Ah?
Tôn Miên Miên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, ngắm nhìn bốn phía, bài biện trong phòng này thập phần đơn giản, chỉ là hoàn cảnh lại hết sức xa lạ.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh.” Nô tỳ theo hầu nàng Thanh Dung liền vội vàng tiến lên trước, dò xét nàng, “Tiểu thư, người có bị thương không?”
Lắc đầu một cái, Tôn Miên Miên không nhịn được hỏi: “Đây là đâu?”
Nàng chỉ nhớ mình len lén chuồn rakhori Hách Phủ, sau đó lên xe ngựa, một lòng muốn chyaj như bay tới bên cạnh Hách Lang, nhưng ra khỏi thành không lâu, xe ngựa lắc lư hạ xuống, bên ngoài truyền đến một trận chém giết một hồi, sau đó xe ngựa liền bị lật lên.
Sơ ý một chút, nàng không kịp bảo vệ đàu mình, đụng mạnh vào một góc xe ngựa, còn chưa biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đã mất đi ý thức, ngất đi.
Hiện tại tỉnh lại, nàng lại ở địa phương xa lạ, vội vàng rời khỏi giường, đi tới cửa.
“Tiểu thư, xin dừng bước.” Một nam tử trẻ tuổi trên người mặc thanh sam (*) đứng trước cửa ngăn trở đường đi của nàng.
(*) quần áo màu xanh.
Nam nhân này chính là phu xe kéo mã xa hôm nay . . . . . Lòng cuồng loạn của nàng hạ xuống. lúc này mới phát hiện người phu xe nhìn không quen mặt, sau đó lui về sau vài bước, “Vì sao lại ngăn ta? Còn nữa, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư, chúng ta trên đường tập kích.” Thanh Dung vội vàng đứng ra nói rõ, “Là người phu xe này đã cứu mạng chúng ta!”.
“Tập . . . .tập kích?!” Tôn Miên Miên nhíu mày.
“Tiểu thư, mã xa chúng ta vừa ra khỏi phu đã có người để mắt tới, ra khỏi thành không bao lâu, xe ngựa bị người ta chặn lại, cũng may phu xe liều mạng cứu chúng ta.” Thanh Dung ở một bên giải thích, “Khi đó bên ngoài trờ đang mưa, tiểu thư lại vừa lúc ngất đi, là vị đại ca này đã mang chúng ta tới nơi này trú mưa.”
Tất cả đều nghe rất hợp tình hợp lý, nhưng khi ánh mắt Tôn Miên Miên rơi vào trên người phu xe thì mặc dù hắn mặc thanh sam từ vải thô, thế nhưng thân thể to lớn cao ngạo không thể che giấu được hết khí chất đặc thù, nhất là hai tay hắn, xương tay cùng bàn tay, giống như nhị tỷ nàng là người tập võ có những vết chai dày đặc biệt, để cho nàng hình như đã rõ ràng điều gì đó.
“Thanh Dung, ta có chút đói bụng, ngươi tìm giúp ta xem có cái gì có thể lấp đầy bao tử không.” Nàng nhìn Thanh Dung nói.
“Được, tiểu thư.” Thanh Dung đáp lại, sau đó có chút hồ nghi nhìn hai người bọn họ, biết tiểu thư cố ý sai nàng đi ra ngoài, nàng cũng liền nghe lời rời khỏi.
“Ngươi tên là gì?” Tôn Miên Miên bình tĩnh nhìn phu xe, “Ta phải rời khỏi nơi này, nhị thiếu gia không phải bị thương?”
Tên phu xe sững sờ, ngay au đó chắp tay thở dài, “Tại hạ là thị vệ trưởng thuộc hạ Lý Viễn. Tiểu thư trúng kẻ kẻ địch, hiện tại nhị thiếu gia vẫn mạnh khỏe không có việc gì, thuộc hạ vẫn đang phụng mệnh bảo hộ tiểu thư.”
Đầu tiên chân mày nàng khẽ nhăn, sau khi nghe Hách Lang không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hiểu nghiêng đầu, “Trúng kế? Tại sao đại thiếu phu nhân lại muốn gạt ta? Chẳng lẽ chuyện ta bị tập kích có liên quan tới nàng?”
“Đại thiếu phu nhân là cháu gái Tĩnh phi.” Lý Viễn cúi thấp đầu trả lời.
