Tích Hương Hạm ở Hách phủ bị ngộ độc không phải là chuyện đùa, chẳng những kinh động đến hầu gia cùng phu nhân, thậm chí còn khiến Hách Lang lần đầu bước vào sương phòng của Tích Hương Hạm.
Không phải do hắn nghe tin Tích Hương Hạm bị trúng độc mà đến thăm nàng, không lâu trước đây khi trở về vườn Nam, hắn nghe thị vệ tiến lên mật báo Tôn Miên Miên kể từ khi vào viện Tích Hương Hạm, sau đó lại không thấy đi ra, lúc này hắn mới tự mình di giá đi về phía viện Tích Hương Hạm.
Vừa vào đến nhà, hắn đã nhìn thấy Tích Hương Hạm suy yếu nằm trên giường, bên cạnh cũng có không ít đại phu, Hầu gia phu nhân lại còn đứng một bên lo lắng, còn bóng dáng hắn muốn tìm lại chẳng thấy đâu.
Hầu gia phu nhân vừa nhìn thấy nhi tử, vội vàng bước tới cạnh hắn. “Nhi tử, đã xảy ra chuyện.”
Vậy mà Hách Lang chỉ nhìn xung quanh bên trong phòng, sau đó nhìn thấy Tích Hương Hạm chuẩn bị đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà suy yếu.
“Nhị thiếu gia. . .” Giọng nói Tích Hương Hạm mềm mại gọi, bộ dáng người người thương yêu.
“Nương, Tôn Miên Miên đâu?” hắn ngay cả một câu với Tích Hương Hạm cũng không nói, trức tiếp nhìn mẹ mình.
Lục Vi một bên nghe được, vội vàng quỳ xuống trước mặt hắn. “Nhị thiếu gia, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta. Hôm nay Tôn cô nương đem hộp thức ăn tới trong viện, tiểu thư nhà ta ăn điểm tâm tiện tỳ này mang tới liền. . .hộc ra máu độc”.
Hách Lang chỉ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Vi đang khóc đến lệ rơi đầy mặt. “Tiểu thư nhà ngươi trúng độc, sao lại bắt giam Tôn Miên Miên?”
Thoáng chốc, Tích Hương Hạm thiếu chút nữa lại miệng phun máu tươi, đồng thời cũng làm cho gương mặt già nua của đại phu rũ xuống, những lời này căn bản là bao che nghiêm trọng a!
“Nhị thiếu gia. . .ngài. . .ngài nên vì tiểu thư nhà ta mà làm chủ a! Tiểu thư nhà ta tốt bụng lưu nàng lại uống chén trà, không ngờ nàng một hớp cũng không uống. . .nô tỳ cảm thấy nhất định là Tôn cô nương. . .nàng căn bản là ghen tỵ với tiểu thư, nên mới âm mưu hạ độc trong hộp cơm, muốn giết hại tiểu thư nhà ta a! Xin nhị thiếu gia minh xét, nô tỳ dập đầu van xin ngài. . .” Lục Vi diễn trò phải làm như thật, bộ dáng trung thành tận tâm.
“Ngộ độc thức ăn thì phải đi hỏi chuyện người phụ trách phòng bếp. Sao lại bắt giam tiểu tỳ của gia? Thật là không giải thích được.” Hách Lang hừ lạnh, phất tay áo một cái. “Còn không mau nói, Tôn Miên Miên ở đâu?”
Cặp mắt Lục Vi khẽ liếc xuống. “Chuyện này. . .nô tỳ sợ nàng chạy trốn, trước sai người giam nàng ở phía sau. . . . . .”
“Thật là cẩu nô tài lớn gan!” Hách Lang tiến lên, dùng sức đá xuống Lục Vi, “Ngay cả người của ta cũng dám động, không không nhớ đến thân phận của mình, một nô tỳ hạ tiện của Tư Mã phủ, lại dám động đến người Hách phủ, muốn tạo phản? Còn không đem Hách phủ để vào mắt?”
“Nô tỳ không dám. . .nô tỳ không dám. . .” Lục Vi liều mạng dập đầu. “Nô tỳ chỉ là trung thành với chủ tử, không đành lòng nhìn tiểu thư bị người ta khi dễ, xin nhị thiếu gia lượng thứ.”
“Khi dễ?” Hách Lang cười lạnh một tiếng, sau đó ngồi lên ghế. “Nương, người an tâm ngồi xuống, chuyện này giao cho hài nhi xử lý đi! Nếu nô tỳ Tư Mã phủ lên án người trong phủ chúng ta khi dễ người, hiện tại ta phải tra cho rõ chuyện này. Lập tức đến phòng bếp đem tất cả tôi tớ phụ trách đồ ăn cho Tư Mã phủ về đây cho ta, còn nữa, Tôn Miên Miên cũng mang đến trước mặt ta.”
Nôn ra gần nửa ly máu, lức này sắc mặt Tích Hương Hạm tái nhợt đến doạ người, nghe thấy hắn gọi tất cả người làm trong phòng bếp tới thì khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch.
