Quan Tỳ

Chương 1: Chương 1




Mở đầu

Bên trong căn phòng lớn truyền đến một hồi âm thanh huyên náo.

“Tốt như vậy sao?”

“Muội cảm thấy không tốt?” đôi mắt đẹp của Tôn Cẩm Dung nhẹ nhàng chọn nơi hạ xuống, sau đó khẽ nheo mắt lại, nhìn tam muội: “Nếu không, muội đi?”

Tôn Cẩm Phức thoáng giận tái mặt, vội vàng khoát tay: “Không cần”

Đôi mắt đẹp của Tôn Cẩm Dung cực kì sắc bén trong nháy mắt lại chuyển sang chỗ luôn yên tĩnh, không phát biểu ý kiến Tôn Cẩm Quế: “Tứ muội, người muội chọn đầu tiên là ai?” Tôn Cẩm Quế không chút nghĩ ngợi, vẻ mặt sợ sệt ngập ngừng: “Gia quy có nói rõ, cuộc họp gia tộc không tới đủ người, nhất loạt dùng gia quy để xử trí, cho nên. . .” Không nên trách cô không có khí phách, mà là tổ tiên đã nói rõ, không thể đem trứng gà bỏ vào trong cùng một cái rổ. Thà làm ngọc vỡ cũng không giữ ngói lành, ở Tôn phủ thấy được chỉ có tai vạ bay đến gần mình mới cần phải kéo dài mạch sống của con cháu, kéo dài sự sống.

Sau khi vợ chồng Tôn thị qua đời nhiều năm trước, con gái cả Cẩm Dung lên thay chủ trì cuộc họp gia tộc, hiện Tôn phủ đang gặp khủng hoảng lớn, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này trừ cô con gái thứ hai còn đang ở bên ngoài, còn có cô út làm sâu gạo

Ở trong hoàng triều Nguyên Phượng, nam nữ đều có địa vị ngang nhau trong xã hội, các cô nương có thể tự do lựa chọn buôn bán hoặc tham gia công việc triều chính, cũng có thể làm tướng quân mang binh đi đánh giặc

Vì vậy, bốn thiên kim của Tôn phủ ở trên thương trường cũng như ở trên quan trường đều có những thành tựu to lớn.

Đại tỷ Tôn Cẩm Dung, quản lý việc kinh doanh trong gia đình, là một thương nhân nổi danh trên cả nước

Nhị tỷ Tôn Cẩm Hoa, là đại tướng quân Chinh Di, mức độ phách lối không ai bằng.

Tam tỷ Tôn Cẩm Phức, tinh thông y thuật, nhưng không hành y cứu thế, cả ngày chỉ nghiên cứu chế độc cùng thuốc giải. . . .Oh! quên nói, bởi vì Tôn phu nhân người Miêu, bà là công chúa Miêu cổ đời thứ mười, vì vậy khi nàng còn bé đã học y theo hướng tà môn ma đạo.

Tứ tỷ Tôn Cẩm Quế, là học giả Xuân Phong Hóa Vũ, độc lập tự chủ, sợ mình có ngày giống nàng út bị bán.

Cho tới khi bị các tỷ tỷ bán, nàng út nhà họ Tôn tính cách lạc quan, ăn không ngồi rồi, cuộc đời không có chí lớn, hoàn toàn là một tiểu thư sâu gạo.

Bởi vì giữ chức trong chốn quan trường, Tôn lão nhị bị cuốn vào biến cố trong cung, viết thư thông báo cho người Tôn Phủ, nội dung bức thư đơn giản mà có lực, một tờ giấy trắng chỉ viết đúng một hàng chữ. . .

Tiếp cận với uy quyền không thể không từ, có thể trốn thì hãy trốn, bất quá phải để lại một người họ Tôn ở lại gánh lấy.

Nhất thời, nét mặt của tất cả phụ nữ trong phủ đều thay đổi. Trong thiên hạ người nào có “uy quyền”? Không phải là Tôn Cẩm Hoa, trên vạn người phóng túng. . . .không. . . .minh quân!