“Ách. . . .” Nàng hít vào một hơi, đối với cung đấu, trạch đấu (*) gì gì đó, thật hại não, nhưng vừa đến hai chữ ‘Tĩnh phi’, nàng từng nghe Hách Lang nói qua, giống như có thâm cừu đại hận gì đó với hắn, “Tĩnh phi này. . . . cũng có quá nhiều chất nữ (**) đi?”
(*) đấu đá trong gia đình.
(**) cháu gái.
Đầu tiên là Tích Hương Hạm, hiện tai đại thiếu phu nhân cũng là chất nữ Tĩnh phi, Tĩnh phi rốt cuộc còn muốn phái bao nhiêu người nữa tới Hách phủ đây?
“Nhị thiếu gia phân phó, muốn tiểu thư uất ức chờ đợi ở đây vài ngày.” Lý Viễn hạ thấp giọng, “Là vì bảo vệ tiểu thư, cũng tránh cho nhị thiếu gia sầu lo về sau.”
Tôn Miên Miên nhíu chặt chân mày, nhìn Lý Viễn, “Vậy. . . .nhị thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm sao?” Chỉ cần ý tứ trên mặt chữ đã đủ khiến lòng nàng run sợ, chớ nói chi đến hình ảnh nàng không ngừng tưởng tượng.
“Tiểu thư không cần lo lắng. Nhị thiếu gia túc trí đa mưu, chắc chắn tất cả đều đã an bài ổn thỏa.” Lý Viễn không hề giữ lại gì trả lời, “Tiểu thư an tâm chờ đợi ở đây, thị vệ trưởng bện cạnh nhị thiếu gia sẽ bảo hộ hắn.” Nàng mấp máy môi, lo lắng nhìn bên ngoài, lúc này mặc dù mưa đã tạnh, nhưng ngoài trời mây đen giăng đầy, thỉnh thoảng còn có tia sấm chớp.
Chưa đầy vài giây sau, một tia chớp xẹt ngang qua phía chân trời, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm dữ dội, làm nhiễu loạn không khí u tĩnh nơi đây.
“Ta biết rồi.” Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng nghe thấy đây đều là Hách Lang an bài, dù nàng không muốn lưu lại đây như thế nào, cũng vẫn phải suy nghĩ đến chút tình cảnh của hắn hiện giờ.
Nàng nghĩ, hắn để nàng tại nơi này, một là phải bảo vệ an toàn cho nàng, hai là không để mình trở thành mối uy hiếp của hắn. . . . . .
Uy hiếp?! Nàng trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ. . . .mình ngược lại trở thành chuôi Hách Lang?Cho nên Tĩnh phi muốn tóm nàng, để uy hiếp Hách Lang?
Nàng ở trong lòng Hách Lang có thật quan trọng như vậy sao?
Bàn tay nhỏ bé xoa xoa ngực, trái tim nàng không khỏi cuồng loạn.
Nàng cho rằng Hách Lang là một nam nhân cao cao tại thượng không coi ai ra gì, còn tưởng rằng trong lòng hắn nàng không có địa vị nhưng. . . .
Có thể không, không ngờ nàng lại trở thành nhược điểm của hắn. . . . .. Này bày tỏ là hắn thật sự thích nàng rồi sao?
Mặc dù Hách Lang không đem tình huống hiện giờ nói cho nàng biết, nhưng mà phía trước còn có rất nhiều thay đổi.
Cái kế hoạch gì hắn cũng không nói, cái gì hắn cũng không nói.
Như vậy cũng tốt.
Có lẽ là hy vọng bảo vệ nàng cái gì cũng không biết, đồng thời cùng hy vọng nàng. . . . .yên lặng theo dõi biến hóa.
Hách Lang thừa nhận, đây hết thảy đều là thuận nước đẩy thuyền.
Ngay từ lúc đại ca Hách Tuần thú Tích Uyển Phi, thì hắn biết Hách Tuần nguyện ý trở thành tay chân cho Tĩnh phi, đây cũng là lúc huynh đệ bắt đầu tương tàn.
Ngoài mặt Hách Lang phóng đãng không kiềm chế, không hợp với phụ thân của mình, thái độ ác liệt va chạm cùng hoàng thượng, tất cả các hành động giả dối này đều muốn cho đáy lòng Hách Tuần càng quả quyết hơn mục tiêu của hắn, muốn trừ khử hắn rồi vui mừng lên thay thế vị trí thế tử.