Vốn họ cho rằng vì mặt mũi Tĩnh phi cùng Tư Mã phủ nên sẽ không vì một nô tỳ mà tháo xuống thể diện, trực tiếp để Tôn Miên Miên ghánh lấy tội, không ngờ hắn lại cố ý đem chuyện này làm lớn lên.
Tích Hương Hạm một thân trúng độc không đáng lo ngại, đại phu đã đút nàng uống rất nhiều nước đậu xanh, khạc ra độc tố trong người, sau đó nằm suy yếu trên giường.
Trong khoảng thời gian gọi người, Hách Lang không hề đến bên giường liếc nàng một cái, ánh mắt nàng rơi trên người hắn, thỉnh thoảng giao cùng hai tròng mắt đen của hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn nàng, khiến cho toàn thân nàng sợ hãi nhìn đi chỗ khác.
Rất nhanh, tất cả các nô bộc, ma ma phòng bếp đều bị mang tới trước mặt Hách Lang.
Phụ trách phòng bếp Xuân ma ma vừa nhìn thấy Hách Lang vội vàng lên tiếng kêu oan, “Nhị thiếu gia, lão nô oan uổng a! lão nô theo Tam phu nhân gả tới Hách phủ, phục vụ Hầu gia cùng các phu nhân cũng đã hơn hai mươi năm, trong thời gian này lão nô tận tâm tận lực, cẩn thận làm ra những món ăn sạch sẽ và an toàn, làm sao có chuyện bị trúng độc đây?”
“Còn không phải là người có lòng sĩ muốn mưu hại tiểu thư nhà ta sao?” Lục Vi cắn cắn môi, nhịn khong được nhảy ra ngoài, “Nhất là Tôn cô nương, nghe nói nàng luôn hầu cận thế tử gia, có lẽ nàng. . .nàng ghen tỵ với tiểu thư nhà ta. . .”.
“Ngươi nói rõ ra một chút, nàng ghen tỵ tiểu thư nhà ngươi cái gì?” Giọng Hách Lang chậm lại, âm thanh cũng mềm đi không ít, đôi mắt đẹp nhìn thẳng nàng.
“Chuyện này. . .” Lục Vi dù sao cũng là cô nương trong nhà, cũng không tiện đem hôn sự của tiểu thư nhà mình ra nói, áp úng, không biết trả lời ra sao, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tích Hương Hạm.
Tích Hương Hạm âm thầm tức giận, nô tỳ Lục Vi này mặc dù trung thành, nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng quá mức, không biết kín miệng.
“Nói gì vậy?” lúc này nàng không thể không lên tiếng. “Bình thường ta cưng chiều ngươi đến độ không biết kín miệng rồi hả? Nơi này không phải là Tư Mã phủ, không phải là nơi để ngươi nói bậy. Nhị thiếu gia đã vì ta mà chủ trì công đạo rồi, ngươi không cần thiết phải nói nhiều thêm nữa, tin tưởng nhị thiếu gia sẽ điều tra ra sự việc”.
Khóe miệng Hách Lang giương lên, nhưng nụ cười không phải lên từ đáy, cũng không nói thêm gì, cho đến khi hộ vệ hắn mang Tôn Miên Miên vào trong nhà.
Hắn thấy bộ dáng Tôn Miên Miên cực kì bi thảm, ngay sau đó nhận ra nàng đã bị người ta hành hình, khiến cho đáy lòng hắn như bị ai đó dùng lực nhéo một cái.
Hai búi tóc trên đầu nàng xốc xếch không chịu nổi, cả trên mặt lẫn trên ngườ đều có vết máu, nhất là gương mặt sưng lên như vắt mì nở ra, vừa đỏ vừa sưng.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của nàng, hắn hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt mọi người, sải bước dài tới trước mặt nàng, bàn tay dịu dàng khác thường nâng cằm nàng lên, nhìn thấy khóe miệng nàng còn có vết máu ứ đọng, hai tròng mắt đen trong nháy mắt tớ ra hai ngọn lửa.
“Có người đánh ngươi?” Hắn trọn to đôi mắt phượng, cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tôn Miên Miên căn bản không còn hơi sức nói chuyện, hốc mắt vì uất ức mà đỏ lên, nhìn thẳng hắn.
“Nói chuyện!” Hắn quýnh lên, nắm chặt cánh tay nàng.
“Á. . .” Nàng bị đau kêu lên thành tiếng, liên tiếp lui lại sau mấy bước.
Mắt thấy trông cô không thích hợp, hắn liền tiến lên phía trước, kéo cao ống tay áo nàng, phát hiện trên cánh tay nàng cũng có những vết sưng đỏ tím bầm.
Giờ phút này Tôn Miên Miên đừng nói là một câu nói, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mặc dù nàng chỉ hầu hạ hắn vài tháng tháng, nhưng chỉ cần nhìn hắn hếch mày, nheo mắt lại, nàng cũng đại khái biết hắn đang nghĩ cái gì.
Bộ dáng hắn gấp gáp, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nhưng cặp mắt phượng đẹp kia như soi thẳng vào đáy mắt nàng, cháy lên như hai ngọn lửa, đáy lòng nổi lên lửa lớn hừng hực.