Chủ tử muốn tra, ai dám lên tiếng? Ai dám phản kháng? Nhà ai nuôi gà dám méo miệng “Chíp” một tiếng? Không có sao! Cho nên tỷ muội Tôn phủ mở ra cuộc họp gia tộc, ai biết người hằng ngày ăn không ngồi rồi em út lại vắng mặt

Không sao, em út coi cuộc họp gia đình là chuyện vặt vãnh, vậy thì đừng trách họ không nể tình tỷ muội, tất cả mọi người đều chọn nàng!!!

“Chỉ là. .. . .” Tôn Cẩm Quế không hổ là người biết đối nhân xử thế, quanh năm kết bạn cùng Khổng Tử, Mạnh tử, trong lòng vẫn giữ được ngọn lửa khí tiết nho nhỏ, không nhịn được lo lắng nhìn đại tỷ, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu muội có thể nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Có lẽ là không”. Đôi con ngươi thông minh của Tôn Cẩm Dung khẽ híp lại. “Thời gian trước nhị muội có nói, người kia ở trong cung khẳng định chỉ muốn chúng ta diễn một vở kịch thôi! Muốn một trong số các tỷ muội chúng ta gánh lấy, có lẽ là muốn chiêu cáo thiên hạ, Cây đổ bầy khỉ tan. Đợi các cây khác cũng đổ xuống, để xem ai giành được quả ngọt đầu tiên”

Tôn Cẩm Dung đầu óc khôn khéo, hơn nữa có quan hệ tốt với quan lại, biết rất rõ động tĩnh trong cung.

Hoàng đế muốn lợi dụng Tôn Cẩm Hoa, càng thêm lợi dụng Tôn gia, như vậy lần này triều đình nổi sóng không hề nhỏ rồi.

Tôn Cẩm Dung cười xinh đẹp, đáy lòng bắt đầu tính toán, không biết kịch vui này diễn xong, nàng có thể lừa gạt được bao nhiêu rương vàng bạc châu báu nhỉ?

Chỉ là Tôn Cẩm Hoa tốn công tốn sức viết thư về phủ, sợ là sẽ phải liên lụy đến những người khác.

Tôn Cẩm Dung xem một chút rồi âm thầm tính toán với Tôn Cẩm Phức cùng Tôn Cẩm Quế, sau đó ba người nhìn thoáng qua lẫn nhau.

“Trốn đi!”

Họ quyết định, cầm theo bọc quần áo, tránh nơi đầu súng ngọn gió!!!

Còn nàng út thì sao đây?

Lúc này nàng còn ở trong phòng ngủ ngáy to, hoàn toàn không biết bão táp đã lặng lẽ kéo đến, đồng thời cũng thay đổi vận mệnh của nàng. . . . .

Thật ra thì tên nàng đơn giản, người cũng đơn giản, chứ nói chi đến tính cách của nàng.

Làm con gái út sao! Nghiêm khắc mà nói, không có cá tính chính là cá tính của nàng.

Ai yêu! Nàng còn có cách gì? Cuộc sống ở Tôn phủ, người có cá tính sống rất vất vả, giống như đại tỷ của nàng, quá khôn khéo, làm thương nhân, mỗi ngày đều tìm mọi cách để lấy được tiền từ máu và nước mắt của người khác. . .không, lòng dạ hiểm độc chỉ có tiền, còn muốn cấu kết cùng quan lại.

Ngày nào đó, nàng không nhịn được nên đến gặp đại tỷ để nói về chuyện này.

“Đại tỷ muội biết tỷ vì nuôi dưỡng tỷ muội chúng ta, nhưng bây giờ cuộc sống của chúng ta đã tạm ổn rồi, tại sao ngày nào tỷ cũng phải nghiên cứu tìm cách kiếm tiền?”

Tôn Cẩm Dung lạnh lùng nghiêng mắt nhìn nàng một cái, giống như là nàng đang hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn. “Như vậy, ta mới có thể tiếp tục giữ vững danh hiệu Đệ nhất trên bảng tài phú, có hiểu hay không?”

Bảng tài phú. . . Được rồi! Đại tỷ ham hư vinh, nàng đã hiểu

Còn như nhị tỷ Tôn Cẩm Hoa, từ nhỏ đến lớn tính tình cứng rắn như sắt như đá, cuối cùng còn đi theo con đường nhập ngũ, tại sao đang làm một cô nương tốt như vậy lại muốn ở trên chiến trường đánh đánh giết giết đây? Lúc đầu nàng tò mò hỏi nhị tỷ.