Như vậy hắn liền theo tâm nguyện của Tĩnh phi, một mặt ra vẻ sợ hãi vây cánh thế lực của Tĩnh phi trong triều đình, một mặt bắt đầu nuôi lớn dã tâm của Tĩnh phi, làm bọn họ đẩy nhanh kế hoạch ngầm.
Ai cũng biết Tĩnh phi vào cung nhiều năm, mặc dù rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng vẫn không có sinh hạ hoàng tự, điều này khiến nàng sợ hãi mất đi vị trí trong cung, vì cái bụng không tốt, nàng chỉ có thể cố gắng củng cố vị trí của phụ huynh (*) trong triều.
(*) cha và anh trai.
Chỉ có phụ thân nàng bò lên được vị trí cao một chút, thì vị trí trong cung của nàng mới có thể ngồi vững một chút, mà muốn cho Tích gia trở thành gia tộc nắm giữ quyền to chức trọng, phương pháp duy nhất chính là xuống tay từ “Binh quyền”.
Tĩnh phi bàn tính thật sự rất đơn giản, hứa hẹn Hách Tuần mà trừ đi Hách Lang, đến lúc đó vị trí thế tử trong Hách gia sẽ thuộc về đại thiếu gia, sau Hầu gia phủ vẫn là một nước cờ trong tay nàng, mới quyết định cùng Hách Tuần trong ứng ngoài hợp, muốn trừ khử đi hắn.
Đúng lúc này trên lưng Tôn Cẩm Hoa gánh thêm tội tư thông với địch phản quốc, đồng nhất với việc một quan phù không rõ tung tích, hoàng đế cũng không cách nào điều động, chỉ có thể phái nhánh quân này tới nắm giữ biên cương.
Ít đi Tôn Cẩm Hoa đồng nhất với việc ít đi một nhánh quân đội, chỉ cần Tĩnh phi giành lấy thêm binh quyền trong tay Hách Lang, như vậy ngày sau Tích gia sẽ trở thành đại gia tộc có thể hô phong hoán vũ trong triều đình rồi.
Đây cũng chính là dã tâm của Tĩnh phi.
Nhưng không ngờ không thể trừ khử Hách Lang được, liền ngay cả tứ hôn để liên gia cải thiện quan hệ, Hách Lang cũng làm cho mất mặt, vẫn đối địch khắp nơi với nàng như vậy, thậm chí mỗi năm còn không ngừng không ngừng buộc tội Tích gia, khiến vị trí phụ huynh nàng tràn ngập nguy cơ.
Đã như vậy cũng đừng trách nàng sử dụng chiêu ngoan độc.
Hôm nay Hách Lang không muốn cứng đối cứng với nàng, như vậy cũng là do chuyện nàng khơi mào, lợi dụng Hách Tuần cùng tai mắt trong phủ, liền biết Tôn Miên Miên rất quan trọng đối với hắn, có lẽ là một nam nhân thâm tình chỉ thích mỹ nhân chứ không thích giang sơn.
Thế là nàng đánh cuộc, thắng chính là hắn cam tâm giao quân phù ra, còn lại thua sẽ trả giá bằng chính tính mạng của Tôn Miên Miên. Ít nhất giết Tôn Miên Miên, nàng còn có thể giải tức, mặc dù Tích Hương Hạm đã là đồ bỏ, nhưng ít ra đại chất nữ Tích Uyển Phi ở Hách gia sau này cũng phải có một ngày ra mặt.
Chỉ là Hách Lang lại ngoài dự đoán của nàng, thậm chí ngay cả đêm vào trong cugn cầu kiến, hy vọng có thể lén gặp mặt nàng một lần.
Nàng cảm giác có chút ngoài ý muốn, nên để tránh tai mắt, phủ thêm áo choàng che kín cơ thể, thận trong xuyên qua ngự hoa viên, đi về phía Tây cung.
Vừa bước đến Tây cung, nàng nhìn thấy Hách Lang đã đến trước, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng cao ngạo bất khuất.
“Ta nghĩ, chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi.” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tĩnh phi, ngay cả quy củ giữa quân và thần cũng không đặt trong mắt, “Nương nương không ngại nói thẳng, muốn ta trả giá ra sao, mới bằng lòng đem Tôn Miên Miên giao trả cho ta?” mắt lạnh của Tĩnh phi liếc nhìn về phía hắn. “Đại nhân quả thật là khoái nhân khoái ngữ, đem quân phù của ngươi giao ra, bảo hộ cho nàng một cái mạng.”
