Từ sau khi Tôn Miên Miên gặp Bích Oanh tại viện của đại thiếu gia, cảm giác tần suất Bích Oanh xuất hiện trước mặt mình ngày càng nhiều.
Nàng suy nghĩ một chút, có lẽ là mình hơi mẫn cảm, phủ cũng không quá lớn, cộng thêm nàng thường bị Hách Lang kêu đi gọi lại để sai bảo, tỷ lệ vô tình gặp gỡ người quen cũng khá lớn.
Hôm nay, nàng đang chuẩn bị trở lại vườn Nam, trên đường phải đi qua một hồ nước, đầu xuân vẫn còn dư lại chút lạnh, nàng rụt bả vai lại, chóp mũi vì dính lạnh nhiễm chút đỏ.
“Ô. . .Ô ô. . ..”
Đi qua ven hồ nàng nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt đang đứng trước cầu hình vòm nhỏ khóc nức nở.
Nàng chăm chú nhìn về hướng đó, lại là Bích Oanh, nàng đang che mặt khóc đến thảm thương, thế là chủ động đi về phía nàng.
“Bích Oanh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?” Dừng bước bên người Bích Oanh, nàng nhẹ giọng hỏi: “Tỷ ở đây làm gì vậy?”
Bích Oanh chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ vẻ khó xử, giống như là có chuyện khốn quẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng gắng gượng mở miệng: “Cái đó. . .” Nàng chỉ vào chiếc khăn rơi dưới hồ. “Vừa rồi đại thiếu phu nhân không cẩn thận làm chiếc khăn mình yêu thích nhất bị bẩn, lệnh cho ta đi giặt lại khăn, nhưng vừa nãy chắc do ta đi quá mau, không chú ý dưới chân liền trơn trượt, nhất thời không giữ chặt khăn, để gió thổi rơi xuống hồ rồi. . . “
“Thì ra là khăn bị gió thổi rơi”. Tôn Miên Miên nhìn về phía trước, quả nhiên giữa hồ có một chiếc khăn, cách bờ bên không xa, khảng cách này vươn tay lấy cũng được. “Nhặt lên không phải là được sao?”
“Chuyện này. . .” Bích Oanh có chút do dự, sắc mặt khẽ biến ngoảnh đầu nhìn nàng. “Ta. . .ta không biết bơi! Lúc còn bé ta từng bị ngã roi xuống hồ, sau đó ta cựa kì sợ nước”
“Ta cũng không biết bơi”. Tôn Miên Miên nhìn chiếc khăn càng ngày càng xa” “Nếu không, Bích Oanh tỷ tỷ, ngươi trở về nói lời xin lỗi với đại thiếu phu nhân đi! Nói ngươi không cẩn thận làm rơi chiếc khăn của nàng. . .”
“Xú nha đầu, ngươi muốn hại ta bị đại thiếu phu nhân đánh chết sao?” Đôi lông mày nhíu lại, trong nháy mắt đôi mắt bỗng ửng hồng. “Với diện mạo của ta đây chính là hồng nhan họa thủy, đại thiếu gia còn chưa để ý tới ta nhưng đại thiếu phu nhân cũng đã coi ta là cừu địch rồi, xảy ra chuyện này nàng càng có thêm lý do để trách phạt ta. . .ngươi xem, trên cánh tay ta bây giờ còn vết bầm do lần trước đại thiếu phu nhân đánh đấy. . .” Nói xong, nàng kéo ống tay áo lên giơ về phía trước mặt Tôn Miên Miên.
Tôn Miên Miên cẩn thận nhìn lên, trên cánh tay trắng như tuyết quả thật có các vết bầm cả lớn cả nhỏ, khiến cho nàng cũng không thể chịu được nói: “Bích Oanh tỷ tỷ, ngươi. . .”
“Miên Miên, lúc trước ta không nên tâm cao khí ngạo như vậy, xem như là do quỷ thầm xui khiến, ngươi giúp ta lần này mau lên?” Bích Oanh lã chã chực khóc. “Nếu không, ta tìm một cây gậy, ngươi giúp ta vớt khăn lên, có được không?”
Tôn Miên Miên cũng không suy nghĩ quá lâu, Bích Oanh vốn vênh váo tự đắc, nhưng nhìn nàng hầu trong viện của đại thiếu gia cũng không hề dễ chịu chút nào, những vết thương này đã làm cho nàng sinh lòng đồng cảm.
Dù sao Bích Oanh và nàng vốn đều là những nữ nhi trong sáng, bởi vì gia đình sinh biến cố mới biến họ thành quan tỳ, nếu như gặp phỉa chủ tử xấu, quả thực giống như lâm vào khổ cực lầm than.
