Nỗi hoài nghi
Hạ G
Nhậm Ninh Viễn đi ra ngoài, chỉ nói một câu: “Rượu trong quán đêm nay đều ghi sổ cho tôi. Uống tự nhiên.”
Nhất thời trong quán chỉ có tiếng hoan hô, tiếng ồn ào, không khí trong nháy mắt nóng hẳn lên. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là chuyện tốt, ông chủ đã hào hiệp như thế, không chè chén say sưa là không được.
Trong tình cảnh ầm ĩ đó, gương mặt Khúc Đồng Thu nóng hổi, đầu óc như hôn mê, tim đập như muốn nhảy cả ra ngoài.
Kể từ thời khắc chiếc nhẫn trên tay bị lấy đi, anh vui mừng và thẹn thùng đến mức tâm trí trống rỗng, cả người cứ như muốn bốc cháy.
Tuy rằng dùng từ có thể không chính xác lắm, nhưng theo ý nghĩa nào đó, cuối cùng anh đã có được lời đồng ý của Nhậm Ninh Viễn.
Đây có thể coi như việc mà đời này anh đã làm được thành công nhất, tốt nhất, gặp may nhất. Quả thực như đem trọn vận may anh tích góp từng tí từng tí một mà dùng hết một lần.
Nếu không phải Nhậm Ninh Viễn kéo anh đi ra ngoài, chắc hẳn anh cũng nhất thời không biết phải làm sao để đứng dậy mà đi.
Trong quán vì cái sự náo nhiệt ấy mà trở nên khó di chuyển, nhưng bước chân anh thì cứ nhẹ tênh, toàn thân đều chảy một loại sức mạnh kỳ lạ. Nếu không có quá nhiều người như thế, anh có thể khiêu vũ mất rồi, hoặc vui vẻ mà hát lên hai ba câu.
Khúc Đồng Thu nhất thời còn tưởng rằng sau khi cầu hôn, hơn phân nửa sẽ rèn sắt khi còn nóng, tử hình ngay tại chỗ. Dù sao nơi này nhất định có phòng có thể dùng.
Dù anh là người cá tính bảo thủ, nhưng ở thời điểm vui sướng thế này, nếu phải cùng Nhậm Ninh Viễn làm những việc như người khác hay làm, anh cũng bằng lòng nhận.
Nhưng Nhậm Ninh Viễn chỉ mang anh đi, cẩn thận xuống cầu thang, ra cửa, rồi lái xe về nhà.
Về điểm này, Nhậm Ninh Viễn thật sự một chút cũng không giống người mở câu lạc bộ đêm.
Nhậm Ninh Viễn chưa bao giờ đột nhiên tập kích, cũng không có hành vi cưỡng chế, lại càng không có lâm thời nảy lòng tham, thay vào đó là luôn nho nhã lễ độ, chu đáo mà thận trọng, bắt đầu ở phòng ngủ trong nhà.
Tuy rằng như vậy sẽ không có chuyện tình cảm ướt át mãnh liệt, nhưng thế cũng đủ để Khúc Đồng Thu cảm thấy Nhậm Ninh Viễn không phải là người làm chuyện qua loa, không biết tôn trọng. Chỉ điều ấy thôi cũng có thể tạo ra cảm giác chuyện ấy được làm một cách nghiêm túc.
Trong xe, cả hai đều không nói chuyện.
Khúc Đồng Thu chẳng dám lên tiếng, ngồi co ro, yên lặng đầy ngại ngùng. Vui sướng dâng tràn trong lòng anh như nồi nước sôi phun trào, muốn mạnh mẽ ùa ra đến không ngừng, không biết nên dằn lại thế nào mới tốt. Đè lại được thì không sao, chứ chỉ cần mở miệng ra thôi thì hơn phân nửa sẽ là những lời nói xàm nói nhảm đầy kỳ quái, không thích hợp. Lúc con người đang rất vui thì làm gì cũng ngốc nghếch lắm, anh cũng chẳng muốn sau khi nhận lời cầu hôn của anh xong, vì những lời ngu ngốc anh nói mà Nhậm Ninh Viễn hối hận.
Còn vẻ im lặng bên kia của Nhậm Ninh Viễn là vì duyên cớ gì anh cũng không biết, dù sao bình thường Nhậm Ninh Viễn vẫn là người bình tĩnh, ít lời.
Giữa không khí sục sôi mà tất cả đều vui mừng ấy, duy trì nhiệt độ bình thường chỉ còn có mỗi Dung Lục bi thống khóc lóc kể lể, và Diệp Tu Thác không thể không nghe tên kia khóc lóc kể lể, có cả đương sự Nhậm Ninh Viễn này nữa.
Cuối cùng về đến trước cửa nhà, tuy chỉ có mình anh mơ màng, nhưng vừa nghĩ tới có thể sẽ có một đêm nồng nhiệt, bản thân cũng cảm thấy tim đập dồn dập, hơi thở nặng nề.
Nhậm Ninh Viễn đứng phía sau, vững vàng đẩy cửa thay anh. Chỉ là hơi thở và khí thế bao phủ từ sau thôi, ấy vậy mà cơ hồ cũng có thể làm anh run rẩy. Cho dù ngay tại đây bắt đầu làm gì đi chăng nữa cũng không sao, không ai thấy thì anh cũng sẽ vứt bỏ sự thẹn thùng chẳng thuộc về một gã đàn ông…
“Ba, hai người đã về rồi?” Một chân Khúc Đồng Thu vẫn còn ngoài cửa: “À…”
Trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng, trên ghế sa lon đều đầy người khoảng chừng mười mấy tuổi, sách vở và máy tính vương vãi trên bàn, trong tay là ly cà phê bốc khói, cả một đám bộ dáng nghiêm chỉnh, vùi đầu vào nghiên cứu và thảo luận. Khúc Kha giải thích với hai người: “Ngày mai phải nộp bài báo cáo, không có chỗ thích hợp nên con mời các bạn về nhà. Không sao hết phải không ạ?”
Khúc Đồng Thu cứng ngắc, cảm xúc nhất thời không thể chuyển hoá một cách tự nhiên, ngay tại góc ngoặt một trăm tám mươi độ ‘giữa dục hỏa thiêu đốt’ và ‘bài báo cáo của con gái’ chỉ có thể đáp lời: “Ừ…”