“Nhị thiếu gia. . . .” Nàng vừa nhìn thấy hắn, vốn muốn duy trì bình tĩnh, nhưng vừa mới nghe thấy thanh âm của hắn, nàng lại không nhịn được uất ức nâng miệng. “Nô tỳ vô tội, nô tỳ không hại Tích tiểu thư. . . .”
Vừa rồi nàng bị Lục Vi cùng một lão ma ma dùng hình trách phạt, muốn nàng thừa nhận đã hạ độc Tích Hương Hạm. Nhưng sao nàng có thể thừa nhận? Nhớ tới tứ tỷ đã từng dạy nàng, người Tôn gia từ trước tới giờ không bao giờ chịu khuất phục trước uy quyền, coi như phải ủy khuất cầu xin, cũng phải giữ lại một tia cốt khí.
Hắn nhíu chặt chân mày. “Nói lại một lần từ đầu tới cuối”.
Thế là Tôn Miên Miên liền đem chuyện trên đường gặp An Nhu, sau đó vào phòng Tích Hương Hạm như thế nào, cùng với chuyện vì sao gặp lúc Tích Hương Hạm hộc máu. Tất cả đều đem kể lại một lượt.
“Nô tỳ thật sự không biết bánh ngọt có vấn đề”. Nàng quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng mở miệng. “Hơn nữa nô tỳ cũng không có lý do hạ độc Tích tiểu thư.”
“Ngươi làm sao lại không có?” Lục Vi một lần nữa nhảy ra ngoài. “Tiểu thư nhà ta không hay lui tới cùng Tôn tiểu thư, người tốt bụng gặp ngươi là vì ngươi là đại nha hoàn hầu cận nhị thiếu gia, cho nên mới mời ngươi vào phòng uống chén trà. . . . .mặc dù nô tỳ không nên nói ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, thân là tiện tỳ hầu cận nhị thiếu gia, còn không phải hy vọng ngày nào đó được nhị thiếu gia nhìn trúng lên làm di nương. . . .có lẽ là Tôn cô nương đã nghe những lời đồn đại, hoàng thượng tính ban hôn cho tiểu thư nhà ta cùng nhị thiếu gia, nàng mới dâng lòng ghen tỵ, muốn hãm hại tiểu thư nhà ta”.
Tôn Miên Miên chau mày, nếu không phải Hách Lang giữ lấy thân thể nàng, sợ là nàng sẽ không đứng vững nữa, mấp máy môi, nhẹ giọng nói. “Nếu muốn lấy lý do nô tỳ ghen tỵ với Tích tiểu thư để tự khoe khoang, nô tỳ có lời nói thật, kể từ sau khi Tích tiểu thư vào phủ, nhị thiếu gia chưa từng nhận lời gặp mặt Tích tiểu thư, càng không thể hiện ra mình có một tia hảo cảm đối với Tích tiểu thư, nô tỳ ghen tỵ như thế nào đây?”
Nếu không phải là lúc nói chuyện nét mặt nàng hết sức nghiêm túc, Hách Lang còn có thể cho là nàng đang thầm châm biếm Tích Hương Hạm. . . . .không hổ là đã ở bên mình đã lâu, nàng cũng đã học được cách nhanh mồm nhanh miệng?
Tất cả mọi người có mặt, trừ Hách Lang, không phải giật mình, chính là sửng sốt, không ngờ nàng lại đâm rách mặt mũi Tích Hương Hạm cố duy trì.
“Nói rất hay! Chỉ là ta không ngờ tiểu thư Tư Mã phủ cứ như đợi không được muốn gả cho ta.” Hách Lang cười lạnh một tiếng, lời nói vừa ra khỏi miệng, làm cho người ta thật muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ. “Thánh thượng cũng chưa có ý định hạ chỉ, liền vội vã muốn làm thái úy phu nhân Hách phủ?” là ý nói: hoàng thượng không vội, bọn thái giám các ngươi gấp cái gì?
Quả thật sắc mặt Tích Hương Hạm lúc xanh lúc đỏ.
Tôn Miên Miên lại dời đi ánh mắt, nhìn về tuấn nhan của hắn.
Nhị thiếu gia có nhiều người yêu thương để kéo cừu hận vào trên người nàng à? Nàng nghĩ, hôm nay mình sẽ phải ra đi rất bi thảm, Hách Lang phải gánh hơn phân nửa trách nhiệm. Ô ô. . . . .ai nói nữ nhân là họa thủy? nam nhân mới là căn nguyên gieo họa. . . .mầm tai họa a!
“Chuyện này. . . đây là nô tỳ tự suy đoán.” Lục Vi vội vàng bò tới trước mặt hắn. “Nhị thiếu gia, ngài nên làm chủ giúp tiểu thư nhà ta, dầu gì tiểu thư nhà ta cũng là tam tiểu thư của Tư Mã phủ, lại là cháu gái Tĩnh Phi nương nương nữa!”.
