Quân Vi Hạ

Chương 97: Chương 97: Xét nhà




Bởi vì lần đại hôn này còn tiến hành vào sát dịp cuối năm hơn lần trước nên phu nhân Bình Giang hầu bận rộn không thể thoát thân, liền cử phu thê Tam cữu và Tam cữu mẫu thay mặt tiến kinh.

Tam cữu mẫu Chu thị là đường muội của Quan Tây hầu, hay chính là đường cô cô của hai huynh đệ Chu Tung, so với Đại cữu mẫu xuất thân từ thư hương thế gia, Tam cữu mẫu lớn lên trong gia tộc võ tướng có tính cách nóng nảy và ngang ngược hơn nhiều lắm.

“Khoảng hai ngày nữa hoàng gia sẽ giục trang*, đồ cưới được chuẩn bị thế nào rồi?” Tam cữu mẫu mặc một bộ váy màu vàng thêu hoa, mặt mày hớn hở ngồi trên chủ vị, giọng nói oang oang, bắn tía lia không ngừng, khiến Ngụy thị khó chịu cau mày.

(*: Quần áo, đồ trang sức, đồ dùng cô dâu mang theo về nhà chồng)

Nhị thẩm vừa nhìn liền biết Tam cữu mẫu vốn không dễ chọc, chỉ e thiên hạ không loạn mà khẽ thọt: “Tam cữu thái thái có điều không biết, dạo đầu xuân đã phân nhà rồi, đồ cưới của thế tử chỉ có thể xuất ra từ Chu Tước đường thôi, phu nhân là quản không được.”

Vừa nghe nói Lâu Cảnh phải tự mình chuẩn bị đồ cưới, Chu thị liền trở mặt ngay lập tức, “Cái gì? Phu nhân không muốn quản lý việc chuẩn bị đồ cưới sao?”

Ngụy thị tuyệt không ưa gì người Từ gia, năm trước Nhị cữu và Đại cữu mẫu khiến nàng mất thể diện, bây giờ phải đối mặt với Tam cữu mẫu nói năng liếm thoắng, ồn ào không ngớt, liền vô cùng miễn cưỡng mà nặn ra một gương mặt tươi cười, nhưng nghe xong lời nói rõ ràng là gây sự này thì không nhịn được nữa, lập tức lạnh mặt nói: “Hiện giờ thế tử gia quản lý phủ An Quốc công, ta chỉ là một phụ nhân quanh quẩn trong nội viện, đâu giúp được cái gì, sao phải gấp.”

“Lại có kế thất như ngươi sao?” Hỏa khí đằng một cái bốc lên ngùn ngụt, Chu thị không hề nể mặt, nói chuyện cũng khó nghe, “Trạc Ngọc sắp gả vào hoàng gia, đồ cưới làm không xong, mất mặt chính là người Lâu gia chứ ai.”

Ngụy thị tức đến nội thương, nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn nghe Chu thị quở trách.

Chuyện chuẩn bị đồ cưới, Lâu Cảnh đều giao cho tiên sinh phòng thu chi là Trình Tu Nho xử lý, một chút cũng không để qua tay Ngụy thị, vẫn là bốn vạn lượng chiếu theo năm trước mà chuẩn bị. Đại hôn của Đế Hậu và đại hôn của Thái tử vốn cùng một quy cách, vả lại Tiêu Thừa Quân vừa mới đăng cơ, công việc bận rộn, còn rất nhiều thứ phải lo, không nên quá phô trương lãng phí, cho nên sẽ không thiêm trang cái gì. Tất cả đều là tài sản của bản thân hắn, không cần thiết phải bày ra cho người khác xem.

Cho nên, đối mặt với những lời lải nhải oán giận Ngụy thị của Tam cữu mẫu, Lâu Cảnh cũng chỉ là tủm tỉm cười mà không nói, tiếp tục bận rộn với việc đi xét nhà.

Rốt cục Thẩm Liên có bao nhiêu tiền? Người trong kinh thành nghị luận cực kì sôi nổi, có người nói Thẩm Liên đã sớm phú khả địch quốc, có người nói nếu Thẩm Liên đổi tiền thành tiền đồng thì sẽ đủ để lấp đầy sông đào bảo vệ thành, có người nói phủ đệ của Thẩm Liên được xây bằng vàng thỏi... càng truyền càng mơ hồ.

Mặc dù lời đồn đại là không thể tin, nhưng có tin đồn lan truyền như vậy, tất có nguyên nhân.

Nhìn một rương rồi một rương châu báu liên tiếp được nâng ra từ khố phòng, Lâu Cảnh cũng nhịn không được mà chậc chậc lưỡi lấy làm kì lạ. Trân châu tính bằng đấu, thỏi vàng chất thành tường, đồ cổ tranh chữ chất đầy nhà... Đại thái giám đã mất đi thứ kia, liền đem toàn bộ tham niệm đặt lên vàng bạc châu báu, giống như chỉ có ngủ trên đống châu báu thì mới có thể nhận được một chút an ủi.

Quan viên Hộ hộ chí công vô tư ở trong sân kiểm kê vàng bạc châu báu, còn Lâu Cảnh thì nhìn cũng không thèm nhìn mà đi dạo trong phủ.

“Không hổ là Hoàng hậu do Hoàng Thượng khâm điểm, thế tử gia quả nhiên là...” Bộ hộ Chủ bạ hướng người bên cạnh so ra một cái thủ thế “bội phục”.

(主簿 chủ bạ: tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.)

Mọi người sôi nổi gật đầu, đối mặt một cái sân chất đầy vàng bạc châu báu và đồ cổ quý giá đến hoa cả mắt, cũng chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng, thành thành thật thật mà ghi chép chúng vào sổ sách, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lâu Cảnh mang theo hơn trăm tinh binh, vây chặt cái viện này chật như niêm cối, mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm, muốn biển thủ một hạt châu nho nhