Quân Tử Chi Giao

Chương 89: Chương 89: Nỗi hoài nghi - Hạ E




Nỗi hoài nghi

Hạ E

Nói chung, cầu hôn là việc lớn giữa hai người, bình thường nếu phát sinh giữa nam và nữ đến tuổi, sẽ có hoa tươi và nhẫn kim cương, sẽ có những lời ngon tiếng ngọt thao thao bất tuyệt phát ra từ tận đáy lòng, cùng với nước mắt vui mừng.

Ít nhất năm đó anh và Dương Diệu là như vậy, chỉ ngoại trừ nhẫn kim cương khi ấy anh mua không nổi, đành dùng nhẫn bạch kim để thay thế.

Mà trong lúc anh còn chưa rời giường đánh răng, khóe mắt thậm chí còn ghèn, Nhậm Ninh Viễn dùng giọng điệu “Cùng đi mua đồ ăn không” cầu hôn anh.

Trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu cảm giác nhất định mình đã ngủ mê, hoặc là nằm trong chăn lâu quá thiếu dưỡng khí, thế là phải tỉnh táo nghĩ lại.

Anh và Nhậm Ninh Viễn, kết hôn?!

Kết hôn, anh và Nhậm Ninh Viễn?!

Chăn bông bị kéo xuống khỏi đầu, trước mắt là gương mặt trầm ổn, nhìn không ra cảm xúc gì của người kia.

Khúc Đồng Thu cứng họng, hai người nhìn nhau có đến một phút.

Việc này thật sự khiến người khác giật mình, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến việc như thế.

Anh từng cầu hôn với một người phụ nữ, mà hiện tại có một người đàn ông lại cầu hôn anh.

Một phút hoàn toàn không đủ để đầu óc chậm chạp của anh hoạt động.

Khi hơn mười giây xấu hổ qua đi, Nhậm Ninh Viễn đột nhiên nói: “Bây giờ cậu muốn ăn gì không?”

“À thì…”

“Đồ ăn Trung Quốc hay phương Tây?”

“Trung, Trung Quốc… đi…”

“Được.”

Nhậm Ninh Viễn bưng chén canh đã lạnh lên, xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại thật sự mang cho anh chén cháo cá và bánh bao.

Vì thế Khúc Đồng Thu ăn luôn trên giường, Nhậm Ninh Viễn đợi anh ăn xong rồi mới lấy chén đi, cho ăn một tấm chăn ấm, rồi sau đó hết thảy cứ theo lẽ thường.

Ngày hôm đó trôi qua, chuyện kết hôn Nhậm Ninh Viễn chưa từng nhắc lại, dù chỉ một câu.

Cuộc sống khôi phục như bình thường, không dậy sóng cũng chẳng sợ hãi.

Cả hai ngủ cùng giường, ăn cùng bàn, vì cô con gái vị thành niên mà tham gia vũ hội của trường, con gái về muộn ba phút là gọi điện thoại hối thúc. Nhậm Ninh Viễn vẫn nhiệt tình, bình tĩnh, nhã nhặn như cũ, cứ như câu hỏi ngày đó chẳng qua chỉ là việc hỏi mua mấy cân cải trắng mà thôi.

Khúc Đồng Thu hoàn toàn nhìn không thấu tâm tình người nọ. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng không xác định được Nhậm Ninh Viễn khi đó rốt cuộc là thuận miệng nói, hay là nói giỡn, hay là như thế nào khác. Chỉ là nếu đó là lời thật lòng, ngay cả anh cũng cảm thấy không giống lắm.

Bởi vậy nếu Nhậm Ninh Viễn đã không nói, anh cũng chẳng thể không biết xấu hổ mà chủ động mở miệng hỏi.

Thế là chuyện ấy giống như một viên đá rất rất nhỏ lọt tỏm vào hồ nước, làm dậy lên một chút sóng, rồi rất nhanh mặt nước liền phẳng lặng như cũ.

Chẳng qua Khúc Đồng Thu bắt đầu học dùng máy tính của con gái, một người trộm lên mạng thăm dò chuyện kết hôn giữa hai người đàn ông.

