Quân Tử Chi Giao

Chương 84: Chương 84: Nỗi hoài nghi - Thượng B




Thượng B

Sau khi chuyển xong hết mọi đồ đạc, thời gian của việc sửa sang tiếp theo so với dự tính phải dài hơn. Vốn dĩ tính toán liên hoan vào cuối tuần, kết quả do vấn đề rò rỉ hơi ga, Khúc Đồng Thu giúp khiêng đi sửa lại, phải sửa đến tận thứ hai.

Chiều ngày hôm đó, Khúc Đồng Thu tiếp tục điện thoại về: “Nhậm Ninh Viễn, tôi sắp xếp giá sách muộn, không trở về đón hai người được. Tôi đưa địa chỉ, anh và Tiểu Kha tự đến nhé.”

Chỗ ở mới thuê của A Mỹ không được tính là rộng rãi, nhưng dĩ nhiên thu xếp gọn gàng ngăn nắp, mỗi một không gian đều được lợi dụng hợp lý, thoạt nhìn là nơi pha lẫn cảm giác thoải mái và ấm áp.

Trong đó dĩ nhiên có không ít công lao của Khúc Đồng Thu.

A Mỹ thái rau nấu cơm, Khúc Đồng Thu giúp sắp xếp thức ăn lên bàn, tiếp đón con gái và Nhậm Ninh Viễn lại đây ăn.

“Tới ăn mơ khô đi. Ăn cũng ngon lắm.”

Giữa những đĩa đồ ăn đãi khách, Nhậm Ninh Viễn lấy một quả mơ, rồi sau đó nhìn anh, hỏi: “Áo khoác của cậu đâu?”

“À,” Khúc Đồng Thu cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, “Vừa rồi bị dính dầu, A Mỹ giặt giúp.”

A Mỹ ở tại gian bếp, hỏi: “Đồng Thu, ngày hôm qua anh để đồ chưng cách thủy chỗ nào rồi?”

Khúc Đồng Thu đáp: “Trong tủ đó.”

“Em không thấy.”

“Để anh lấy cho.”

Nhậm Ninh Viễn nói: “Muốn tôi và Tiểu Kha giúp gì không?”

“Không cần không cần, cũng sắp xong rồi. Hai người cứ ngồi ăn thứ gì trước đi, ăn cơm ngay đây.”

Hai kẻ bận rộn tới tới lui lui từ gian bếp ra phòng khách nhìn như hai ông bà chủ nhà, phối hợp ăn ý tự nhiên.

Hai người khách, một lớn một nhỏ, ngồi trên ghế sa lon đã cũ, hai mặt nhìn nhau.

Có người gõ cửa, Khúc Đồng Thu bước ra từ nhà bếp, vừa lau tay lên tạp dề vừa đi mở cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông tuổi trung niên, dẫn theo một thằng nhóc và một cô bé con.

Cô bé con ngẩng đầu ôm lấy chân Khúc Đồng Thu, Khúc Đồng Thu cười nói: “Anh Trương, lại phiền anh đưa Bối Bối về rồi.”

Người đàn ông liên tục nói: “Không phiền không phiền, cùng trường, thuận tiện mà.”

“May nhờ có anh giúp, A Mỹ mấy ngày nay mới bớt được không ít chuyện. Hôm nay là bữa dọn dẹp cuối, A Mỹ làm vài món đồ ăn, tôi cũng dẫn con gái và một người bạn đến giúp vui, anh muốn cùng ăn một bữa cơm không?”

“A, buổi tối tôi phải dẫn Tiểu Mục đi thăm nội nó.” Giọng người đàn ông pha tiếc nuối. “Đã hẹn rồi đổi không được, hôm khác chúng ta tụ tập lần nữa đi. Tôi sẽ mua bia.”

Bối Bối đeo cặp sách vào nhà, nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha liền cất giọng: “Cháu chào chú, chào chị.”

Trên người con bé là bộ váy của trẻ em, gương mặt tròn, tóc gọn gàng dài tới vai, còn có hai đôi mắt tròn đen láy, vừa ngoan vừa đáng yêu, giống một con búp bê hiếu động.

Khúc Đồng Thu gỡ cặp xuống cho con bé, ôm nó đến ngồi trên ghế sa lon, khen nó trước mặt con gái và Nhậm Ninh Viễn: “Nhìn xem này, Bối Bối đáng yêu quá chừng.”

Khúc Kha không nói tiếng nào, nhưng thật ra Nhậm Ninh Viễn cười: “Đúng vậy.”

A Mỹ từ bếp đi ra mang theo món gà chiên ớt, thấy thế bèn nói: “Nhìn đi, anh mua váy này cho nó xong, nó mặc vào là không chịu thay nữa. Hôm qua mới vừa giặt sạch, hôm nay nhất định muốn mặc nữa.”

Khúc Đồng Thu vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối: “Ai, quần áo hiện tại anh chọn, Tiểu Kha nhà anh đều chướng mắt hết, ngại mắt ba nó không hay. May là Bối Bối bằng lòng mặc.”