Nhị tỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó rất ngiêm túc trả lời: “Khi muội rất muốn đánh chết một người, lại không muốn phạm pháp thì muội phải không ngừng bò lên trên, bò lên nữa, cuối cùng bò lên trên đầu người kia, lúc này không cần phải phí sức chém đầu hắn, mà cưỡi lên đầu hắn làm mưa làm gió, đánh mặt hắn, hắn còn phải nói lời cảm tạ với muội”.

“Sau đó thì sao?” nàng lại hỏi.

“Sẽ cực kì thoải mái” nhị tỷ tàn ác nói.

Được rồi! cuộc sống của quân nhân, nàng không thể giải thích được tại sao.

Tam tỉ Tôn Cẩm Phức là một độc y, tính cách tương đối giống nương, mà nương ruột của các nàng là Cổ Miêu Công chúa, vì vậy sau khi nương qua đời, ngoại công ở trong Cổ Miêu cốc liền phái người tới dò hỏi, trong năm tỷ muội, ai muốn thừa kế danh vị Cổ Miêu công chúa? Kết quả tam tỷ hăng hái đứng lên giơ tay, thừa kế danh vị Cổ Miêu công chúa của nương, đi theo ngoại công học tập cách chế thuốc của người Miêu.

Lúc này, lòng hiếu kì trong nàng lại được dịp phát huy, chạy đi hỏi tam tỷ.

“Tam tỷ, tại sao tỷ lại muốn kế thừa y thuật của nương? Tưởng tượng tỷ giống như nương, học những thứ cổ độc kia là muốn lấy độc trị độc, dùng để cứu người sao?"

“Muội đã nghe qua Thần Y chưa? Thần Y do có duyên với với các loại cỏ mới có thể trở thành ông tổ Thần Y, mà Tôn Cẩm Phức ta còn muốn chế ra bách độc, làm ra thứ độc nguy hiểm nhất trên đời này mà lại không có thuốc giải, về sau tỷ chính là ông tổ độc dược, coi như chưa biết mùi con cái, nhưng cũng sẽ có người hằng năm đến bái tế tỷ, muội hiểu chưa?” Tam tỷ Tôn Cẩm Phức lạnh lùng nói xong, còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Được rồi! Chí hướng của tam tỷ thật đặc biêt. Đây là kết luận trong lòng nàng.

Còn tứ tỷ Tôn Cẩm Quế, nói thật ra, mặc kệ là tứ tỷ tính cách còn già hơn so với tuổi, nhưng lại khiến nàng cảm thấy đây là tỷ tỷ thân thiết nhất.

Dù sao ba chị gái trên đều là tài nữ khó gặp, tứ tỷ từ nhỏ đã thích đọc sách, mặc dù tính cách có chút lạnh nhạt, đối với một số việc chỉ khoanh tay đứng nhìn. . . Không, lời nói để hình dung tứ tỷ: tỷ chỉ bo bo giữ mình, có một số việc không cần can thiệp vào.

Cũng bởi vì tính cách khiêm tốn này, tứ tỷ có một lựa chọn rất an toàn, một nghề nghiệp không được thu hút . . .một nữ phu tử (giáo viên nữ đó).

Vì vậy, lúc nhỏ tứ tỷ sẽ dạy nàng một số chuyện.

“Muội muội, nếu muội muốn ở dưới mắt các tỷ tỷ sống một cuộc sống an an ổn ổn qua ngày, muội tốt nhất nên giả bộ ngốc ngếch, vô lễ, không nhìn, không nghe, không nói!”

Đây là lời nói vàng ngọc của nữ phu tử tứ tỷ, nàng rất biết điều, cho nên đem tất cả lời tứ tỷ nói bỏ vào trong tai, bởi vì tứ tỷ đã từng trải qua đau đớn.

Khi chưa có Tôn Miên Miên, Tôn Cẩm Quế là con út trong nhà, trên có các tỷ tỷ hoành hành ngang ngược, cho nên nàng được nuôi dưỡng thành tính cách nhát gan, sợ phiền phức, cho đến khi ngũ muội ra đời, sự chú ý của các tỷ tỷ mới dần bị rời đi.

