Quân Vi Hạ

Chương 82: Chương 82: Đại tang




Mặt trời đã lên cao từ lâu, nhưng vì đêm qua ngủ muộn nên đến bây giờ hai người vẫn chưa tỉnh giấc, nhóm quan viên Mân Châu đợi dài cổ mà không thấy Mân vương xuất hiện, cũng tập mãi thành thói quen mà tự giải tán.

Bởi vì chiến sự sắp xảy ra nên công việc do Tiêu Thừa Quân xử lý lại càng nhiều thêm.

“Ngươi cứ ngủ thêm một lát đi, ta phải đến thư phòng.” Tiêu Thừa Quân ráng chống thân thể mỏi nhừ ngồi dậy, xoa xoa thái dương đau nhức.

Lâu Cảnh ngáp một cái, uốn người nhỏm dậy rồi vòng tay ôm Tiêu Thừa Quân đang ngồi đằng trước đứng lên, “Ta đi với ngươi.”

Đơn giản mà dùng chút điểm tâm, Lâu Cảnh nhanh nhẹn ngồi xuống ghế dài trong thư phòng, vỗ vỗ đùi ý bảo Tiêu Thừa Quân nằm xuống, “Ta xem trước một lần, cái nào quan trọng thì để riêng ra cho ngươi.”

Mân Châu rất thiếu những quan viên tài giỏi, vị trí “tướng” - chức quan đứng đầu cả trăm quan của Mân Châu vẫn bỏ trống, bởi vì đến hiện tại, Tiêu Thừa Quân còn chưa lựa chọn được người nào vừa ý, cho nên y vẫn phải tự thân vận động mà giải quyết toàn bộ sự vụ trong Châu, rất mệt nhọc.

Dù sao thì việc này cũng không phải là lần đầu tiên, huống hồ hôm nay thân mình thực sự khó chịu, Tiêu Thừa Quân cũng không có kiên trì, lệch người nằm xuống ghế, gối đầu lên chân Lâu Cảnh nghỉ tạm.

Lâu Cảnh dùng một tay lật xem công văn, tay kia thì nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho phu quân.

“Nè, đừng có trộm giấu công văn của ta đấy nhé!” Cái tay xoa bóp trên lưng có lực đạo lúc nặng lúc nhẹ rất thích hợp, cảm giác nhức mỏi cũng giảm bớt không ít, Tiêu Thừa Quân thoải mái mà nhắm mắt lại, tủm tỉm cười trêu hắn.

“Hứ.” Lâu Cảnh hừ hừ một tiếng, thầm nghĩ nếu có tên nào dám tiếp tục đề cập đến việc nạp phi thì hắn sẽ trực tiếp xé vụn ngay lập tức.

Nếu có một thừa tướng thì tốt rồi, Tiêu Thừa Quân thở dài, tuy rằng Lâu Cảnh có thể giúp y, nhưng chỉ có thể làm được chút việc đơn giản như phân loại, mấy việc này nọ của quan văn, chung quy là hắn không am hiểu.

Đám giặc Oa xâm nhập vào phía Nam, trên cơ bản là đã bị Từ Triệt dẹp yên, Tiêu Thừa Quân phái người theo dõi bọn chúng chặt chẽ, điều tra rõ ràng xem đám người này làm thuê cho ai, đến lúc đó sẽ giết gà dọa khỉ. (giết một răn đe trăm người)

Ở một tửu lâu hẻo lánh trong kinh thành, cuộc nói chuyện của tả hữu thừa tướng đã trở thành vô tật nhi chung, Triệu Đoan không tỏ chút thái độ nào, lề mề kéo dài mà cùng Trần Thế Xương đánh Thái Cực.

(vô tật nhi chung: 无疾而终 hình như đây là thành ngữ TQ, tật: mắc bệnh, chung: chết, không bị bệnh mà chết, chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.)