Trái ngược với nàng. . .ah? Tại sao nàng lại cảm thấy hầu cạnh Hách Lang lại tốt hơn nhiều so với khi còn ở trong phòng bếp?
Nàng đột nhiên cả kinh, khi còn ở phòng bếp nàng thường bị sai làm những công việc nặng nhọc, nhưng kể từ khi tới vườn Nam, hình như chưa từng làm công việc nặng nhọc gì.
Khi nàng còn đang nghiêng người suy nghĩ thì đồng thời Bích Oanh đã tìm được một cây gậy dài chạy trở lại.
“Miên Miên, cho ngươi”. Bích Oanh đem chiếc gậy dài tới trước mặt nàng. “Thừa lúc khăn còn chưa bay xa, mau giúp ta vớt trở lại.”
“Oh!” Tôn Miên Miên nhận lấy chiếc gậy, thận trọng đi tới mép hồ, duỗi cánh tay dài, muốn kéo cây gậy tới chỗ chiếc khăn.
“Miên Miên, tiến lên phía trước một chút nữa”. Bích Oanh đứng ở phía sau nàng, hai mắt khẽ liễm, khóe miệng cũng thoáng giương lên.
Tôn Miên Miên cố hết sức nghiêng thân thể về phía trước, nhưng cây gậy luôn đập trên mặt nước khiến chiếc khăn ngày càng phiêu ra xa.
Nàng nỗ lực một lúc lâu nhưng cũng không lấy được, đang chuẩn bị buông tha, quay đầu lại muốn cùng Bích Oanh nghĩ cách khác, phần lưng nàng đột nhiên bị dùng sức đẩy.
Bất thình lình bị mãnh lực đẩy xuống, khiến cho thân thể nàng chao đảo ngã xuống phía trước, lại không níu giữ được bất cứ thứ gì cứ như vậy ngã xuống hồ.
Bất kể nàng vùng vẫy, nỗ lực ngẩng đầu lên thế nào cũng không thể đưa nàng vào bờ được, chỉ có thể mở miệng kêu to” “Cứu. .. . .cứu mạng. . .. . . .Bích Oanh, cứu ta. . . .”
Gương mặt xinh đẹp Bích Oanh cũng không hiện lên vẻ hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm Tôn Miên Miên đang chìm nổi trên mặt nước.
“Tôn Miên Miên, ngươi cũng đừng trách ta”. Nàng hừ lạnh một tiếng, tự nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng vào Hách phủ, ta chẳng qua chỉ là cái nha hoàn nhị đẳng, tại sao ngươi lại cao hơn ta, chẳng những thăng cấp thành đại nha hoàn, còn ngồi ngang hàng cùng chủ tử Hách Lang? Nếu không phải ta, ngươi cho rằng ngươi sẽ có may mắn này sao? Chỉ là. . .thật ra ngươi làm viên đá đặt chân rất tốt, bởi vì ngươi, cuối cùng đại thiếu gia cũng đã chú ý tới ta. . . .”. Nàng cắn cắn môi, cuối cùng giương môi cười một tiếng.
Mặc dù theo bản năng Tôn Miên Miên vùng vẫy tay chân, đầu lộ lên khỏi mặt hồ, nhưng sau khi y phục ngấm đầy nước lại lần nữa kéo thân thể nàng xuống, cơ hồ khiến nàng dùng hết hơi sức để vùng vẫy.
Bích Oanh đứng ở bên bờ nhìn một hồi, thấy số lần đầu nàng nổi lên mặt nước càng lúc càng ít, lúc này mới từ từ lui về phía sau.
Một hồi sau nữa, nàng ngăn cuống họng, lớn tiếng la lên: “Cứ mạng a! Có người rơi xuống nước! Có ai không. . .” Nàng vừa kêu vừa lui cách xa hồ, núp ở phía sau hòn non bộ, cặp mắt to tròn quan sát xung quanh, nhưng lại không hề đi tới bên hồ, tựa hồ như đang chờ người nào đó xuất hiện.
Có lẽ là bị Bích Oanh đoán trúng, đúng lúc Tôn Miên Miên sắp không thể chống đỡ được thêm nữa, quả nhiên có một vệt bóng đen dùng khinh công lướt trên mặt hồ như chuồn chuồn lướt nước, đưa tay kéo vừa lúc nàng vùng vẫy, cứu nàng ra khỏi hồ.
Lúc này do nàng đã uống quá nhiều nước lạnh trong hồ, thần trí trở nên mơ hồ, bị quấn vào bóng tối mênh mông.