Sau khi Tôn Miên Miên sinh ra, quả nhiên các tỷ tỷ chỉ nuông chiều mình nàng, cộng thêm việc cha mẹ ngoài ý muốn mất đi khi nàng mới tròn ba tuổi. Để lại nhà cửa chỉ có bốn tỷ tỷ chăm sóc nàng, lần này các tỷ tỷ kiêm thêm cả chức cha mẹ, thật vất vả mới nuôi nàng khôn lớn.

Nghiêm túc mà nói, nàng thật sự không có cá tính, bởi vì mọi chuyện các tỷ tỷ đều thay nàng xử lý tốt, khiến cho nàng tựa như khúc củi mục trong phủ vậy.

Chỉ là nàng cứ cho là mình có thể tiếp tục vô dụng, sau đó làm một đứa ăn bám các tỷ tỷ, ăn đến già, có chuyện cũng không đến lượt nàng gánh. . .

Sai lầm rồi.

Nàng thật sự nghĩ sai rồi.

Cuối cùng nàng cũng hiểu, tại sao bốn tỷ tỷ nuôi nàng như vậy rồi lại bỏ lại đi, chẳng lẽ không buồn không lo? Chính là hy vọng gốc củi mục như nàng vào một ngày nào đó có thể trở thành trụ cột duy nhất trong phủ!!!

Tại sao lại muốn nuôi heo mập như vậy? Cách đây không lâu, đại tỷ đã hỏi nàng vấn đề này, thấy nàng ngốc không hiểu, tốt bụng nói cho nàng đáp án.

“Bởi vì nuôi cho mập thành thần Heo sau đó sẽ mang đi làm cống phẩm hiến tế”. Đại tỷ còn vỗ vỗ bả vai nàng: “Cho nên muội phải nhớ, cống phẩm không có tư cách phản kháng, hiểu không?”

Ah? Nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của đại tỷ, sau đó không lâu, thấy đại tỷ thu dọn xong hành lí, nói muốn ra ngoài buôn bán một thời gian, tiếp đó rời đi, đem việc trong phủ giao hết cho nàng.

Tam tỷ nhổ hết vườn thuốc còn lại, đồng thời dọn dẹp một đống dụng cụ, sau hai ngày thì trở về Cổ Miêu cốc. Nàng vốn cho rằng sẽ cùng tứ tỷ nương tựa nhau mà sống, không ngờ tứ tỉ cũng đóng cửa lớp học, thành khẩn cho nàng biết, muốn học Khổng Tử chu du các nước, bởi vì đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, thế là liền lên đường.

Vậy giờ chỉ còn nhị tỷ đang ở biên cương đánh giặc, khi nàng đang ngây ngốc trông giữ phủ chờ nhị tỷ trở về, trong cung truyền đến thánh chỉ. . .

“Tôn Cẩm Hoa từ bỏ vinh sủng của Thánh ân, lại tư thông với địch phản quốc, phản bội Nguyên Phượng hoàng triều, đầu hàng quân đội Thanh Long quốc, trẫm nể tình Tôn Cẩm Hoa có công khai quốc, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Đàn ông Tôn phủ bị đày đi biên cương, nữ quyến cách chức làm quan tỳ, toàn bộ gia sản của Tôn phủ đều bị tịch thu”.

Lúc này, quỳ gối ở đại sảnh tiếp chỉ, nhà họ Tôn cũng chỉ còn dư lại một người, vẻ mặt có thể nói là ngây như phỗng.

Thánh chỉ này tựa như thiên lôi đánh xuống đầu nàng, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, vội vàng tiến lên, níu lấy vạt váo của vị thái giám trong cung

“Công. . .công công, ngươi đang giỡn có phải không? Nhị tỷ của ta kiêu dũng thiện chiến như vậy, làm sao có thể vứt bỏ hoàng thượng, làm ra cái chuyện đáng hổ thẹn? ta không tin, xin hoàng thượng minh giám!”. Hai vai nhỏ gầy của nàng run lên. Hoàn toàn không muốn tin một người luôn yêu nước như nhị tỷ lại làm ra cái chuyện phản quốc. . .nàng không tin!