Tuy rằng trước kia cũng từng có người, chính là Diệp Tu Thác, cười với anh, cho anh thấy qua nhẫn và người bạn đời, nói “Chúng tôi kết hôn.” Nhưng lúc ấy cuộc sống của anh đang lúc rối tinh rối mù, nghe thấy lời tuyên ngôn ấy cũng chỉ là một khắc giật mình, cũng chẳng có tâm tư nhàn hạ để chân chính đi tiêu hóa cho tốt chuyện đó.

Bây giờ nghĩ lại, việc hai người đàn ông kết hôn đối với anh mà nói thật sự là một sự học hỏi lớn đầy mới mẻ, có nhiều lắm trí thức anh cần phải bổ túc và nhiều lắm nghi vấn mà anh cần phải giải trừ.

Nếu kết hôn, Nhậm Ninh Viễn là gì của anh? Là vợ sao? Hay là cha của con gái anh?

Tiểu Kha bây giờ vẫn còn gọi anh là ba, gọi Nhậm Ninh Viễn là chú, nếu thật sự kết hôn, con bé sẽ phải kêu Nhậm Ninh Viễn là gì? Mẹ sao?

Chỉ mới nghĩ lướt tới đó thôi, tuy chẳng thiết thực là mấy nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ ngại ngùng, khẩn trương. Quả thực chẳng khác nào mối tình đầu, lỗ tai xì cả khói.

Hôm nay khi một mình đi ngang qua cửa hàng áo cưới, ma xui quỷ khiến làm sao mà Khúc Đồng Thu liền dừng lại, nhìn tủ kính. Sau tấm kính thủy tinh là bộ lễ phục đẹp lắm.

Đây là ký ức lúc anh còn trẻ. Hiện tại nhớ lại, vậy mà một chút vẫn chưa hề phai.

Lúc đi vào cửa tiệm, nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón anh: “Ngài đến một mình sao?”

“Ừ, tôi, tôi tới xem trước.”

“Mời qua bên này, cửa hàng hôm nay vừa đến nhiều bộ mới, ngài có thể giúp bạn gái ngài xem trước.”

Cửa hàng rộng lớn đã có vài người trẻ tuổi đang cùng nhau chọn lựa, thỉnh thoảng vui đùa ầm ĩ một cách ngọt ngào. Khúc Đồng Thu nhìn họ, cẩn thận chạm vào bộ lễ phục mới, không ngờ cảm xúc thân thiết nơi lòng bàn tay có thể khiến con người dâng lên niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Đó là khát khao mà đời người mong mỏi biết bao nhiêu.

Anh mặc thử một bộ lễ phục, rồi sau đó nghiêm túc đứng trước gương săm soi bộ dáng mặc âu phục, mang giày da của mình.

Có lẽ lời cầu hôn của Nhậm Ninh Viễn đã hết hạn để chờ mong. Lúc ấy anh không trả lời ngay nên liền mất đi hiệu lực.

Chỉ có thể đổ lỗi rằng phản xạ của mình chậm quá đó thôi.

Anh, theo giấc mộng có thể trở thành một kẻ hầu cỏn con của Nhậm Ninh Viễn, rồi đến thật sự trở thành kẻ theo đuôi, tiếp đến là một người bạn, rồi sau đó thành người ở chung lâu dài.

Trong lúc ấy đã qua mười mấy năm.

Mỗi một bước đều dùng hết khoảng thời gian dài đăng đẳng của cả hai, cho tới bây giờ cũng chẳng xác định được còn có thể có bước tiếp theo hay không.

Trở thành bạn là sự tình anh chưa từng dám nghĩ tới. Cho nên anh không có cách nào tại một phút ấy bỗng dưng có trí tuệ nhanh siêu việt. Anh, đã chậm nửa nhịp mất rồi.

Tuy Nhậm Ninh Viễn không còn đề cập, cũng không tính toán nhắc lại, vậy nhưng anh hiện tại vẫn nhớ rõ ràng lắm, chẳng cách nào xóa nó ra khỏi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.