Bóng dáng cao lớn ấy liền ôm nàng vào trong ngực, sau đó phủ lên người nàng một chiếc áo choàng dày cộm từ trên người hắn, tuấn nhan lạnh lùng nhìn về bốn phía, lông mày nhíu chặt, ôm nàng đã mất đi ý thức rời khỏi hiện trường.
Bích Oanh nấp ở sau hòn non bộ không bỏ sót hành động nào của nam tử, lộ ra nét mặt kinh ngạc, ngay sau đó thu lại tâm trạng, nhấc quần chéo lên, chạy về phía viện của Hách Tuần.
Quả nhiên như lời đại thiếu gia nói, tính mạng Tôn Miên Miên thật đúng rất quý báu, vẫn còn có người âm thầm bảo vệ nàng.
Đáng ghét!
Thân phận Tôn Miên Miên không giống thân phận quan tỳ mang tội như nàng sao? Vì sao Hách Lang lại cho người bảo vệ một quan tỳ nho nhỏ như nàng đây?
Bên trong noãn các, chiếc lò chạm nổi Chu Tước bằng vàng bằng bạc lượn lờ khói trắng.
Lúc này, tiểu nha đầu đang nằm ngủ mê man trên giường chính là Tôn Miên Miên vừa bị rơi xuống nước.
Mặc dù được cứu lên, bất quá vận khí thật không tốt lắm, sau khi uống vài ngụm nước, nước trong hồ lạnh lẽo khiến nàng sốt cao mãi không lùi, mặc dù tỳ nữ đã đút thuốc, nhưng là ý thức vẫn mơ hồ thỉnh thoảng mới tỉnh mộng.
Ngủ mê cho đến hôm sau mới hạ sốt.
Hết sốt, nàng tỉnh lại vì đói.
Đôi lông mi dài khẽ vén, nàng ngửi được mùi thược dược nồng nặc hòa lẫn với biết bao mùi của các hương liệu không biết tên, ngửi ngửi cảm thấy toàn thân thoải mái, khác hoàn toàn so với mùi hương nồng nặc nàng ngửi được ở cung Thúy Lan.
Nàng từ từ chuyển động con mắt, phát hiện đây không phải phòng của hạ nhân, càng không phải cung Thúy Lan, giật mình nhìn ngắm bốn phía, phát hiện có một bóng dáng cao gầy đang đứng trước cửa sổ.
Là Hách Lang cứu nàng sao?
Khi chân mày nàng nhíu lại, do dự có nên đứng dậy hay không thì khóe mắt liếc qua liếc lại thấy một cái bóng màu đen xuất hiện trước cửa, vội vàng nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say.
“Gia”. Cận vệ Hách Lang - Vệ Thanh Ảnh cúi thấp đầu, đi vào trong nhà, chắp tay, trở lại phục mệnh: “Đại thiếu gia bên kia đã biết là thuộc hạ cứu Tôn cô nương”.
“A. . . .” Hách Lang cười đến không hề có nhiệt độ, hắc trận thu lại, xoay người lại: “Hắn đương nhiên đã sớm biết rõ, dù sao tất cả chuyện này đều là do một tay đại ca an bài hết”
Cái. . . . cái gì? Chuyện nàng rơi xuống nước tất cả đều do một tay đại thiếu gia an bài? Nhưng tại sao lại vậy chứ? Nàng căn bản không quen đại thiếu gia nha!
Nàng nhớ lại trước khi rơi xuống nước, thực sự là có người ở sau lưng nàng dùng sức đẩy một cái, người đó chính là Bích Oanh, mà Bích Oanh lại hầu trong viện của đại thiếu gia. . .
Coi như đầu óc đơn giản, nàng nghĩ tới đây, đúng là có liên quan, chỉ là vẫn không hiểu, nàng đã chọc phải cái gì mà đại thiếu gia lại có ý niệm muốn giết nàng?
“Thỉnh gia giáng tội” Vệ Thanh Ảnh quỳ một chân xuống đất, giọng nói trầm thấp: “Là thuộc hạ quá kích động”. “Không trách ngươi”. Hách Lang nhàn nhạt mở miệng, bàn tay khẽ vung, mắt phượng lơ đãng phiêu hướng giường nha đầu đang nằm.
Quả nhiên còn là thanh non niên kỉ, giả bộ ngủ cũng ngây ngô như vậy. Hắn nâng khóe môi lên cười nhạt, nhìn nàng mím chặt môi, đôi lông mày nhíu lại.
“Không nghĩ ra vì sao đại thiếu gia lại muốn tính mạng ngươi, thật sao?” Bất tri bất giác Hách Lang đã đi tới mép giường, đưa tay ra nâng cằm nàng lên.