“Hoàng Thượng mấy lần triệu tướng quân trở về nước, nhưng tướng quân lại ngoảnh mặt làm ngơ, phó tướng quân đã trở về bẩm báo, chứng thật tướng quân trong đêm đã quy hàng quân địch, bây giờ không rõ tung tích”. Phía trước Lý công công truyền chỉ có chút đồng tình với nàng. “Tôn cô nương, hoàng thượng đã mở lòng từ bi, tha tội cho người Tôn phủ, miễn cho tội chết, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn thu dọn châu báu, đợi lát nữa, ta sẽ đưa cô vào cung nhận tội”.

“Cung. . . .trong cung?” hai hàm răng nàng liên tiếp run lên, trước mắt chợt tối sầm lại, “Vậy. . .vậy các tỷ tỷ của ta họ. . . .”

Lý công công nhướn mày, “Nói mấy tỷ tỷ của nàng. . .nghe nói cách đây không lâu đại tỷ của nàng Tôn Cẩm Dung đã bán các cửa hàng trong thành đổi lấy tiền mặt, nhanh chân chạy trốn; tam tỉ của nàng Tôn Cẩm Phức lại trốn tới Cổ Miêu cốc nơi biên cương, nhưng dù sao nơi biên cương không thuộc về khu vực quản lý của Nguyên Phượng hoàng triều, cũng chỉ có thể đợi nàng ấy tự mình trở về nhận tội; còn tứ tỷ của nàng Tôn Cẩm Quế lại đang trên đường lẩn trốn đến Phương Huyền Vũ quốc ở phía nam, hoàng thượng đã phái người đuổi bắt rồi. Trong Tôn phủ bây giờ chỉ còn có nàng, vậy chỉ có thể bắt nàng trở về trị tội”.

Cái. . .. .cái gì? Tôn Miên Miên trợn mắt, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.

Thì ra là đại tỷ mấy ngày trước đã bán cửa hiệu để lấy tiền mặt, đem tất cả bạc đổi thành ngân phiếu, chia cho tam tỷ cùng tứ tỷ, vốn nàng cũng muốn được chia hoa hồng, không ngờ đại tỷ lại liếc nàng một cái xem thường, nói nàng không cần.

Bây giờ nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình không cần, bởi vì tiền kia, các tỷ chia nhau làm lộ phí.

Hơn nữa bây giờ nàng cũng hiểu tại sao nửa tháng trước đại tỷ nói với nàng “Nuôi cho mập thành thần heo để mang đi làm cống phẩm hiến tế”, bởi vì nàng chính là cống phẩm bị hy sinh!

Các tỷ sao có thể nhẫn tâm như vậy? Mọi người đều bỏ đi, chỉ có nàng ngây ngốc ở lại trong phủ.

Chẳng lẽ. . . .là lão út thì nhất định là đối tượng hy sinh? Đáp án đã rõ ràng, hiện tại nàng là trụ cột duy nhất còn lại trong phủ, cũng là người duy nhất có thể bị tóm lại làm. . .. vật hy sinh?!

Tôn Miên Miên thật nghĩ không ra, các tỷ tại sao lại có thể để một mình nàng ở lại trong phủ đây?

Chẳng lẽ. . . .các tỷ tỷ cũng chê nàng là gánh nặng quá mức?

Nàng vẫn nghĩ không thông, từ nhỏ các tỷ chăm sóc, giáo dục nhưng tại sao lại bỏ qua không dạy nàng năng lực kiếm sống, để cho nàng gánh vác việc khó khăn trong nhà, trở thành quan tỳ?

Sau khi bị cách chức thành quan tỳ, nàng bị đưa vào trong cung dạy dỗ hơn một tháng, tiếp theo chính là được an bài đến các phủ lớn.

Tất cả hình như xảy ra quá nhanh, nàng còn chưa kịp điều chỉnh lại suy nghĩ, liền cùng một đám các cô nương cùng độ tuổi chừng 16, 17 cùng nhau ngồi lên một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, mỗi một lần dừng, thì có một hoặc vài tiểu cô nương theo ma ma xuống xe, đi vào trong phủ, sau đó chỉ có ma ma một mình đi ra.

Nàng yên tĩnh ở trong xe nghe các cô nương khác nói chuyện phiếm, thì ra là họ vốn đều là các tiểu thư trong sáng, phụ mẫu đều làm quan trong triều đình, nhưng bởi vì phạm pháp hay gặp chuyện không may, theo luật pháp hoàng triều, đem nữ quyến cách chức làm quan tỳ.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Trong thời gian này, nàng không quên hỏi thăm tung tích nhị tỷ, đều nghe nói là Tôn đại tướng quân “tư thông với địch phản quốc” tin tức truyền đi khắp chốn trong thành. Mà Tôn phủ ngoài nàng ra, tỷ muội khác từ lâu đã thu dọn hành lý nhanh chân chạy trốn khắp bốn phía.

