặc biệt không hợp, đội mũ cúi thấp đầu. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy anh quái gở, cũng không đoán được anh thất thường.
Lúc Trang Duy bận rộn thì để anh ngồi một bên, mở một quyển tạp chí ra trước mặt anh, cho anh một tách trà nóng. Làm thế thì sự im lặng của anh thoạt nhìn không đến mức rất kỳ quái.
Đợi đến thời gian nghỉ, Trang Duy quay đầu nhìn, phát hiện không thấy anh đâu.
Trang Duy thoáng kinh hoảng đi tìm, may mà rất nhanh đã nhìn thấy phía sau tủ kính trưng bày lộ ra một góc nhỏ áo khoác của mình.
“Khúc Đồng Thu?”
Không biết khi nào anh đang ôm lấy một con búp bê Barbie với mái tóc đen dài. Đó là hàng mẫu đã dùng qua chụp ảnh trước kia, sớm quá hạn, anh lại như nhặt được món đồ quý giá, cầm bằng cả hai tay, ngồi ở góc sáng sủa, vẻ mặt giống như đang mơ.
“Khúc Đồng Thu.”
Anh không phản ứng, cứ như mộng du, ngây ngốc an ổn trong bình thản giả dối, bộ dáng hạnh phúc vô cùng.
Trang Duy thở ra, ngồi xuống cạnh anh, ôm anh, hôn cổ anh. Anh bị hôn lấy đôi môi vẫn toàn tâm toàn ý vào con búp bê kia, cảm thấy mỹ mãn.
“Muốn thì để tôi cho cậu, chờ tôi lấy cái còn trong hộp cho.”
Muốn lấy con búp bê khỏi tay anh, nhưng những ngón tay ấy chặt quá, thế nào cũng chẳng mở ra, chỉ giữ thật chặt, có chút kinh hoàng.
Dỗ dành nửa ngày cũng không thể khiến anh buông tay, Trang Duy cắn răng, mắng: “Khúc Đồng Thu. Cậu đừng có ngốc. Đây là giả.”
Khúc Đồng Thu từ đầu đến cuối cũng chẳng liếc nhìn, vốn dĩ trong thế giới kia có nghe được gì đâu.
Trong giằng co, Trang Duy dần cảm thấy hơi lạnh, nên buông tay trước, lau mồ hôi trên mặt thay anh: “Tôi mặc kệ cậu nhìn thấy là gì. Đó cũng không phải là thật.”
Anh cầm con búp bê rồi thì ngoan ngoãn hơn, như được uống thuốc an thần, ngay cả vẻ luống cuống, trống rỗng đều biến mất, như thể bị căng phồng lên bởi hạnh phúc tràn đầy. Trang Duy dẫn anh lên xe, thắt chặt dây an toàn cho anh, sau đó mới khởi động máy.
Xe chạy đến bên ngoài biệt thự, dừng lại nơi phía xa. Đứng ở ngoài cửa là một cô nhóc tóc đen khoác lên người bộ váy công chúa màu hồng phấn, nhìn từ đông sang tây, dường như đang chờ gì đó.
Trang Duy hỏi người bên cạnh mình: “Nhìn thấy không?”
Anh nhìn cô bé cách mình qua cửa kính xe, rồi lại nhìn con búp bê trong tay anh, sau đó nhìn con bé. Hốt hoảng.
Không đợi anh nhìn cho đủ, rất nhanh một người đàn ông cao lớn từ cửa đi ra, nắm lấy tay cô bé, dẫn nhóc con ấy vào.
Trang Duy nhìn vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn của người phía trước, nói lời tàn nhẫn mà không mang theo ác ý: “Khúc Đồng Thu.”
Trang Duy lôi mạnh anh ra khỏi ảo giác trốn tránh. Con người u ám mơ hồ, con người mà bóng dáng và sự tồn tại đều mỏng tang ấy bất chợt run rẩy.
“Khúc Đồng Thu, đây mới là hiện thực.”