Toàn thân Tôn Miên Miên run lên, giống như là có cái gai đâm trúng chỗ đau của nàng, sau đó không báo trước liền mở to đôi mắt kinh sợ, chống lại con mắt lạnh như băng.
“Ta...ta thật sự không hiểu”. Nàng ngây ngốc nhìn hắn. “Nô tỳ với đại thiếu gia chỉ gặp mặt một lần, vì sao đại thiếu gia lại muốn cái mạng nhỏ này của nô tỳ đây?”
Nàng thật sự không hiểu mình đã gặp phải cái vận gì, từ khi gặp gỡ biết Hách Lang, tính mạng nàng tựa hồ như một con kiến nhỏ dễ dàng bị bóp chết, bây giờ lại bị đại thiếu gia theo dõi.
“Rất đơn giản”. Hắn giữ chặt cằm của nàng, buộc ánh mắt của nàng giao với ánh mắt hắn. “Hắn muốn khảo nghiệm ngươi có quan trọng với ta hay không”.
Nàng không nhịn được rút ra khẩu khí. “Chuyện này. . . .đối với nhị thiếu gia mà nói nô tỳ chính là một nô tỳ nhỏ bé không đáng kể. . .” Nàng dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn hắn. “Chẳng lẽ. . .nhị thiếu gia yêu ta?” Thoáng chốc gương mặt nhoe nhắn của nàng đỏ lên, sắc mặt Hách Lang cũng trở nên xanh mét, Vệ Thanh Ảnh đứng bên cạnh cũng thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng của mình.
OH! Sắc mặt của chủ tử thật là khó nhìn.
Trong đầu Tôn Miên Miên rốt cuộc chứa những gì? Thế cuộc như vậy, nàng xem không hiểu thì cũng thôi đi, lại còn đi vặn vẹo sự thật. . .
Khó trách nhị thiếu gia lại lệnh cho hắn - đường đường là đội trưởng đội thị vệ, âm thầm bảo vệ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này, thì ra là vì nàng đơn thuần quá mức, không hề tâm kế.
Xem ra nếu không phải chủ tử đem nha đầu này bảo vệ thật tốt, sợ là ở trong phủ này nàng một thân đã sớm bị biến thành thức ăn cho người gặm sạch sành sanh đi!
Hách Lang nhíu mày lại, thái độ có chút cổ quái” “Ngươi nói ngông cuồng cái gì?”
“Nếu như nô tỳ không trọng yếu như nhị thiếu gia nói, vì sao còn phái người âm thầm bảo hộ ta? Ngài không phải đã từng nói nhị tỷ cùng ngài có xích mích sao? Không phải nên lấy việc bắt nạt ta làm thú vui sao? Như thế nào lại cứu ta đây?” Nàng mới không có điên khùng nói năng ngông cuồng, đây chính là đáp án sau khi trầm tư.
Hắn buông cằm nàng ra, ngón trỏ kìm mi tâm của mình, muốn kìm xuống gân xanh nổi lên do kích động. Nàng có thể dùng suy nghĩ của người bình thường nghĩ chuyện này không?
Thôi, trong Tôn phủ các tỷ tỷ nào của nàng cũng không bình thường, họ dạy dỗ nàng như vậy, hắn còn có thể mong đợi đầu óc nàng giống người bình thường sao?
Hắn nghĩ. . ., quyết định chưa nên đem sự thật nói cho nàng biết, có lẽ sống vô tư cũng là một phương pháp để bảo vệ tính mạng của nàng. Để cho nàng biết nhiều hơn nữa, thực ra cũng là đàn gảy tai trâu, không bổ ích gì.
“Đúng”, Hách Lang hừ lạnh một tiếng. “Ngươi là nơi trọng yếu của ta, bởi vì ngươi là tiểu muội của Tôn Cẩm Hoa. Ta còn chưa đòi lại tất cả các nợ nần của Tôn Cẩm Hoa trên người ngươi, cả đời này ngươi cũng đừng có hy vọng sống yên ổn”.
“Oh!” đối với đe dọa lần này của hắn, nàng ngượi lại không kinh ngạc quá nhiều, dù sao sống chết cũng nằm trong tay hắn, nàng giãy giụa cũng vô ích, vậy thì thuận theo tự nhiên đi! “Chỉ là nô tỳ vẫn không hiểu, vì sao đại thiếu gia lại xuống tay với nô tỳ?”