Cũng chỉ có nàng, còn ngây ngốc ở lại trong phủ, hiện tại Tôn phủ bị niêm phong rồi, nàng cũng bị giáng làm quan tỳ, theo một nhóm các cô nương được chia vào hầu trong các nhà quan lớn.

Nhưng Tôn Miên Miên lại không hề hay biết, vận mệnh mình đã bị sắp xếp xong xuôi, tại nơi nàng bị biến thành quan tỳ, đại tỷ Tôn Cẩm Dung đã sớm mua được một ma ma nuôi dạy trong cung, dự định đưa nàng vào hầu tại phủ Hầu gia.

“Được rồi, các ngươi là nhóm người cuối cùng, xuống xe đi”. Mạc ma ma quát một tiếng.

Tôn Miên Miên không dám chậm trễ, nhanh xuống xe ngựa, xe ngựa đã dừng ở tiền viện.

Tổng quản trong phủ là một nam nhân trung niên, khom người, tiến lên trò chuyện cùng Mạc ma ma.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hạ thấp xuống, đôi con ngươi Tôn Miên Miên phát sáng long lanh lên lén nhìn bốn phía.

Nàng cùng ba cô nương khác, theo thứ tự là Tuyết Ánh, Bích Oanh, Liên Y, bốn người đứng xếp thành một hàng ở trong đình viện, một chút âm thanh cũng không dám thốt ra, có chút khẩn trương, hai bàn tay xoắn lại với nhau.

Khi Phương tổng quản lấy ra một túi bạc thưởng cho Mạc ma ma, Mạc ma ma hướng Phương tổng quản cúi chào đầy vui vẻ, rốt cuộc cũng rời phủ Hầu gia.

Phương tổng quản cất bước tới trước mặt các nàng, hỏi qua tên, cho đến Tôn Miên Miên.

“Ta. . .Ta tên là Tôn Miên Miên”. Ngay cả ánh mắt nàng cũng không dám giương lên, giọng nói cũng vô cùng nhỏ, biểu hiện vô cùng yếu ớt.

“Láo xược!” ánh mắt Phương tổng quản rét lạnh trợn mắt nhìn nàng một cái. “Vào Hầu phủ mà còn dám xưng “ta”, phạt ngươi buổi tối không được ăn cơm! Sau này các ngươi phải nhớ kĩ thân phận quan tỳ của mình, không được nghĩ đến thân phận cùng lai lịch quá khứ nữa, nhớ chưa?”

Tôn Miên Miên nghe xong, miệng mếu máo. Buổi tối không được ăn cơm? Thật hay giả vậy? Buổi sáng nàng chỉ ăn một cái bánh màn thầu, sau khi xuất cung cũng chưa có một hạt cơm nào bỏ vào bụng. Theo bản năng, nàng sờ sờ bụng, uất ức nhìn Phương tổng quản.

Lúc này, tất cả mọi người đều cúi chào Phương tổng quản, nàng cũng vội vàng làm theo.

“Tuân thủ phép tắc nô tỳ”

Sau đó Phương tổng quản lại giao phó vài chuyện cần chú ý, liền sai một ma ma dẫn các nàng đi xuống.

Nghĩ tới hôm nay phải nhịn đói, Tôn Miên Miên nhịn không được cảm thấy uất ức vô cùng.

Trước đây nàng đâu phải chịu uất ức như vậy? Trong phủ ăn ở tại chỗ, đói bụng chỉ cần kêu một tiếng là được rồi, đừng nói là chết đói, thời gian để miệng nghỉ ngơi cũng không có.

Ô ô. . .. .nàng ghét các tỷ tỷ! Tại sao họ chạy trốn lại không mang nàng theo cùng? Để lại nàng chịu khổ như vậy, mặc cho người ta chà đạp.

Với tính cách của Tôn Miên Miên, trừ bên ngoài có chút oán hận với các tỷ tỷ. Việc gia đình có biến, theo thời gian từng ngày trôi qua, dần dần nàng có thể tiếp nhận sự an bài của vận mệnh.