“Lão thất phu họ Trần kia, cả chuyện này cũng dám làm!” Ngũ lão gia tức bốc khói, Triệu gia bọn họ bất quá chỉ là lợi dụng sơ hở mà buôn bán thôi, so với cái loại phát quốc nạn tài như Trần gia (phát tài khi quốc gia gặp nạn/ làm 1 số việc gây hại lớn cho đất nước), căn bản không coi là cái gì, “Nhà của chúng ta là không đúng, thế nhà của bọn họ thì sạch sẽ chắc?”

“Trong tay hắn có chứng cứ do diêm chánh ở Tây Bắc cung cấp.” Triệu Đoan cau mày, thở dài thật sâu.

(diêm chánh 鹽政 chức quan coi việc muối, hình như bạn nói rồi >_<;)

Trước đây, diêm chánh ở Tây Bắc chính là môn sinh của Triệu Đoan, đầu cơ trục lợi diêm dẫn từ Tấn Châu tới Việt Châu, vẫn luôn là chuyện nước chảy thành sông, nhưng vì mấy năm trước bị Trần Thế Xương ám hại, dùng một tội danh vô căn cứ để giết chết thứ sử Tấn Châu - Vương Kiên, lại thay đổi diêm chánh ở Tây Bắc, thành ra hầu hết quan viên ở vùng Tấn Châu hiện giờ đều là người của hữu tướng.

Theo lý thuyết mà nói thì cửa buôn bán này hỏng rồi, không nghĩ rằng Lâu Cảnh lại có thủ đoạn để lấy được diêm dẫn lần nữa.

“Đại ca, năm ngoái Thái tử phi có thể nhanh chóng lấy được diêm dẫn như thế, lẽ nào đây chính là nước cờ do Trần Thế Xương sắp đặt?” Trong Triệu gia, Tam lão gia là người phụ trách việc buôn bán diêm dẫn, nghe huynh trưởng và đệ đệ nói chuyện, bỗng nhiên nhớ đến, năm ngoái Lâu Cảnh chỉ tốn vài ngày là có thể đổi được một đống diêm dẫn đến đây, mối buôn bán tốt như vậy, tại sao hữu tướng lại không tự mình làm, còn nhường miếng thịt béo này lại chứ?

Hiển nhiên, đây chính là hữu tướng cố ý tung mồi, chờ bọn họ mắc câu để đứng đằng sau âm thầm thu thập chứng cớ, đến thời điểm mấu chốt sẽ kháp yết hầu bọn họ.

“Aizzz...” Triệu Đoan thở dài, trong tay hắn cũng có nhược điểm của Trần gia, nhưng hiện tại hỏa hậu không đến, còn không phải là thời điểm lấy ra. Chẳng qua ngại Trần Thế Xương là chó cùng rứt giậu, nếu lão già kia đem chuyện diêm dẫn nói toạc ra trước mặt Thuần đức đế, chỉ sợ là chức vị tả tướng của hắn cũng khó giữ được.

“Lâu Cảnh cũng đi theo chúng ta làm ăn buôn bán, hẳn là Mân vương điện hạ bên kia cũng biết rồi, sau này Mân vương đăng cơ, chắc chắn sẽ không làm gì chúng ta đâu.” Triệu Hi ngồi ở một bên, nghe nhóm bá phụ nhà mình tranh luận không ngớt, liền không nhịn được mà nói chen vào, cũng vạch ngay ra điểm mấu chốt. Bọn họ nói nhiều như vậy, đơn giản là do dự nên làm thế nào để tự bảo vệ mình, cũng là ám chỉ Mân vương, lo lắng rằng một người tài đức và sáng suốt như y đăng cơ, tương lai sẽ lôi chuyện cũ ra trị tội bọn họ.

Triệu Đoan nhìn về phía cháu trai nhà mình, “Sao ngươi lại biết Mân vương sẽ vì thế tử An Quốc công mà bỏ qua chuyện này?”