Mang thân phận ra dọa người à! Hách Lang cười lạnh một tiếng, vừa nghe thấy hai chữ “Tĩnh phi”, khóe miệng hơi giương lên.
“Được. Ngươi luôn miệng nói là Tôn Miên Miên hạ độc hại tiểu thư nhà ngươi, ngoại trừ hộp thức ăn là do nàng đưa tới, ngươi còn chứng cớ khác không?”
“Nô. . .nô tỳ cảm thấy có thể lục soát người nàng, có lẽ nàng chưa kịp tiêu hủy chứng cớ.” Lục Vi nhìn về phía Tôn Miên Miên, trong mắt ánh lên ánh sáng kiên quyết.
Được Lục Vi nhắc nhở như vậy, Tôn Miên Miên mới sực nhớ ra vừa cách đây không lâu Lục Vi cố nhét cho nàng túi gấm nhỏ, nhíu mày. “Khỏi cần”. Nàng lấy ra từ bên hông một túi gấm nhỏ. “Trên người nô tỳ chỉ có túi gấm nhỏ này, là Tích tiểu thư thưởng cho nô tỳ.” Nàng đem túi gấm nhỏ tới trước mặt Hách Lang.
Hắn đưa bàn tay ra, nhận lấy túi gấm, đổ thứ bên trong ra một tờ giấy nhỏ, phía trên còn dính bột trắng mịn.
Người bên cạnh mang túi gấm đi qua một biệt để thử, quả nhiên hoàn toàn giống với độc mà Tích Hương Hạm trúng phải.
“Trò chơi này thật đúng lúc.” Hách Lang cười cười. “Nô tỳ ngươi luôn miệng nói kẻ hạ độc là Tôn Miên Miên, nhưng túi gấm lại là do tiểu thư nhà ngươi thưởng cho nàng, chẳng phải là làm mất mặt tiểu thư nhà ngươi sao? Hay là nói, kẻ hạ độc thật ra chính là ngươi?”
“Nhị thiếu gia!” Lục Vi sợ hãi nằm trên đất. “Nô tỳ luôn trung thành bảo vệ chủ tử, sao lại dám ăn ở hai lòng với tiểu thư nhà ta? Tiểu thư ban thưởng cho nô tỳ là chuyện kinh thiên địa nghĩa, có lẽ là do Tôn cô nương muốn giáng họa cho nô tỳ, mới cố ý để đồ này trong túi gấm. . . . .lại nói, cho dù có cho nô tỳ thêm mười lá gan, cũng không dám tổn thương đến tiểu thư nhà ta, xin nhị thiếu gia minh giám!”
“Tiện tỳ!” Hách Lang dùng chân đá mạnh vào bả vai Lục Vi một cái. “Mới vừa rồi còn to tiếng nói một nô tỳ hạ tiện nghĩ muốn leo lên giường của ta, ngươi đã sớm có ý định hèn hạ này, cho nên mới cố ý tạo ra vở kịch này, đúng không? Để cho tiểu thư nhà ngươi bị lâm vào nguy hiểm, để bản thiếu gia tới gặp mặt tiểu thư nhà ngươi, sau đó tìm một cơ hội thật tốt, mong ta coi trọng ngươi sao?”
Ách. .. Tôn Miên Miên ngẩn người, tình tiết vở kịch sao lại chuyển tiếp đột ngột, hơn nữa còn hết sức. . . . ..bao che à?
“Nhị thiếu gia, nô tỳ, .. . . nô tỳ không dám!” Lục Vi vạn vạn không ngờ tới mũi nhọn lại chuyển hướng lên người mình.
“Không dám? Nhưng bây giờ người lẫn tang vật đều có, túi gấm nhỏ này chỉ qua tay ngươi cùng Tích tiểu thư, thật ra ngươi rất linh hoạt, ngầm ám chỉ trên người Tôn Miên Miên còn có tâm tư khác. Lại nói, giỏ thức ăn cũng sẽ qua tay ngươi, lần này còn dám đẩy tội lỗi lên người đại nha hoàn hầu cận bản thiếu gia?” Hách Lang không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết tất cả việc này đều do chủ tớ ngu xuẩn Tích Hương Hạm cùng Lục Vi làm ra, còn lãng phí thời gian để một đámn người cùng tham gia diễn xuất.
Muốn diễn, hắn sẽ diễn cùng bọn họ, chỉ là hậu quả của diễn xuất. . . .E hèm, là gieo gió gặt bão đi!
“Không. . . nô tỳ bị oan. . .. tiểu thư, cứu nô tỳ!” Lục Vi vừa khóc vừa lớn tiếng kêu.
“Thế tử gia, ngài không thể thiên vị như vậy! nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, làm sao có thể hại nàng đây?”
“Trước kia ta nuôi một con chó”. Hắn ung dung nhìn Lục Vi, lạnh lùng dưới đáy mắt bởi vì Lục Vi kêu gào mà giảm bớt một chút, tựa như cảm giác thú vị khi đùa giỡn con mồi.