Khúc Kha ngó anh, lại ngó Nhậm Ninh Viễn, lại nhìn Bối Bối, không lên tiếng.

“Lại đây, Tiểu Kha, chơi với Bối Bối đi.”

Khúc Kha nói: “Chơi cái gì?”

“Chơi gì cũng được, giúp con bé chơi xếp hình đi. Con chơi xếp hình không phải rất giỏi sao.”

“Lâu rồi con không còn chơi trò đó nữa .”

Khúc Đồng Thu có chút ngoài ý muốn, không khỏi than: “Ai… Con bé này…”

A Mỹ cũng vội nói: “Đụng vô đồ chơi của con nhóc kia sẽ dính bụi đầy tay thôi. Tiểu Kha cháu coi TV đi, lát nữa chúng ta ăn cơm liền mà.”

Sau đó một thời gian ngắn, Nhậm Ninh Viễn ở nhà nhận được một cuộc điện thoại.

“Xin chào, dinh thự nhà họ Nhậm đây.”

Một giọng nữ nghe có phần do dự: “Xin chào… tôi tìm Khúc Đồng Thu.”

“Hiện tại Đồng Thu không có nhà, có việc gì cần tôi nhắn lại không?”

“A, cũng không cần.” Đối phương ngừng lại một chút, lại có vài phần bất lực, “Xin hỏi khi nào anh ấy về?”

“Một lát nữa.”

“Tôi sẽ gọi lại, cám ơn anh.”

Khúc Đồng Thu ra ngoài mua thức ăn trở về, Nhậm Ninh Viễn nói cho anh biết: “Vừa rồi A Mỹ gọi điện thoại tìm cậu.”

“A?” Khúc Đồng Thu sờ túi. “A, tôi quên mang di động theo. Cô ấy tìm tôi có việc gì không?”

“Không rõ lắm.”

“Ừm, vậy để tôi đi hỏi lại.”

Sau đó anh lấy di động trong phòng, gọi điện thoại.

Ở phòng khách nói hai câu, sắc mặt anh trở nên có phần khó nói, rồi đứng lên, đến ban công tiếp tục trò chuyện.

Nhậm Ninh Viễn nhìn thoáng qua Khúc Kha ngồi đối diện. Cô gái mà thân hình và dung mạo đều sớm đã thoát ly khỏi bộ dáng của một cô bé con bèn đứng dậy, không nói được một lời nào trở lại phòng ngủ của mình, “Rầm” đóng cửa lại.

Nhậm Ninh Viễn ngồi một hồi, lấy một tờ trong đống tạp chí địa lý quốc gia.

Sau mấy ngày, Nhậm Ninh Viễn tiếp một vị khách trong phòng làm việc.

“Ngài Nhậm. Đây là thứ ngài cần.”

Trong cái túi trên bàn là một xấp ảnh chụp, một người đàn ông cầm dù che ánh nắng gay gắt cho một người phụ nữ, một tay còn cầm khăn mặt và chai nước suối, đỡ cô ấy lên bệnh viện, thay cô ấy kêu xe, giúp cô ấy xách những túi mua sắm nặng trĩu.

“Người đàn bà ngài muốn điều tra, đích thật là đang mang thai.”

Vẻ mặt Nhậm Ninh Viễn vẫn không chút thay đổi, chỉ nói: “Đi xuống đi.”

Nhậm Ninh Viễn gõ cánh cửa nhỏ nơi phòng làm việc, rồi sau đó đẩy cửa bước vào.

Khúc Kha ngồi ở trước bàn đọc sách, nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại.

Trong khoảng thời gian này, không khí ớn lạnh tựa hồ chẳng rõ nguyên do lan ra giữa hai người. Nỗi hận của Khúc Kha đối với con người đứng trước mặt này, dường như một lần nữa trở lại.

“Chú nghĩ, cháu hẳn đã biết.”

“. . . . . .”

“Không nên trách ba cháu.”

“. . . . . .”

“Chú hy vọng cháu cũng chuẩn bị tâm lý.”

Khúc Kha không hé răng, lật sách.

“Có lẽ Đồng Thu vẫn muốn một đứa con ruột của chính mình.”

“. . . . . .”

“Cháu cũng biết, thật ra cháu…”

Khúc Kha quay đầu lại dùng sức trừng mắt, đôi mắt to ấy đã hơi đỏ lên: “Đúng, cháu không phải con ruột của ba cháu. Nhưng mà, chú cho đó là lỗi của ai?!”

Nhậm Ninh Viễn và Khúc Kha, nói theo ý nghĩa nào đó, có lẽ đều là một người rất tốt để bầu bạn, một đứa con gái ngoan.

Nhưng nói theo một loại ý nghĩa khác, mối liên hệ giữa cả hai và người kia thật ra cũng chẳng chặt chẽ. Dù cho có là một người bầu bạn tốt, một đứa con ngoan, cũng chưa chắc là người bầu bạn và đứa con mà người kia muốn.

Con người ấy có đầy đủ quyền lợi để bất kỳ lúc nào cũng có thể dễ dàng vứt bỏ họ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.