“Giải thích đơn giản nhất là: Ta luôn không hợp với đại thiếu gia, mà ngươi lại ngồi ngang hàng với ta, hắn sẽ tự nhiên cho rằng ngươi có địa vị rất cao trong lòng ta”. Hắn đã dùng những lời lẽ dễ hiểu nhất để giải thích cho nàng rồi.
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chân mày nhíu chặt lại: “Như vậy, nô tỳ không phải chịu thiệt thòi rất lớn rồi sao? Huynh đệ các người không hợp nhau thì liên quan gì tới nô tỳ, nô tỳ là người vô tội nha!”
“Sao lại vô tội?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng. “Đồ ngươi dùng đều do ta chi trả, còn là nhất đẳng đại nha hoàn trong vườn Nam, toàn bộ trên dưới trong phủ đều biết ngươi là người của ta, không xuống tay từ ngươi thì xuống tay từ người nào?”
Nàng sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi lên: “Vậy. . .về sao nô tỳ phải làm những gì?” Hầu hạ bên cạnh hắn như làm bạn với hổ, hiện tại lại xuất hiện một đại thiếu gia tụa như chó điên nhìn thấy nàng liền cắn.
Ô. . .ô ở Hách Phủ, cái mạng nhỏ của nàng mỏng tựa trang giấy, tùy thời đâm một cái liền rách a!!!
“Ta có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi”. Hắn hướng nàng khẽ mỉm cười. “Nhưng ngươi cũng phải tỏ ra trung thành. Còn nữa, mãnh hổ đả thương người, thường là vì tự vệ, nhưng nếu ngươi hiểu được nhu cầu của mãnh hổ, ngược lại sẽ trở thành người có thể bảo vệ ngươi trong tương lai, có hiểu không?”
Nàng hiểu, hiểu lời của hắn, hiểu hắn đang ám chỉ, thậm chí hiểu cả mỗi câu mỗi chữ chứa đầy uy hiếp của hắn.
Hắn chính là một mãnh hổ, nhìn nàng chằm chằm, hôm nay nàng sống dưới móng vuốt của hắn, buộc nàng trở thành đối tượng thần phục.
Nàng bị hắn để mắt tới, cũng bị đại thiếu gia nhìn chăm chăm, cuộc sống của nàng không thể trở lại như dĩ vãng được, cũng không thể không làm người khác chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Hắn muốn nàng tỏ ra trung thành, không bao giờ có thể phu diễn chuyện của hắn
Phu diễn: Qua loa đại khái.
Dùng trung thành để đổi lấy một mạng, rất có lời đi!
Trải qua chuyện rơi xuống nước, Tôn Miên Miên xác định mình đã bị cuốn vào chuyện huynh đệ không hòa thuận rồi, tính mạng của nàng như một sợi dây thừng, bị hai người nam nhân kéo tới kéo lui.
Mặc dù đầu óc nàng không thể dùng vào âm mưu tranh quyền đoạt lợi, nhưng chỉ cần là người cũng sẽ có bản năng sinh tồn, hơn nữa đại tỷ đã từng dạy nàng, dưa hấu bao giờ cũng phải dựa vào bên cạnh.
Bây giờ nàng giống như cỏ dại, ai nhìn thấy cũng có thể rút ra, cho nên, nàng phải suy nghĩ một chút, cho dù là một gốc cỏ dại bình thường, trước tiên, nàng cũng phải học kĩ năng gió chiều nào cuốn theo chiều đó.
Ở Hách phủ, nàng cũng không thân cận cùng ai, trái lo phải nghĩ, cũng chỉ còn dư lại chủ tử Hách Lang, ít nhất. . . ở thời điểm nàng rơi xuống nước, hắn đã phái người bảo vệ nàng.
Này...chứng tỏ trong lòng hắn mình cũng coi như là người quan trọng sao? Hoặc là. . .hắn muốn lợi dụng gì ở nàng đây?
Kết quả sau khi trầm tư của Tôn Miên Miên là: vì an toàn của mạng nhỏ, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể bắt lấy gốc rơm rạ là Hách Lang.
Hách Lang chưa được tính là chủ tử tốt, nhưng ít ra ba bữa cơm không giống tên ăn mày, hắn ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó, mặc dù là nha hoàn thử độc, nhưng bây giờ nàng ngày ngày uống canh vây cá, buổi chiều còn có canh tổ yến có ngân nhĩ, chớ nói chi đến hạ nhân ngày hai bữa ăn, nàng lại ba bữa cơm thịt cộng thêm trà chiều, nửa đêm đói bụng còn có thể ăn thêm bữa đêm.
Chỉ là nàng vẫn không hiểu, rõ ràng ở Hách Phủ nàng biểu hiện như người trong suốt, tự nhiên lại rước họa vào thân, chẳng lẽ là do số phận đùa cợt, thân là lão út Tôn phủ thì phải chịu đựng nhiều cái tội như vậy?