“Nên ăn, nên chơi, ta đều cho con chó kia, đáng tiếc súc sinh kia có một tật xấu, chính là tới thời kì động dục, tính khí liền trở nên nóng nảy, ngay cả là là chủ tử nuôi nó lớn lên cũng bị nó hung hăng cắn một miếng. Ngươi nói, tâm tư súc sinh cũng có nhiều loại như vậy, còn không phải là vì bản năng dùng miệng cắn lại chủ tử, huống chi tên tiện tỳ có tâm tư bẩn thỉu, vì muốn tìm chỗ đứng cho bản thân, không tiếc phá hỏng khuê dự của tiểu thư nhà ngươi, tiểu thư tài hoa thông minh chưa gả đã có nô tỳ độc ác như ngươi, thử hỏi sau này còn ai dám cưới tiểu thư nhà ngươi?”
Tích Hương Hạm biết hắn nói những lời này là để cho mình nghe, nàng cũng chỉ có thể cắn chặt cánh môi, không dám nói câu nào.
“Tiểu thư. . .” Lục Vi vốn cho là tiểu thư sẽ vì mình xóa bỏ tội trạng, không ngờ nàng lại yên lặng, để cho nàng tự cứu lấy mình, liều chết hướng hắn dập đầu. “Nhị thiếu gia tha mạng! nô tỳ không phải có tâm tư như vậy, ngài không thể ngang ngược vì một đại nha hoàn mà dội nước đục lên người nô tỳ như vậy được! ngài ngay cả tra cũng không tra, đã đem mọi tội danh đổ hết lên người nô tỳ, nô tỳ có chết cũng không nhắm mắt!”
“Ngươi cho rằng mọi chuyện trên đời đều công bằng?” Hách Lang không khỏi cười to vài tiếng. “Thân phận ngươi vừa sinh ra liền quyết định tương lai của ngươi, mà ngươi còn không quý trọng thật tốt tất cả trước mắt, lại vọng tưởng chuyện vượt quá bổn phận của ngươi, căn bản chính là do ngươi muốn tìm cái chết!”
Hắn vung tay lên, thị vệ trong nhà lập tức tiến lên, giải Lục Vi đi, khiến trong nhà khôi phục lại yên tĩnh, sau đó hắn nhìn tôi tớ trong phòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt có tài có tiếng của Tích Hương Hạm.
“Tích tiểu thư, khiến cho nàng phải chịu uất ức”. Hắn không khỏi cười đến ôn hòa, lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo. “Bị nô tỳ thân cận phản bội cảm giác không phải rất dễ chịu chứ? Bản thiếu gia nể tình ngươi cũng bị tiện tỳ lừa gạt, chuyện này ta cùng không có ý định tiếp tục truy cứu, Tích tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Lời nói của hắn như cho nàng một cái thang để bước xuống, muốn gữi lại mặt mũi cho nàng, chuyện này cứ tính vậy đi.
Tích Hương Hạm lúc này chỉ có thể cắn cắn môi, lúng ta lúng túng mở miệng. “Tất cả đều nghe theo ý tứ của nhị thiếu gia. . . .”
“Còn nữa...” Hắn cười lạnh nhìn Tích Hương Hạm. “Trong phủ này còn có các phu nhân làm chủ, có uất ức gì cho dù có hướng phu nhân khóc lóc kể lể, cũng đừng tự tiện giam giữ nô tỳ của ta. . . .” Hắn cố ý giao Tôn Miên Miên cho một ma ma đứng bên cạnh đỡ lấy, đi tới trước giường, tuấn nhan dừng lại trước mặt Tích Hương Hạm, môi mỏng kề sát tai nàng. “Mạng của Tôn Miên Miên, đáng tiền hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi”.
Tích Hương Hạm nhất thời tức giận lại muốn nôn, cắn chặt cánh môi rỉ ra máu tươi, vừa xấu hổ nhìn hắn.
“Xuân ma ma, phái người chăm sóc Tích tiểu thư, nếu có sơ xuất, ta sẽ hỏi tội ngươi”. Hách Lang quay đầu lại, nhìn chằm chằm nô bộc dưới đất. “An Nhu, lần này ta không truy cứu ngươi, ngươi ở trong viện Tích tiểu thư trông coi, bắt đầu từ bây giờ. Không cho phép những người không có nhiệm vụ bước vào nội viện này, thân thể Tích tiểu thư bị bệnh , để cho nàng ở trong viện tĩnh dưỡng, không cho phép nàng rời khỏi viện một bước, cho tới khi thân thể nàng dưỡng tốt mới thôi.”
Hách Lang thật tốt! Tích Hương Hạm giận đến ngực kịch liệt phập phồng, hắc ám trong nháy mắt đánh úp ngược về phía trước mắt nàng. Cái này rõ ràng là trá hình cấm túc nàng mà!
“Nha đầu ngu xuẩn!”
Sau khi Hách Lang trở lại vườn Nam, không vui hét lớn bên tai Tôn Miên Miên, đôi tròng mắt đen lạnh lùng liếc nàng.
“Nhị thiếu gia bớt giận.” Tôn Miên Miên cảm thấy mình rất đáng thương, nhưng vẫn ôn tồn dụ dỗ nam nhân trước mắt. “Nô tỳ tạ ơn nhị thiếu gia cứu mạng”.