“Đương nhiên là vì sau này Lâu Cảnh sẽ làm Hoàng hậu rồi.” Triệu Hi tự tin nói, hai người kia dính với nhau như sam, tình cảm tốt như thế, về sau Tiêu Thừa Quân đi lấy người khác thì mới là lạ. Vả lại, toàn bộ tiền diêm dẫn thu được đều cấp cho Tiêu Thừa Quân chiêu binh mãi mã, Triệu gia cũng coi như xuất lực lớn đấy chứ.

Ngay từ đầu, Triệu Đoan đã rất xem trọng Tiêu Thừa Quân, có điều cơ nghiệp của Triệu gia quá lớn, cũng không dám đặt toàn bộ kì vọng lên trên người y, chỉ âm thầm liên lạc, may là Tiêu Thừa Quân cũng không ép buộc hay bức bách gì hắn, khiến Triệu Đoan càng sinh lòng kính nể. Nhưng mà, hoàng trữ chi tranh, là tuyệt không có chuyện chân đứng hai thuyền, hôm nay đã đến tình trạng này, Triệu gia cũng không còn đường thối lui.

(chân đứng hai thuyền (bắt cá hai tay): thành ngữ này với nghĩa rộng hơn để chỉ những người có tư tưởng “nước đôi”, hoặc tham lam, ôn đồm, muốn có nhiều thứ, muốn làm nhiều việc cùng một lúc, không được việc này thì được việc khác, kết quả hoặc là không được gì, “xôi hỏng bỏng không” hoặc được chắc một thứ nhưng thường bị chê trách là tham lam, khôn ranh.)

Bọn họ nhất định phải đứng về phía Mân vương bên này, nhưng là, hiện giờ Tiêu Thừa Quân lại không ở trong kinh, một khi Trần gia làm khó dễ, ai tới thay bọn họ nói chuyện đây? Đầu cơ trục lợi diêm dẫn, chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, loại chuyện này là mọi người cùng làm, không có người lấy ra nói, nhưng nếu muốn cùng Trần gia liều mạng cá chết lưới rách, thật sự là rất không có lợi.

“Lão gia --” Mọi người còn đang thương nghị, một gia đinh đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào.

“Làm sao vậy?” Thấy rõ người vừa tới, tất cả đều vội vàng đứng lên, người này không phải là nô bộc trong phủ, mà là người của lão thái gia ở tận Việt Châu, sắc trời đã muộn như vậy, còn vội vội vàng vàng mà chạy tới đây, chắc chắc là trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Gia đinh kia buồn rười rượi, quỳ trên mặt đất, “Lão thái gia, lão thái gia đi rồi...”

“Cái gì?” Mọi người nhịn không được kinh hô ra tiếng.

Triệu gia lão thái gia, cũng chính phụ thân của Triệu Đoan, ông cụ vừa qua sinh nhật tám mươi tuổi, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, hiện giờ đột nhiên qua đời, khiến người Triệu gia trở tay không kịp.

Bi thương một đêm, mắt Triệu Đoan nổi đầy tơ máu đỏ ngầu, đầu óc lại thanh tỉnh dị thường, hắn đột nhiên ý thức được, có lẽ chuyện này cũng là cơ hội tốt để Triệu gia bứt ra khỏi vũng bùn trong kinh.

“Tả tướng báo có đại tang, phụ hoàng muốn giữ lại, nhưng Triệu Đoan kiên trì nói phải đi, luôn mãi thượng tấu.” Tiêu Thừa Quân cầm thư tín được gửi từ kinh thành tới, như có điều suy nghĩ.

Có đại tang, là phải hồi hương giữ đạo hiếu ba năm, ba năm là một khoảng thời gian rất dài, đối với quyền thần trong triều mà nói thì chính là trí mạng, bởi vì ba năm là đủ để bị đối thủ làm tan rã các thế lực trong triều. Hơn nữa lấy tuổi của Triệu Đoan mà nói thì một đại tang này, trên cơ bản cũng chính là cáo lão hồi hương.