Tôn Miên Miên cằn nhằn suy nghĩ, đi vào trong phòng bếp.
Trưởng quản phòng bếp - Xuân ma ma vốn còn đang cầm cái xẻng, cãi cọ ồn ào với tiểu tỳ lười biếng, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng béo mập, chỉ cần đôi giày cũng đã đủ để cho nàng nhận ra là ai tới.
“Ta nói này Tôn cô nương, sao hôm nay ngươi lại tới đây sớm vậy?” lợi thế của Xuân ma ma là đã ở trong phủ này mấy chục năm, trừ nhìn sắc mặt của vợ chồng Hầu gia cùng các thiếu gia, mặt mày ít khi tỏ ra vui vẻ.
Vừa nhìn thấy Xuân ma ma cười lớn, nàng vừa kéo suy nghĩ về, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Trước kia mỗi lần tới phong bếp thì Xuân ma ma không bày ra sắc mặt tốt với nàng, nhưng kể từ khi nàng theo hầu Hách Lang, thì Xuân ma ma ngươi lại cười đến mặt mày hớn hở.
“Ma ma, ta đói bụng”. Mấy ngày gần đây, đầu óc của nàng luôn suy tư, vừa lúc đêm qua, gió bắt đầu thổi, nàng liền nằm dài trên giường sớm một chút, vùi trong chăn sưởi ấm, ổ, liền ngủ mất, hại nàng hôm qua ăn bữa đêm hơi ít, đến sáng nay bị đói tỉnh.
“Đến đây, đúng lúc ta vừa nấu một nồi cháo cải lớn”. Xuân ma ma thấy nàng kêu đói vội vàng lôi nàng tới bên cạnh. “Chớ xem thường nồi cháo cải này, chỉ có mùa xuân mới có rau cải, một bó cải to cũng chỉ lấy phần chồi non ở giữa thôi, đây là món hầu gia phu nhân thích nhất”.
Mặc dù thân phận của tiểu nha đầu này chỉ là một quan tỳ nhỏ bé, nhưng cũng là nô tỳ duy nhất trong Hách Phủ có thể hầu hạ nhị thiếu gia hơn một tháng, thậm chí cách đây không lâu nàng bị rơi xuống hồ, trong mấy ngày hôn mê kia, nhị thiếu gia còn đặc biệt mời đến một đại phu nổi tiếng giúp nàng trị bệnh, đối đãi với nàng vượt quá mức bình thường.
Chuyện nhị thiếu gia thiên vị đã truyền khắp trên dưới Hách Phủ, trừ quản sự cùng cận vệ có thể cùng nhị thiếu gia ra ngoài, người thứ ba chính là người hầu hạ hắn - Tôn Miên Miên.
Vì vậy trong mắt của Xuân ma ma, tiền đồ trong tương lai của Tôn Miên Miên vô cùng khả quan, nàng cũng hết sức chân chó nịnh bợ đối tượng.
Lúc này trong lòng nàng đang tính toán, đám di nương ương ngạnh, tâm kế cho dù có lớn hơn đi nữa, bất quá tương lai sau này người kế thừa tước vị Hầu Gia cũng vẫn chỉ là Hách Lang, chứ nói chi đến Tôn Miên Miên sau này có khả năng được hắn thu vào làm thiếp, coi như địa vị không cao, nhưng ít ra cũng coi như là nửa chủ tử.
Tôn Miên Miên cũng hiểu tâm tư của Xuân ma ma, nhưng nàng vẫn biểu hiện như không có can hệ, vẫn duy trì bước đi của mình.
Người khác đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ hào phóng tiếp nhận, có người bao bọc có gì không tốt? Ngược lại để cho nàng có thể tự tại như cá gặp nước.
Nếu người khác không tốt với nàng, nàng chỉ sờ mũi một cái, có thể trốn liền trốn nhanh đi, dù sao trong phủ tất lớn, cũng không phải thời thời khắc khắc đều không buông tha nàng!!!
Tựa như Bích Oanh, nghe nói sau lần đẩy nàng rơi xuống hồ đó đã được đại thiếu gia thu làm thiếp thất, mặc dù nàng không hiểu vì sao Bích Oanh phải khinh thị mình như vậy, nhưng nghĩ thầm. . .có lẽ đây chính là “lựa chọn” đi!!!
Nàng lại nghĩ tới lời các tỷ tỷ nói, chọn con đường mình muốn đi, một khi quyết định đừng hối hận.