Ngay từ đầu Hách Lang đã hiểu rõ ý đồ của Tĩnh phi, đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người không ngừng đấu, chính là vì một đội quân hoàng thất.
Đời đời thế thế Hách gia đều có được đội quân này, chưa bao giờ có ý niệm dĩ hạ phạm thượng, đây cũng là nguyên do vì sao hoàng đế vẫn thủy chung chưa thu hồi lại quân quyền, chính là tin tuỏng Hách gia một lòng trung can.
Thậm chí Tĩnh phi muốn có được cái quân quyền này, không thể nghi ngờ rằng cũng muốn Tích gia có vị trí cao trong triều đình, chính là một cái ngoại thích nho nhỏ trên lưng hoàng đế làm chút mánh khóe khó nhận ra, hoàng thượng còn có thể mở to một con mắt, nhắm một con mắt, bây giờ còn nuôi lớn khẩu vị của những vị cẩu quan này, nghĩ muốn chia quân quyền như chia một bát súp.
Hắn cười lạnh, nếu nộp ra quân phù trên tay, sợ là sau một khắc Tích gia liền mưu đồ bí mật muốn cả giang sơn của Nguyên Phượng Hoàng Triều.
“Quân phù du quan (*) giang sơn hoàng triều, không ngờ khẩu vị của nương nương lại trởn nên lớn như vậy.” Hắn lãnh phúng (**) nói, không ngờ chính tai nghe Tĩnh phi muốn gì đó, ngược lại trong lòng cảm thấy không thoải mái.
(*) không hiểu
(**) lạnh lùng trào phúng.
Một cung phi nho nhỏ, cư nhiên vọng tưởng duỗi tay lên phía trên quân chính (*), dã tâm này thật đúng không phải là lớn bình thường a!
(*) quân sự và chính trị.
“Ngươi biết cái gì?” Tĩnh phi hạ thấp giọng, “Bổn cung nhịn nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là một tần phi, chỉ một chút nữa là phải hoa tàn ít bướm, không vì hoàng thượng sinh hạ một hoàng tử, đợi hoàng thượng lập hoàng trữ ( người sau này kế thừa ngôi vua), há lại có chỗ cho bổn cung đặt chân?” Cho nên trước tiên nàng cần phải củng cố quyền thế nhà mình, đến lúc đó ngay cả hoàng thượng cũng phải kiêng kị nàng vài phần, tương lai trong hậu cung sẽ không nửa bước khó đi.
Ngu phụ! Trong lòng Hách Lang lạnh lùng quát mắng. Trong cung đấu hắn đã từng nghe thấy, Tĩnh phi mặc dù thông minh, nhưng lần này thật sự là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Mà hắn đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến khi hiểu rõ tâm tư nàng, vậy nên rút từ bên hông quân phù được đóng từ hoàng kim, phía trên khắc đầu một mãnh hổ, tượng trưng cho quân đội Huyền Vũ.
“Ngươi muốn quân phù, ta có thể đưa cho ngươi, Tôn Miên Miên đâu?” Hắn cầm quân phù trong tay, tựa như một miếng mồi lớn, chờ Tĩnh phi mắc câu.
“Không ngờ cái đồ tiện nhân đó lại được ngươi yêu thương như vậy.” Tĩnh phi lạnh lùng mở miệng. “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời bổn cung, bổn cung đảm bảo nàng sẽ an toàn, khi ngươi lưu lại trong cung này, nữ nhân bỉ ổi kia cũng đã trở về phủ, nhưng là. . . .nếu như ngươi khăng khăng một mực, thì hãy chờ đợi nhặt xác nàng đi.”
Tiếp đó, đáp lại Tĩnh Phi là một hồi trầm mặc.
Do bóng đêm quá mờ, Tĩnh phi không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ cho rằng hắn đang cân nhắc nặng nhẹ, nên nói tiếp, “Hách Lang, ngươi đừng tưởng rằng bổn cung lòng dạ thật sự độc ác, bổn cung đem Tích Hương hạm tứ hôn cho ngươi, chính là bỏ ra thiện ý lớn nhất, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý thú Hương Hạm làm vợ, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ là người ngồi cùng trên một con thuyền rồi, ngày sau khi Tích gia trở thành đại gia tộc phát dương quang đại (*), thì ngươi cho rằng bổn cung sẽ quên ngươi sao?”