Hiện tại, con đường làm quan của Triệu Đoan đang là thời điểm mặt trời ban trưa, theo lý thuyết thì không nên làm như vậy, huống chi Triệu Đoan còn dâng tấu muốn mang cả Triệu Hi vừa mới nhập sĩ theo cùng, nói hắn phải hồi hương giữ đạo hiếu một năm rồi sẽ hồi kinh.

“Triệu Đoan đi rồi, bố trí trong triều của ngươi phải làm thế nào bây giờ?” Lâu Cảnh cau mày, lão thái gia của Triệu gia này, sớm không chết muộn không chết, sao lại chết vào đúng lúc này cơ chứ.

Tiêu Thừa Quân cũng nhíu mày, hiện giờ vừa mới lập Hoàng thái tôn, tình thế trong triều rất không ổn định, Triệu Đoan lại bứt áo rời đi như vậy, đó là cho Trần gia một cơ hội trời ban, mà bố cục y sắp đặt đâu vào đấy trong triều, liền xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Trong thư phòng lâm vào một mảnh trầm tĩnh, qua thật lâu sau, Tiêu Thừa Quân đột nhiên mở miệng, “Lúc trước, ngươi làm thế nào để móc nối với diêm chánh Tây Bắc thế?'

Lâu Cảnh sửng sốt, không rõ tại sao lại nhảy sang chuyện diêm chánh, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sau khi Vương Kiên chết, thứ sử Tấn Châu bị thay đổi, diêm chánh ban đầu cũng bị đổi đi, lúc đó hắn vừa mới tới nhậm chức, liền chủ động đi đến phủ đệ Lâu gia ở Tấn Châu bái phỏng tổ phụ ta.”

Lời này nói xong, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, diêm chánh Tây Bắc này, ngay từ đầu đã có vấn đề.

“Sợ là Triệu gia đã bị Trần Thế Xương nắm thóp rồi.” Tiêu Thừa Quân lấy thư tín do Triệu Đoan tự tay viết ra, cẩn thận mà nhìn lại một lần.

Lâu Cảnh đặt tay trên bàn, một ngón tay chậm rãi gõ gõ, trầm giọng nói: “Thừa Quân, ngươi nói xem, gia gia ta, có phải do hữu tướng hại chết hay không?”

Trên chiến trường năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho đến nay vẫn còn là bí ẩn, nhưng cái chết của tứ hoàng tử khiến Lâu Cảnh rất để ý, vì sai lầm mà rơi vào bẫy, bị giặc Thát bắn chết ư? Số lượng giặc Thát không nhiều lắm, Tiêu Thừa Tranh lại đánh mấy tháng, cuối cùng còn bị hủy ở nơi đó, nếu nói không phải do người Trần gia làm hại thì có quỷ mới tin.

Tiêu Thừa Quân nắm chặt bàn tay của Lâu Cảnh, “Trạc Ngọc...”

“Diêm chánh ở Tây Bắc, trước khi tổ phụ ta ra chiến trường, người đã từng gặp mặt hắn một mình.” Ngữ điệu của Lâu Cảnh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đầu ngón tay thì lại phát run, “Bọn họ, là vì binh quyền Tấn Châu!”

Tấn Châu cách kinh thành không xa, khoái mã chỉ cần ba ngày.

(khoái: tốc độ/ nhanh chóng, mau lẹ; khoái mã chắc là cưỡi ngựa chạy nhanh.)

Vương Kiên, lão An Quốc công, diêm chánh, Triệu gia, tứ hoàng tử... Tất cả đều có lời giải thích.

Tả tướng cáo có đại tang, Thuần Đức đế thực không vui lòng, đương nhiên, người tối không vui chính là Triệu Hi.

Kế hoạch sửa gáy tam hoàng tử còn chưa được thực thi, đã phải bỏ ngang xương để về quê giữ đạo hiếu, Triệu Hi thực không bằng lòng, nhưng tổ phụ đối đãi với hắn rất tốt, hắn lại là cháu ruột, nói như thế nào cũng phải đi về.