Cho nên lựa chọn làm bạn cùng Hách Lang, coi như bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi, bởi vì nàng đã bị dán nhãn. . .. .nàng là người của Hách Lang.
Sau khi rơi xuống nước, hiện tại nàng hết sức tham sống sợ chết, cho nên có thể hưởng thụ, nàng dĩ nhiên sẽ không kiểu cách khách khí.
Kiểu cách làm gì? Kiểu cách cũng không thể thay đổi hiện trạng, thuận theo tự nhiên mới là vương đạo.
Cho nên nàng rất tự nhiên tiếp nhận cháo cải Xuân ma ma chuẩn bị cho nàng, nàng ngồi ở bên cạnh bàn trong phòng bếp hưởng dụng.
Cháo cải màu xanh lá được nấu vừa vặn, không phải chín đến độ vó màu khô héo, vào miệng liền tan ra, mùi thơm rau cải trong miệng nàng đặc biệt quanh quẩn mãi không đi.
“Ăn ngon”. Hai mắt nàng sáng lên, nhìn thẳng vào Xuân ma ma. “Kể từ khi ta vào phủ, cảm thấy tài nấu nướng của Xuân ma ma hơn hẳn ngự trù trong cung, mặc dù món cháo này nhìn rất đơn giản, nhưng khẳng định rất hao phí thời gian cùng ý định.”
Xuân ma ma liền thích nha đầu này: “Ngươi - cái tiểu nha đầu này đúng là miệng ngọt, tuy là lừa gạt người, nhưng nghe cũng khiến người ta rất vui vẻ. Ăn nhiều một chút, món này không phải hôm nào cũng có”.
“Ma ma, đợi lát nữa giúp ta giữ lại một chút đi!” nàng ăn đến gương mặt phình to cũng không quên lên tiếng giao phó: “Ta sẽ đem một chén qua để nhị thiếu gia thưởng thức”.
Xuân ma ma sững sờ, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng nhị thiếu gia. . .buổi sáng không thích ăn cháo”.
“Sẽ không”. Nàng cười cười, “Nhị thiếu gia bình thường ăn được nhẹ, mà cháo này mặc dù nhẹ nhưng vào miệng liền tan ra, vừa xuất phát từ ma ma úy nghệ, có cái gì không thích hợp?”
Xuân ma ma vừa nghe, quả thực là mở cờ trong bụng, liền vội vàng xoay người, lấy lên cho nàng một chén, nghĩ thầm, nếu có thể thông qua cô gái này lấy lòng nhị thiếu gia, cũng là một chuyện tốt.
Lúc này, trước cửa phòng bếp xuất hiện một bóng dáng màu xanh nhạt, vừa mới vào cửa liền lớn tiếng mắng ầm lên: “Ai là quản sự phòng bếp?” Tỳ nữ lục y ăn mặc hoa lệ, còn búi tóc theo kiểu nha hoàn quan gia, trên búi tóc còn cắm một viên đá ngọc, so với nô tỳ Hách Phủ thì hoa mĩ hơn rất nhiều.
Xuân ma ma lúc này đang bưng chén cháo vội lên ứng tiếng: “Ai, Lục Vi cô nương, sao sớm như vậy đã tới đây?”
Người tên Lục Vi cô nương không có tính kiên nhẫn nhìn Xuân ma ma một cái, “Tiểu thư nhà ta hôm nay dạy sớm, ta tới giúp nàng ấy chuẩn bị đồ ăn sáng. . .” Ánh mắt nàng rơi xuống bên người Tôn Miên Miên, thấy nàng đang thong thả ung dung ăn cháo, mặc dù cảm thấy kì quái, nhưng có lẽ nàng là người trong phòng bếp. “Động tác của ma ma phải mau chút, để cho tiểu thư của ta đói bụng sẽ không tốt”.
Xuân ma ma vội vàng đáp dạ, lúc xoay người lại không nhịn được liếc mắt: “Miên Miên, ta để cháo cải ở đây, lát nữa ngươi bưng đi cho nhị thiếu gia.”
“Bây giờ ta sẽ đi luôn”. Tôn Miên Miên đứng lên, nhận lấy cháo nóng cùng hộp thức ăn trên tay Xuân ma ma, xoa cái miệng nhỏ nhắn một chút, đi tới cửa.
Khi đi qua bên người Lục Vi thì Lục Vi vươn tay, chắn lối đi của nàng. “Đứng lại!”.
“À?” Nàng dừng bước lại, không hiểu nhìn Lục Vi. “Vị tỷ tỷ này có chuyện gì sao?”