(*) nở mày nở mặt.
Tĩnh phi suy nghĩ chu đáo, tất cả mối quan hệ này đều đã an bài tốt rồi.
“Chỉ cần sau này ngươi chiếu cố Hương Hạm thật tốt, tương lai chắc chắn sẽ một bước lên mây, ngươi cùng bổn cung liên thủ, còn sợ cái gì trong thiên hạ này nữa?”
Nghe giao dịch đúng là rất tốt. Đáng tiếc Hách Lang cũng không phải là người thiển cận chỉ xem lợi phía trước, coi như bản thân thật sự có tâm tư, cùng Tích Phi cấu kết làm chuyện xấu, đến lúc Tích gia ăn thịt, cũng sẽ không quên chia hắn một chén canh.
Bất quá hắn từ trước đến giờ tính khí bướng bỉnh, kiêu ngạo, cách thức tựa như khuyển cẩu đòi ăn không phải là phong cách của hắn.
“Ta chỉ muốn Tôn Miên Miên.” Hắn hừ lạnh một tiếng. “Đáp ứng ta bảo đảm an toàn cho nàng, ta liền đem quân phù giao cho ngươi.”
“Bổn cung đáp ứng.” Nàng dùng ánh mắt hướng ma ma ý bảo đi tới.
Ma ma lập tức bước lên, muốn nhận lấy quân phù trong tay hắn.
Giao quân phù ra trước, hắn dùng lực bóp một cái, nhìn Tĩnh phi, lãnh khốc nói: “Hy vọng nương nương lợi dụng quân phù này thật tốt, sẽ không làm chuyện khiến hoàng thượng thất vọng.’ Sau đó giao quân phù cho ma ma.
Tĩnh phi nhận lấy quân phù từ trên tay ma ma, trên mặt không giấu được vẻ vui thích, thận trọng cất quân phù vào trong tay áo.
“Không cần thế tử gia quan tâm.’ Khóe miệng nàng giương lên, chuẩn bị khởi giá hồi cung. “Thế tử gia nên trở về phủ chờ nhuyễn ngọc ôn hương ôm ấp yêu thương đi! Thứ cho bổn cung không giữ Thế tử gia rồi.” Ngay sau đó ngạo nghễ rời đi.
Hách Lang cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lưng rời đi của Tĩnh phi, không nhnj được thầm cười khinh thường, ngu phụ!
Không bao lâu, mưa đã tạnh.
Mưa to vừa qua, nhưng không có mưa tạnh trời trong như tôn miên miên mong muốn.
Nàng trông thấy bầu trời một vùng mờ mịt, bụi vân nồng đậm bị che khuất lộ ra một ánh rạng đông phía xa. Cho là mưa to qua đi, tấ cả sẽ trở về yên ả như cũ, không ngờ mây đen còn giăng đầy, khiến nàng không thể nhìn ra dấu vết bên trong.
Rời khỏi Hách phủ cũng năm ngày rồi, Hách Lang vẫn chưa từng tới thăm qua nàng.
Tôn Miên Miên nguyên bản là người dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh, chỉ là gần mười ngày không thấy hắn, trong lòng nàng dường như đang nuôi một con cổ kim ti (*).
(*) Một vật độc làm hại người. Tương truyền những nơi mán mọi nó hay cho vật ấy vào trong đồ ăn uống, người nào ăn phải thì sinh ra rồ dại mê man.
Nàng hoài nghi có phải loại cổ này được lấy từ Hách Lang hay không, mỗi ngày đều không tự chủ được nhớ tới hắn, bằng không vì sao nàng lại bất an như vậy?
Mặc dù nàng không biết các phi tần trong cung quá tiết thê nào, nhưng nàng nghe nói trong triều hắn thường xuyên chung đụng, không hòa thuân với mọi người, cũng không biết lần này các nương nương trong cung xảy ra xung đột gì, có thể liên đới chọc giận tới hoàng thượng hay không?
Người luôn dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh như nàng vì sao lại luôn cảm thấy không nỡ như vậy? Nàng cắn môi, đứng trước cửa hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, dường như hy vọng bóng dáng vĩ đại cao lớn ấy sẽ xuất hiện.
“Tiểu thư. . . .tiểu thư, không xong. . . . .”
Nhưng lúc nàng chờ, lại chỉ thấy Thanh Dung vội vàng chạy vào trong sân, thở hồng hộc, sắc mặt tái xanh.