Ngoài mặt là Hách Lang giúp nàng giải vây, nhưng phương pháp của hắn lại hết sức cực đoan, biểu hiện cũng không phải là bao che bình thường, mặc kệ là nàng hay đám nô bộc trong phòng bếp cũng đều không phạt đến, ngược lại còn chạm tới tâm phúc duy nhất bên cạnh Tích Hương Hạm.
Hắn vì nàng nhổ đi một cái gai nhọn muốn đâm nàng, còn giam lỏng Tích Hương Hạm ở một cái viện nhỏ trong phủ, sau này mà muốn động tới nàng lần nữa sợ là đầu óc lại phải tốn tâm tư một phen.
Chỉ là thủ pháp của hắn. . . .vẫn còn giống như trước kia, vô cùng, vô cùng phách lối! lại đẩy nàng tới nơi đầu gió đỉnh sóng một lần nữa.
Lần này mọi người đều biết mạng của nàng chẳng những đáng tiền, thậm chí còn là một bảo vật quý giá trong tim nhị thiếu gia, người nào động nàng, chính là muốn tìm tới cái chết.
Nàng rõ ràng rất muốn khiêm tốn ôm bắp đùi hắn, có thể bình an sinh sống là được rồi, không cần thiết tuyên cáo với mọi người như vậy, nàng là thứ bao bọc hắn!
Tôn Miên Miên vuốt vuốt cái trán, vốn mọi người trong phủ đã đối đãi với nàng có chút khác biệt rồi, hôm nay chủ tử bao che như vậy, tương lai không biết lại bị người nào nhìn ngứa mắt.
Hắn vốn là tức giận muốn đánh một quyền vào cây bông*, đáp lại chính là thái độ dịu dàng của nàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ có thể nhìn nàng chằm chằm.
*Cái từ bông này cũng là “Miên” nhưng ý nghĩa thì không rõ có phải chỉ chị nhân vật chính không?
Hắn biết bình thường nàng nở nụ cười nịnh bợ là vì muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, đối với nàng thế là tất cả, hắn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như nàng muốn cáo mượn oai hùm, hắn cũng không thốt ra một tiếng.
Nhưng. . . . .
“Tên của ngươi thật là tốt”. Hắn lạnh lùng cười trào phúng một tiếng. “Tính tình như bông thì cũng thôi đi, ngay cả đầu óc cũng giả bộ như đống cây bông sao?”
Nàng bị đánh đến mức đầu sưng lên như cái đầu heo, trở lại cũng không biết tố cáo, chỉ biết bi thương gọi, giống như tất cả là do nàng không cẩn thận ngã bị thương.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ dẹp, cũng chỉ có trước mặt hắn, mới lộ ra tính tình chân thật. “Nhị thiếu gia, nô tỳ thật vất vả mới nhặt được cái mạng, ngài cũng đừng quở trách nô tỳ như vậy.”
“Ngươi cũng biết cái mạng nhỏ của ngươi bị treo trên sợi dây thừng? vậy sao còn ngu ngốc tự mình đưa tới cửa? người nào trong phủ này không biết ngươi do ta bảo hộ, chuyện đưa giỏ thức ăn sao không biết tùy tiện tìm một tiểu tỳ đưa, sao nhất định phải là ngươi tự đưa tới?” Hắn để cho nàng ngồi trên giường, ánh mắt rơi xuống gò má sưng đỏ của nàng, mặc kệ là nhìn thế nào, cũng khiến tâm tình hắn trở nên khó chịu.
Có cô nương nào ngu xuẩn như nàng sao? Biết rõ mình được hắn bảo hộ, nhưng ngay cả loại khí thế vênh mặt hất hàm sai khiến cũng không biết, lại vẫn nghĩ lẫn vào bên cạnh hắn?
“Ah?” Nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, vỗ vỗ trán. “Là đó! Sao ta lại không nghĩ ra cách tìm người thay ta đưa đồ đi đây?” Giọng nói của nàng vô cùng ảo não, bởi vì chưa từng nghĩ tới điểm này.
Lúc này, nàng giương con mắt, nhìn về hắn, phát hiện hắn đang lấy đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng co rúm đầu vai lại, đôi môi cũng khẽ dẹp lên.
“Nhị thiếu gia, ngài cũng không thể trách ta được! lòng người khó dò, ai biết nhìn dáng dấp Tích tiểu thư nhu nhu nhược nhược, lại có tâm kế với một nô tỳ nhỏ bé không đáng kể gì như ta đây, chuyện này. . . .ngàn tính vạn tính, coi như tính hết mọi việc, ta cũng không thể tính ra lòng người!”
“Kì quái, đầu ngươi bình thường trống trơn, chuyện lần này lại khiến ngươi biết cãi ngược trở lại như vậy.” đôi con ngươi đen trừng mắt nhìn, khiến cho hai vai nàng run lên, bộ dáng kia nói có bao nhiêu đáng thương thì chính là có bấy nhiêu đáng thương.