“Triệu Cửu, ngươi đã nhập sĩ rồi, không quay về cũng được chứ hả?” Chu Tung - thứ tử Quan Tây hầu vỗ vỗ bả vai Triệu Hi hỏi.

Hôm nay, nhóm huân quý tử đệ trong kinh tổ chức tiệc chia tay Triệu Hi, bởi vì hắn phải về quê để tang nên không thể chè chén nhộn nhịp như mọi bữa, mọi người chỉ chuẩn bị thức ăn chay và rượu nhạt, cùng nhau trò chuyện.

“Nhóm bá phụ đều đi hết rồi, một mình ta ở lại kinh thành thế quái nào được?” Triệu Hi bĩu môi nói.

“Chẳng lẽ là, tam hoàng tử còn muốn...” Chu Tung hạ giọng nói, vấn đề ở chỗ là hắn trời sinh lớn giọng, tự cho là mình đã đè thấp thanh âm, lại không biết rằng mọi người xung quanh đều nghe rõ mồn một.

“Cắt, đừng nói nữa.” Triệu Hi tỏ vẻ buồn bực mà lắc lắc đầu, đứng dậy cáo từ, “Đang có tang trong người, không tiện ở lại lâu, đa tạ mọi người tổ chức đưa tiễn Triệu mỗ, xin được cảm tạ.”

Mỗi người có một sắc mặt khác nhau, thế tử Khánh Dương bá nhỏ giọng hỏi Chu Tung, “Xảy ra chuyện gì? Tam hoàng tử coi trọng Kí Minh à?”

Chu Tung nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Trước khi phong Hoàng thái tôn, dường như người Trần gia có ý ép Kí Minh phải gả cho tam hoàng tử làm nam thê.”

“A!” Thế tử Khánh Dương Bá nhịn không được mà bật thốt ra tiếng, những người khác đều sớm vểnh tai lên hóng chuyện từ lâu, bề ngoài vẫn giả bộ là mình chẳng nghe được cái gì hết.

Ngày hôm sau liền rộ lên lời đồn đại trong kinh, sở dĩ Triệu gia phải rời khỏi kinh thành, chính là vì Trần gia buộc Triệu gia cùng hợp mưu, còn cứng rắn muốn cưới Triệu tam nguyên phải làm Thái tử phi.

Trong cung Phượng Nghi, Kỷ Hoàng hậu tựa trên nhuyễn tháp, kéo Hoàng thái tôn đang muốn bò lên người hắn xuống dưới, “Thụy nhi, đến giờ ngủ trưa rồi.”

“Gia gia...” Tiêu Kỳ Thụy bị một cái tay lớn ấn đến không thể động, thân mình mũm mĩm liền ngọ ngoạy không ngừng muốn thoát khỏi bàn tay kia, tiếp tục nghịch ngợm kim quan phượng hoàng.

Kỷ Chước không còn cách nào khác, chỉ phải tháo kim quan trên đầu mình xuống, nhét vào trong lòng bé, “Đây, giờ thì ngủ đi nào!”

“Khanh khách...” Tiêu Kỳ Thụy ôm kim quan hoa lệ, rốt cục vừa lòng.

Phòng bếp nhỏ trong cung Phượng Nghi đang nấu cháo bột, chờ Hoàng thái tôn tỉnh ngủ sẽ ăn, trù nương nhìn thấy một tiểu thái giám tiến vào, liền mỉm cười tiếp đón, “Xuân Phúc a, hôm nay là ngươi theo hầu sao?”

(trù nương: đầu bếp nữ)

“Đúng vậy.” Tiểu thái giám Xuân Phúc có vẻ hơi hoảng hốt, thấy rõ người vừa hỏi mình là ai, mới vừa cười vừa nói, “Cháo bột được nấu xong rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.