“Thế nào?” Lòng nàng trở nên cuồng loạn.
“Bên ngoài. . .. bên ngoài truyền tin Nhị thiếu gia hư hư thực thực khởi quân mưu phản, tính uy hiếp hoàng thượng. . . .” Thanh Dung nhăn chân mày, “Hơn nữa vừa rồi nô tỳ thừa dịp trời quang đi ra ngoài ngó một chút, trụ cầu trong thôn vẫn chưa bị đứt a! Tại sao Lý đại ca lại lừa gạt chúng ta, lưu tiểu thư lại chỗ này?”
“Ngươi. . .. ngươi lặp lại lần nữa, cái gì khởi quân mưu phản?” Tôn Miên Miên bướ lên phía trước, hai tay bắt lấy hai vai Thanh Dung.
“Dem chuyện người vừa nghe được kể lại toàn bộ cho ta không được sót bất cứ chữ nào.”
“Nhị thiếu gia có một cái quân phù có thể điều động binh lính, hiên nay quân đội chính đang bao vây lấy Hoàng Thành, tính cả một đội quân trên tay cha Tĩnh phi nương nương. Nghe nói hiên tại trong thành đang loạn thành một đoàn, đồng thời cấm vệ quân cũng đã bao vây Hách phủ, chuẩn bị bắt nhị thiếu gia về trị tội.”
“Sao. . . .sao lại như vậy?” Tôn Miên Miên lùi lại mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, “Nhị thiếu gia há có thể cùng Tĩnh phi làm bậy, làm ra cái chuyện tổn hại đến luân lý quân thần?”
“Tiểu thư, chúng ta. . . nên làm cái gì bây giờ?” Khuôn mặt Thanh Dung lộ vẻ đau khổ.
“Trở về phủ, trở về phủ ngay lập tức.” Tôn Miên Miên kéo quần lên, ngay sau đó xông ra khỏi viện.
Thanh Dung vội vàng bắt lấy cánh tay nàng, lên tiếng ngăn cản, “Tiểu thư, hiện tại ngươi quay về phủ chính là tìm đến con đường chết a! Chỉ có người chạy ra khỏi Hách phủ, cũng không thể uổng phí công sức để về phủ dâng mạng a!”
Đầu Tôn Miên Miên như bị sét đánh trúng, rùng mình một cái.
Đến đây cuối cùng nàng cũng đã hiểu, vì sao Hách Lang lại không để cho Lý Viễn trực tiếp đưa nàng trở về phủ? Thì ra nếu thật sự xảy ra sự tình, sau cùng chính là muốn bảo vệ cái mạng nhỏ cho nàng a!
“Không. . . .đừng!” Nhất thời, hốc mắt nàng ửng hồng, “Hách Lang, sao ngươi có thể ích kỷ như vậy, quyết định ta đi hay ở. . . . .” Mặc dù nàng bình thường rất sợ chết, nhưng giừo chuyện khiến nàng sợ nhất chính là mất đi hắn!
“Tiểu thư. . . .” Thanh Dung liều mình giữ chặt nàng.
“Buông ta ra!” Nàng dùng sức hất tay Thanh Dung ra. “Hiên tại Hách phủ gặp phải oan tình, ta không cách nào một mình sống tạm bên ngoài. Th, ngươi nghe kỹ cho ta, chỉ có một mình ta trở về Hách phủ.” Nàng móc hà bao từ bên hông ra, nhét vào trong tay Thanh Dung.
“Niệm tình chúng ta từng là chủ tớ, đường về quá mức hiểm ác, ngươi nên nhanh chóng về nhà thu dọn chút châu báu, có thể đưa cha mẹ ngươi rời nơi này đi thật xa. . . .”
“Nô tỳ sẽ không bỏ lại tiểu thư.” Thanh Dung lắc đầu, đem hà bao trử lại cho Tôn Miên Miên.
“Nô tỳ từ nhỏ đã tiến vào Hách phủ, Hầu gia phu nhân đối đãi với nô tỳ vô cùng tốt, hiên nay Hách phủ gặp nạn, tiểu thư lại vẫn nhớ đến sống còn của nôt tỳ, nói gì nô tỳ cũng muốn lưu lại bên tiểu thư. . . . .Nếu tiểu thư kiên trì phải về phủ, hãy để Thanh Dung cùng về với người, ít nhất cũng có thể vì tiểu thư làm chút gì đó.”