Có lẽ tên nàng nên là Hảo, Tôn Miên Miên, Miên Chi, có thể bay đi cùng gió, tự do tự tại, cũng có thể tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi.

Vì vậy sau khi vào Hầu phủ, nàng biết rõ nơi này về sau sẽ chốn nương thân của mình, nếu không có việc ngoài ý muốn, sẽ phải chết già trong phủ.

Nàng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ đói bụng.

Kể từ khi vào phủ, ngày thứ nhất bị phạt không được ăn cơm tối, giờ cảm giác đói bụng tựa như đã khắc vào trong lòng nàng, dạy nàng ở trong phủ làm việc phải vô cùng cẩn thận.

Nàng ở trong Hầu phủ do hiểu biết nông cạn, bị phân tới hậu viện làm việc vặt, bình thường ở trong phòng bếp làm tạp dịch, sau đó nghe người trong phủ nói chuyện nhiều chuyện, một ngày trôi qua hết sức nhẹ nhàng.

Hôm nay, nàng trở lại sau khi phơi nắng ở sân, trên đường gặp Bích Oanh, cô nương này chừng 17 tuổi, cũng không khác biệt nhiều lắm so với nàng, chỉ có điều biết nàng ấy mấy tháng, có chút tiểu thư quan gia yếu ớt, nghe nói vốn được gả cho nhi tử của một tri huyện, nhưng bởi vì trong nhà có biến nên bị từ hôn rồi, cùng với nàng vào trong cung lại cùng nàng vào một phủ làm quan tỳ.

“Bích Oanh tỷ tỷ”. Tôn Miên Miên dịu dàng gọi.

“Miên Miên, muội tới thật đúng lúc”. Bích Oanh vào phủ cũng đã một thời gian, trong thời gian này ở trong phủ làm công việc tạp dịch, hôm nay lần đầu tiên bị tổng quản phái đi phục vụ Nhị thiếu gia. “Đây là ma ma phòng bếp giao cho, muốn đem chén thuốc đã sắc này tới vườn Nam”. Bởi vì hai người tuổi sàn sàn nhau, so với mọi người ở đây, Bích Oanh liền chú ý tới nàng hơn.

“Chén thuốc?” Tôn Miên Miên cũng chưa có đồng ý sẽ đưa, chỉ thấy Bích Oanh vội vã đem ché thuốc trên khay cho nàng. “Vườn Nam. . . .Có người nào bị bệnh?”

Bích Oanh thu lại con ngươi, lơ đễnh mở miệng: “Vườn Nam. . . .nghe nói là Nhị thiếu gia”.

Mặc dù thân phận là quan tỳ đê tiện, nhưng con người luôn hướng chỗ cao mà bò lên, vì vậy vừa vào phủ, nàng cũng đã hỏi thăm tất cả các tin tức trong phủ, cuối cùng nàng cảm thấy có hy vọng nhất là đại thiếu gia, lấy vẻ ngoài của nàng, để chủ tử coi trọng là một chuyện rất dễ dàng, không ngờ thực tế cùng tâm tư của nàng lại cách biệt như vậy, tổng quản lại phái nàng tới bên cạnh Nhị thiếu gia.

“Nhị thiếu gia. . . .” Tôn Miên Miên tự lẩm bẩm, sau đó sắc mặt đen lại: “Nhị thiếu gia không phải. . . .” Chủ tử khó tính nhất trong phủ sao? Lời này của nàng còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Bích Oanh trừng mắt nhìn, lại cứng nhắc nuốt trở về.

Bích Oanh nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng, cười lạnh một tiếng: “Nhìn muội cũng không phải là người quá ngu ngốc, vào phủ cũng đã hỏi thăm được không ít tin tức về chủ tử đi” Nàng cho là Tôn Miên Miên cũng giống mình, vào phủ vì muốn cố gắng tìm một cái đệm nhún để nhảy lên cao.

Ach. . .Tôn Miên Miên cắn môi. Nàng không phải cố ý đi hỏi thăm, chỉ là chỗ làm việc lại đúng ngay phòng bếp, trong phòng bếp người đến người đi, thỉnh thoảng còn nghe được vài tin tức trong phủ, không cần hỏi thăm cũng nghe được tin tức nhiều chuyện.