Sau khi trở về anh sinh bệnh, cảm lạnh mấy ngày liền nên tất nhiên sốt mà thôi, nhưng Trang Duy biết anh rất thống khổ, từ tê dại đến khôi phục cảm giác đau chỉ trong nháy mắt, và từ miệng vết thương chảy máu đầm đìa đến cách ngày khép lại xa xôi lắm. Tuy rằng đau khổ gì anh cũng chưa nói, chỉ là miệng nổi lên bọt nước, ngay cả uống nước cũng run run.
Trang Duy cầm khay thức ăn đẩy cửa tiến vào, con người lùi lại trên giường kia khẽ hoảng sợ, ra tiếng cầu xin nói: “Đừng, đừng bật đèn…”
Trong bóng tối, Trang Duy đi đến ngồi xuống cạnh bên, lấy tay chạm vào gương mặt anh, xúc cảm nơi làn da vẫn nóng hổi đến kinh người.
“Lại mơ thấy ác mộng sao?”
Cả đầu anh là mồ hôi, sờ vào thật rất lạnh.
“Mơ thấy gì, khó chịu thì nói ra đi.”
“… Thấy bản thân mình…”
“Ừ?”
“Tôi mơ thấy… tôi thời đại học… người nọ ngồi ở kia…”
“…”
“Có rất nhiều chuyện tôi muốn nói với người đó…”
“…”
“Tôi muốn nói cho người đó một việc…”
Anh từng có một tình yêu thật lòng duy nhất, có vợ con anh, có cô con gái anh gửi gắm tất cả tình thương, có Nhậm Ninh Viễn.
Có những thứ ấy, dù cuộc sống trở nên như thế nào đi chăng nữa, anh đều cố gắng sống qua ngày. Cuộc sống có gian khổ đến nhường nào, thì bởi vì những thứ ấy mà anh tràn ngập dũng khí sống sót và hy vọng.
Vậy mà đột ngột có một giọng nam ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói: “Đều là lừa gạt cậu thôi.”
Tựa như giấc mộng bị ngã xuống vách núi cheo leo, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu và con tim đập hoảng sợ, anh giật mình tỉnh lại.
Rồi phát hiện sự thật chính là cơn ác mộng.
Trang Duy xoa đầu anh, vén mái tóc anh đã ướt đẫm mồ hôi.
“Khúc Đồng Thu, không kịp nữa đâu, chẳng ai có thể trở lại thời quá khứ. Nhưng cuộc đời cậu chưa chấm dứt, đừng quá lẩn quẩn trong lòng.”
Đúng vậy mà. Mới ba mươi mấy tuổi thôi, anh còn có thể sống thêm chừng ấy năm nữa, như thể còn có tương lại vô hạn, nhiều việc vô hạn có thể làm.
Chỉ là thời gian quan trọng nhất của quãng đời anh đã không còn nữa.
Trong mộng anh đã từng nghĩ sẽ sống lại một lần, muốn quay về khoảng thời gian trúng mũi tên lừa dối mười mấy năm trước, muốn nhắc nhở tiểu mập mạp ngu ngốc kia rất nhiều. Vậy mà tỉnh lại chỉ có sốt cao và một chút nước mắt.
“Ăn cháo đi, có bỏ thêm chút lá sen đó.” Trang Duy lấy khăn lạnh lau mặt cho anh, lau đi cơn khô nóng. “Nếu muốn ăn thức ăn mặn, nói với tôi một tiếng.”
Khúc Đồng Thu miễn cưỡng ngồi dựa vào đầu giường, giống như người bị một kẻ dùng chiếc khăn thối nát lau, mặt nhăn nhó, hoàn toàn không có giá trị.
“Cũng đừng làm ra vẻ khỏe mạnh mà cầm chén. Há miệng ra là được.”
Trong im lặng anh ăn một ít cháo nóng, vì sự đau đớn nơi khoang miệng mà động tác có vẻ chậm chạp, rồi sau đó trong mơ hồ nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Trang Duy có chút xấu hổ, biết rằng anh cũng nhớ được phần nào việc bản thân bị chơi đùa. Hai chén cháo, một viên thuốc và những cách bắt nạt, nhục mạ khi cả người trần truồng, vậy mà ngay cả nói nửa lời nhân từ Trang Duy cũng chẳng thèm nói, chỉ bảo rằng: “Tôi chỉ là cố sức giúp đỡ bạn cùng trường thôi.”