Tôn Miên Miên đỏ cả hai mắt, nắm thật chặt tay Thanh Dung. “Nha đầu ngốc, chuyện sắp tới không tốt, sẽ mất mạng. . . .”
“Tiểu thư còn không sợ, cái mệnh tiện này của nô tỳ có thể sợ gì đây?” Thanh Dung an ủi ngược lại nàng, “Nếu tiểu thư đã quyết định về phủ, ta liền đi thuê mã xa.”
Tôn Miên Miên gật đầu, đang muốn bước ra khỏi của cùng Thanh Dung, thì thấy Lý Viễn cũng đang chạy tới.
“Bộ dáng tiểu thư vội vàng, là muốn đi đâu sao?” Lý Viễn ngăn các nàng lại, mặt không hiểu hỏi.
“Lý đại ca, trong phủ đã xảy ra chuyện.” Thanh Dung nói đơn giản sự việc qua một lần.
“Chuyện này. . . . .” Lý Viễn nghe được hơi trợn mắt hốc mồm, nhíu mày, nhìn về phía Tôn Miên Miên, không nhịn được khuyên nói, “hiện nay tiểu thư trở về phủ cũng không có gì tốt, tiểu thư nên hiểu dụng ý thế tử gia. . . .”
“Nhiều lời vô ích.” Tôn Miên Miên nầng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt kiên quyết, nghiêm túc nhìn Lý Viễn. “Hắn lưu ta ở lại đây, không phải hy vọng ta cách rắc rối sao? Nhưng mặc kệ chuyện này đugns hay là sai, thân là nữ nhân của Hách Lang thì nên cùng tiến cùng lùi với hắn.”
Lý Viễn đột nhiên giật mình, không ngờ dưới cơ thể nhỏ nhắn này của Tôn Miên Miên lại có tính giác ngộ này.
Phu thê vón là đôi chim rừng, Nhưng khi tai vạ ập tới lại mỗi người một đường bay riêng. Nàng giương cánh bay, nhưng vẫn lựa chọn bay trở lại bên người Hách Lang.
“Ta muốn trở lại phủ.” Nàng giương cằm lên, không hề chậm trễ mở miệng.
Lý Viễn bị khuất phục bởi khí thế của nàng, cho nên ôm quyền nói: “Thuộc hạ tuân lệnh. Hiện tại liền đi chuẩn bị xe. . . . .”
“Ta đi với người.” Thanh Dung vọt lên. “Ta cũng muốn cùng tiến ucngf lùi với tiểu thư.”
“Mặc dù bình thường Nhị thiếu gia lãnh khốc vô tình, nhưng chưa từng lớn tiếng với tiểu thư câu nào, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện Dĩ hạ phạm thượng, chuyện trộm gà trộm chó.”
Lý Viễ nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của tiểu tỳ nữ, khóe miệng khẽ co quắp, “Là ngươi thấy được sao?”
“Đơn giản thôi.” Thanh Dung vừa đi vừa nói, “Mẹ ta thường nói, muốn xem tính tình nam nhân có được hay không, đầu tiên phải xem thái độ của hắn đối với nữ nhân. . . .Ta đã hầu hạ tiểu thư một đoạn thời gian, ngươi không biết nhị thiếu gia yêu thương tiểu thư bao nhiêu đâu! Đừng nói là lớn tiếng một câu, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nôn nóng một lần. . . .”
Nghe Thanh Dung vừa đi vừa ríu rít nói chuyện, Tôn Miên Miên không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Đúng a! Người ngoài cũng có thể nhìn thấy hắn thật lòng với nàng, coi như Hách Lang có bất cứ nỗi khổ tâm nào, đi tới nước cờ này, nàng cũng sẽ không vứt bỏ hắn.
Trong bàn cờ này, nàng vẫn chỉ là một quân tiểu tốt.
Nàng bị các tỷ tỷ bỏ rơi, trở thành quan tỳ, sau đó gặp được Hách Lang, khi nàng gặp nguy hiểm, hắn luôn luôn bảo hộ nàng rất tốt.
Cho nên phía trước mặc kệ phía trước có bao nhiêu uy hiếp, nàng đều quyết định không quay đầu nhìn lại phái sau bồi hắn coi như không bảo vệ được tính mạng của mình, cũng không bảo vệ được tính mạng của hắn, nàng đều không chê trách!