“Ngươi nói. . . .cháo nấu chung trên tay ngươi là để cho thiếu gia trong phủ dùng sao?” Lục Vi tò mò nhìn nàng bằng một con mắt, sau đó liền không có quy củ mở nắp bằng bạc lên: “Chuyện này. . . không phải vừa rồi ngươi vừa ăn cháo cải sao? Đồ ăn người làm, tại sao có thể để chủ tử dùng?”
Sắc mặt Xuân ma ma lập tức không vui, mặc dù trong phủ đồ ăn chủ tử và đồ ăn người làm tách riêng để làm, nhưng cũng không đại biểu cho đồ ăn tôi tớ, chủ tử không thể ăn nha!
“Chủ tử nhà ta không kén ăn.” Tôn Miên Miên cười nhạt, cũng không vì lời nói đó mà tức giận. “Hơn nữa đây là tài nấu nướng của Xuân ma ma, mặc dù đơn giản, nhưng ăn rất ngon. Cô nương, cô cũng hãy lấy với Xuân ma ma cho tiểu thư nhà cô một chén, để tiểu thư thưởng thức?”
“Hừ”. Lục Vi ghét, phất tay một cái: “Ngươi thật là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Nàng là cháu gái ruột của Tĩnh phi nương nương, Tam tiểu thư của Tư Mã phủ, tới Hầu gia phủ làm khách, Hầu gia phủ vậy mà chỉ có thể bưng ra một chén cháo rau cải, ngươi coi thường thân phận của tiểu thư ta sao?”
Cháu gái Tĩnh phi nương nương?! Tôn Miên Miên nghe xong, bị dọa đến sợ, quả nhiên Hách phủ không thể so với Tôn phủ, bên trong phủ thường thường đều có hoàng thân quốc thích đi lại.
Nàng quyết định phải giữ một khoảng cách, ôn hòa hướng Lục Vi phúc thân. “Thì ra là khách quý tới, nô tỳ thật là có mắt không tròng, xin tỷ tỷ lượng thứ”.
Lục Vi hừ lạnh một tiếng, “Lần sau mắt nên mở to ra một chút, đừng tưởng rằng phục vụ bên cạnh thiếu gia trong phủ đã lâu, cảm thấy mình là rễ hành rồi, từ lâu rồi, tối đa cũng chỉ có thể đi lên vị trí di nương, sao có thể so sánh với tiểu thư nhà ta đây?”
“Tỷ tỷ dạy rất đúng”. Tôn Miên Miên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là một chén cháo cải thôi, cần thận trọng nhắc đi nhắc lại thân phận của tiểu thư nhà mình như thế sao?
Chỉ sợ tự nâng giá trị con người không thành công, ngược lại còn làm hỏng khuê danh của tiểu thư.
Chỉ là Lục Vi ở Tư Mã phủ có thói ương ngạnh, lần tới hầu gia phủ làm khách, thật ra thì trong cung cũng đã sớm lộ tin đồn, Tích hương hạm Tư Mã phủ có lẽ sẽ gả cho thế tử gia trong phủ, vì vậy nàng mới nghĩ, trước tiên ở Hầu gia phủ hạ mã uy, sẽ không bị người trong phủ xem thường.
(tích hương hạm: hoa sen thơm
Hạ mã uy: ra oai phủ đầu)
Xuân ma ma đem hộp thức ăn đã chuẩn bị xong, gương mặt già nua cười cười, đem hộp thức ăn tới trước mặt Lục Vi: “Lục Vi cô nương, đồ ăn sáng của tiểu thư đã chuẩn bị xong, nhân lúc còn nóng, mau đưa trở về đi!”
Lục Vi hừ lạnh một tiếng, câu “cảm tạ” cũng không có. Liền trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bếp.
“Ma ma, ta cũng đi đây”. Tôn Miên Miên thì ngược lại hết sức khách khí, sau khi nói cảm tạ Xuân ma ma cũng nhẹ nhàng rời khỏi. Xuân ma ma thấy hai cô nương vừa rời đi, lạnh lùng “phu” một tiếng, nhìn theo bóng lưng Tôn Miên Miên, không ngừng lẩm bẩm, “Tam tiểu thư Tư Mã phủ thì sao? Coi như cuối cùng gả tới, còn không phải xem sắc mặt nhị thiếu gia sao? Mà sắc mặt của nhị thiếu gia có....mấy người nhìn hiểu? lại có mấy người có thể ở bên cạnh thiếu gia mà toàn vẹn trở về? Lục Vi này chắc sẽ không xem sắc mặt người, cũng không đi hỏi thăm một chút, lại ở trong phủ làm mưa làm gió, không biết cái tính cách này sẽ chọc ra dạng phiền toái gì đây?”