“Không thể hoàn toàn trách nô tỳ!” nàng ra vẻ hết sức uất ức. “ Hiện tại trong phủ đồn tương lai Tích tiểu thư có thể sẽ trở thành thê tử của nhị thiếu gia, nếu nô tỳ còn tránh nàng, chẳng phải làm mất mặt mũi của nàng, càng khiến nàng ấy cho rằng nhị thiếu gia đem nô tỳ cưng chiều lên tận mây xanh mà không thèm đem chủ tử vào mắt rồi sao?”
“Bản thiếu gia vui lòng đem ngươi cưng chiều lên tận mây xanh, thì như thế nào hả?” Hắn hếch đầu lông mày lên, hừ nhẹ một tiếng. “Tích Hương Hạm đúng là không có mắt nhìn người, biết rõ ta cùng Tĩnh phi không ưa nhau nhiều năm như vậy, hiện tại biết thế cục không có lợi cho Tích gia, mới muốn dùng chuyện kết thân này trói buộc ta, đúng là chó cùng rứt giậu.”
Ách. . .. .miệng chủ tử nàng thật đúng là hư, đã vậy còn tự nhiên mắng Tĩnh phi là chó, thật độc. Chuyện trong triều, nàng cũng không muốn lắm mồm hỏi, bởi vì không phải chuyện nàng nên hiểu, mà nàng cũng không hiểu chuyện tranh đấu trong cung, có thể hiểu là không thèm đếm xỉa tới, chủ tử làm thế nào, nàng liền làm thế đó.
Vậy nên, nàng lựa chọn trầm mặc.
“Tới đây.” Hắn nhìn nàng một cái, ngón trỏ thon dài hướng nàng ngoắc ngoắc.
Nàng chớp đôi mắt to vô tội, nghe lời di chuyển cái mông. Đi tới mép giường, nâng khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi lên.
Hắn nhìn hai gò má nàng, vừa sưng vừa đỏ rất rõ ràng, Lục Vi chết tiệt kia xuống tay mạnh như vậy, nếu hắn về phủ trễ một bước, có phải muốn băm cái mạng nhỏ của nàng ra?
Vừa nghĩ tới điều này, tức giận trong lòng hắn càng bị thiêu đốt.
Tiếp hắn tự mình đến trước ngăn tủ tìm kiếm một lọ cao kim ngọc, đây chính là cao dược trân quý thái hậu ban thưởng cho hắn, rất hữu hiệu đối với ngoại thương.
Hắn mở nắp ra, lười nhác nhìn nàng một cái, thấy nàng thuận theo tới ngồi trước mặt mình, ngay sau đó lấy chút dược cao rồi nhẹ nhàng thoa lên gương mặt phấn điêu ngọc trác của nàng.
Sau khi cao kim ngọc thoa lên mặt, nàng cảm thấy một hồi lạnh lẽo, nhưng khi đầu ngón tay hắn xoa dược cao nàng lại cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm từ hắn.
Khi nàng nâng cặp mắt lên thì mới phát hiện dung nhan tuấn mĩ tựa như yêu nghiệt kia gần trong gang tấc, chiếm cứ đáy mắt nàng.
Hắn vẫn xinh đẹp như trước. . . . . .mặc dù hình dung nam nhân như vậy có vẻ rất không thỏa đáng, nhưng bộ dáng hắn thật xinh đẹp quá mức. mà trừ gương mặt bên ngoài, mỗi chỗ trên cơ thể hắn đều tản mát dương cương.
Tựa như hiện tại. .. . . ..
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang nhẹ nhàng phun trên mặt mình, rõ ràng bây giờ là mùa xuân gió nhẹ ấm áp, nhưng thế nào lại khiến gò má nàng trở nên nóng ran?
Chỉ chốc lát sau, nàng bừng tỉnh hiểu ra, là bởi vì hai người áp sát nhau quá gần.
Nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng thở hốc vì kinh ngạc, muốn tránh xa sự động chạm của hắn, nhưng nhìn tuấn nhan nghiêm túc, còn có đầu ngón tay dịu dàng vì nàng mà bôi thuốc, trong ánh mắt nàng có chút mê mang, quên lùi bước, lúc nửa sống nửa chết, hắn liều mạng vứt bỏ tính mạng mình để tới cứu nàng. . . .
Đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng với nàng như thế, còn thân thiết bôi thuốc giúp nàng! Nàng không khỏi rung động, giống như có người nào đó ném một hòn đá nhỏ vào mặt hồ trong lòng nàng, dâng lên từng gợn sóng lăn tăn, cũng không kịp ngăn cản.
Đối với hắn mà nói, nàng chỉ là tiểu quan tỳ không đáng kể, tại sao hắn lại đối tốt với nàng như vậy đây? Thậm chí còn nguyện đắc tội Tích tiểu thư, bất chấp tất cả muốn bảo vệ nàng đây?
Nàng muốn hỏi hắn, chỉ là lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ lười giải thích cùng nàng.