Hầu gia có một phu nhân chính thất, hai trắc phu nhân, cùng với bốn tiểu thiếp, con cái có năm nam bảy nữ, mà trong miệng các nàng Nhị thiếu gia con ruột của đại phu nhân___con trai trưởng.

Chỉ là Nhị thiếu gia ở trong mắt người trong phủ hay ngoài phủ, luôn luôn bị bình luận quá nhiều,Nghe nói hắn ta là một kẻ phóng đãng không biết kiềm chế, phong lưu thành tính, hơn nữa tính cách cũng âm tình bất định, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách

Nghe nói lần trước có một nô tì bưng sai một ly trà. Liền bị nhị thiếu gia lạnh lùng đánh cho thành người què, đuổi ra khỏi phủ, hơi không thuận theo ý tứ của hắn, nặng thì đánh chết, nhẹ thì tàn tật đuổi ra khỏi phủ.

“Chén thuốc này, muội thay tỷ đưa đi đi!” Bích Oanh nâng tròng mắt lên, nhìn nàng. “Tỷ thấy muội rất rảnh rỗi, coi như giúp tỷ đi!”

Tôn Miên Miên không giấu suy nghĩ, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên vẻ khổ sở, “Nhưng. . .muội vừa đến trong phủ không lâu, một số quy tắc còn chưa học được, tùy tiện đưa thuốc cho Nhị thiếu gia như vậy. . .” tính cách từ trước đến nay của nàng là bớt đi chuyện phiền phức, tính tình có điểm mềm yếu, cho nên khi gặp phải chuyện phiền phức, liền chạy trốn.

“Đừng nói nhiều như vậy, lần trước tỷ không phải giúp muội đem vài thứ cho tam thiếu gia sao? Bây giờ muội giúp tỷ đưa lại đồ có làm sao? Chẳng lẽ muội không định giúp con người bận rộn này?” Thái độ Bích Oanh trở nên cứng rắn.

Thấy Bích Oanh thay đổi nét mặt, đem cái tồi tệ đẩy lên người nàng, khiến cho nô tính từ nhỏ đã bị các tỷ tỷ quen thói bảo lại xuất hiện, đến cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.

“Giúp”. Tôn Miên Miên vội vàng cười ha ha vài tiếng: “Làm sao có thể không giúp đây?” Nàng lui về sau vài bước, chỉ sợ bị Bích Oanh giở giọng

Không sợ, không sợ. Nàng an ủi mình, chẳng phải chỉ là đưa chén thuốc sao? Đưa vào đến ra ngoài cũng không mất bao nhiêu thời gian, có thể xảy ra chuyện gì?

“Vậy thì giao cho muội.” Bích Oanh cười cười. Mục tiêu của nàng cũng không phải là tên trong miệng mọi người là tay chơi không có tiền đồ nhất, mà phải ở một nơi xa hơn.

Vào phủ không lâu, nàng liền đi hỏi thăm toàn bộ mọi chuyện.

Mặc dù đại thiếu gia do trắc phu nhân sinh, nhưng mặc kệ là trong phủ còn có vua và dân, quyền cao chức trọng, chỉ kém chức vị người kế tục.

Bàn về tương lai, nhị thiếu gia mặc dù là người được nắm giữ chức Thái Úy nắm binh quyền trong hoàng thành, nhưng ai cũng biết chức thái úy bây giờ cũng chỉ là chức quan ảo, quân quyền đã sớm nằm trong tay hoàng thượng, mà đại thiếu gia lại càng được hoàng thượng coi trọng, nghe nói là tương lai cực kì sáng chói.

Mà người nam nhân nàng muốn tìm, đương nhiên phải như vậy.

Tôn Miên Miên bất đắc dĩ, chỉ có thể sờ mũi một cái, thở dài, coi như không phục cũng phải làm, bởi vì đều là nô tỳ, nàng chỉ nghĩ ở trong phủ tìm được chốn nương thân, không muốn bị cuốn vào vòng thị phi.

Cho nên dù bây giờ nàng gặp phải chuyện bất công bằng, nhiều nhất chỉ có thể nhíu mày một cái, thở mạnh cũng không dám.

Bởi vì đây là nơi sinh sống duy nhất của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.