Anh lại im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Ngày mai tôi phải đi.”
Trang Duy nhìn anh: “Đi nơi nào?”
Anh không hé răng, qua một lúc mới nói: “Tôi… tôi về quê.”
Dù anh chưa nói, nhưng Trang Duy cũng cảm nhận được tín hiệu khẽ khàng của “Chỉ cần không phải nơi này là tốt rồi”. Anh ở trong này không được đâu, anh như một con dê chỉ ăn cây cỏ mà sống, còn nơi này là thế giới của loài ăn thịt. Anh không phải bạn bè, người thân hay người yêu của bất kỳ ai. Anh chính là món đồ ăn.
“Cậu muốn chạy trốn chạy sao.”
Anh không đáp lại. Giễu cợt anh là kẻ nhu nhược so với việc anh đang thừa nhận vốn dĩ chẳng được tính là đả kích.
“Không đòi lại công bằng từ Nhậm Ninh Viễn sao?”
Anh đã chẳng còn mong đợi vào ‘công bằng’ nữa rồi. Dù Nhậm Ninh Viễn chịu bồi thường cho anh thì sao chứ, cũng không cách nào đem phần bị hủy hoại của anh trở về. Có lẽ sẽ có một ít tiền bồi thường, kẻ giàu không phải luôn như vậy ư.
“Đưa con gái cậu cho anh ta cũng được sao?”
Anh khẽ run rẩy: “Không phải con gái tôi…”
“Cho dù không phải cậu sinh ra, cậu thật sự bỏ được sao?”
“…”
Dáng vẻ anh với đôi mắt đỏ lên, nhẫn nại thoạt nhìn có vẻ đẹp hơn là đáng thương. Trang Duy cởi từng khuy áo nơi cổ anh, bất chợt cảm thấy phiền.
“Nói vậy, con gái cậu cái gì cũng không biết, còn cả ngày ngóng trông cậu trở về tặng quà năm mới. Nếu cậu thấy không sao, coi như tôi chưa từng nói. Nếu cậu không nỡ bỏ con bé, tôi có thể giúp cậu.”
“…”
“Tôi thay cậu đi nói chuyện với Ninh Viễn. Không được thì ra tòa, giao cho tôi, cậu đừng lo lắng.”
Đã cố hết sức khắc chế, nhưng bờ vai cứng lại ấy vẫn dao động. Trang Duy nhìn phía sau cổ anh lộ ra màu ửng đỏ: “Cậu dẫn theo Khúc Kha không muốn ở lại thành phố T, nếu bằng lòng đi Mỹ, tôi sẽ làm cho thủ tục trở nên dễ dàng.”
“…”
“Ở Mỹ cậu có thể bắt đầu một lần nữa, không phải cậu muốn bắt đầu lại sao. Chỗ ở tôi có, trường học và công việc tôi giúp cậu tìm. Cuộc sống sẽ chẳng còn sầu lo.”
“…”
“Hai người an tâm sống là tốt rồi, không có kẻ nào quấy rầy lần nữa.”
Ngực anh phập phồng một cách kịch liệt, Trang Duy chỉ nhìn biên độ run rẩy của ngón tay anh, biết rằng lời đề nghị ấy hấp dẫn anh rất lớn.
Trong lúc nhìn con người nhỏ bé và yếu ớt đó – con người tuy biết rõ đề nghị ấy nguy hiểm nhưng vẫn bị hấp dẫn, vẫn bị giày vò bởi sợ hãi phải uổng công – càng nhìn càng khiến lòng Trang Duy ngứa ngáy hơn, hơi thở nặng nề thêm.
Giữa cảm giác đê hèn rất nhỏ ấy, Trang Duy còn nói một lần: “Tôi chỉ là cố sức giúp đỡ bạn cùng trường thôi.”