Cắn cắn đôi môi, nàng tức giận nhìn hắn. “Nhị thiếu gia, ngài vẫn nên quan tâm đến chuyện của mình nhiều hơn đi! Ngài đã đến tuổi thành gia lập nghiêp, chắc hẳn hoàng thượng cùng thái hậu cũng đã muốn an bài hôn sự cho ngài rồi.” Người thứ nhất được lựa chọn hiện tại đúng là chật vật bị hắn giảm lỏng ở trong viện.
“Thế nào? Người chừng nào thì bắt đầu quan tâm tới hôn sự của bản thiếu gia rồi hả?” Hách Lang không chớp mắt nhìn khuôn mặt yêu kiều, miễn cưỡng đặt câu hỏi.
“Ăn quả cũng phải lạy ngọn cây nha! biết trước tâm ý của nhị thiếu gia, như vậy ngày sau mới không nịnh hót nhầm người.” Tôn Miên Miên cười nhạt, chỉ là nghĩ tới hắn muốn lấy vợ, đáy lòng như bị ai quất vào, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt ngực.
Nàng không biết đấy là cái tư vị gì, nhưng lại khiến nàng dâng lên một loại cảm giác thất vọng. . . .Ah! hắn thành gia lập nghiệp không phải chuyện tốt sao? Tại sao nàng lại cảm thấy thất vọng đây? Nàng âm thầm nghĩ ngợi, như thế cũng nghĩ không thông.
Hắn đương nhiên không bỏ qua động tác đó của nàng, nheo mắt lại, nhìn nàng. “Tại sao ta lại cảm thấy ngươi nói không thật tâm đây?”
“Nô. . . .. .nô tỳ nào dám khẩu thị tâm phi?” Ánh mắt nàng có chút lay động, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt nóng bỏng của hắn.
“Ta thế nào cũng cảm thấy trong giọng nói của ngươi ngập tràn ghen tuông?” Hắn nở nụ cười trầm thấp. “Chẳng lẽ ngươi thích ta rồi hả?”
“Nào. .. . . . .nào có?” Nàng không khỏi cảm thấy gương mặt mình ửng hồng, cả người có chút nóng ran, sau khi nuốt một ngụm nước miếng, mới lúng ta lúng túng trả lời. “Không phải ngài yêu thích ta chứ?” Bằng không sao khắp nơi hắn luôn duy trì cùng nàng đây?
Đối mặt với thẳng thắn của nàng, phản ứng đâu tiên của hắn là sửng sốt. Đời này hắn gặp qua không ít nữ nhân, chỉ là mỗi nữ nhân đối với hắn mà nói luôn cùng một dạng không sai biệt lắm - làm bộ, dối trá, hơn nữa tâm cơ thâm trầm.
Nhưng kể từ sau khi gặp nàng, hắn mới hiểu rõ thì ra trên đời này vẫn có nữ nhân thực sự đơn thuần, nàng không có tâm cơ gì, lại hay khôn vặt, hơn nữa nhược điểm rất sợ chết, lại thích ăn của nàng đều bại lộ trước mặt hắn.
Giống nhữ nữ nhân tùy thời đều có thể bị đánh ngã. . . . . .hắn nghĩ, những nữ nhân Tôn phủ kia bảo vệ nàng chặt đến gió cũng không thổi lọt.
Khó trách trước kia hắn giao dịch cùng Tôn Cẩm Hoa thì điều kiện duy nhất chính là muốn bảo vệ nàng, hiện tại cuối cùng hắn cũng đã hiểu được nguyên nhân.
Trời sinh đơn thuần, ngu xuẩn còn lại là do ngày sau bồi dưỡng. Hắn không nhịn được thầm thở dài, rồi lại không cách nào phủ nhận nàng đơn thuần nhưng cũng mang theo đáng yêu.
Nàng cắn cắn đôi môi, nhỏ giọng mở miệng. “Hơn nữa. . . . . .ta cũng sẽ không để cho mình thích ngài.”
Nhất thời, gương mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, khóe miệng hắn cũng không lấy làm vui mừng mấp máy. “Oh? Ngươi có tự tin sẽ không bị ta hấp dẫn sao?”
“Có. . . . .có!” Nàng hồi đáp lại có chút chột dạ, đối mặt với tuấn nhan yêu nghiệt của hắn, quả thật phải có đầy đủ lực khống chế mới không bị mê hoặc.
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng. “Thật sao? Vậy ta liền khảo nghiệm một chút, xem có giống như ngươi nói có thể khắc chế dục vọng của mình hay không?”
Đời này chỉ có hắn cự tuyệt người khác, còn chưa tới phiên người khác cự tuyệt hắn, hơn nữa còn là bị một tiểu nha đầu không hiểu chuyện cự tuyệt, quả thực vũ nhục lòng tự tin nam nhân của hắn mà!
Khảo nghiệm? Tôn Miên Miên không hiểu nghiêng đầu nghĩ, còn chưa kịp phát ra tiếng, phát hiện hai tròng mắt trên tuấn nhan càng lúc càng phóng đại trước mắt mình.
Cuối cùng nàng cảm giác đôi môi mình truyền đến một hồi mềm nhiệt, không thể tiếp tục suy tư bất cứ thứ gì. . . . .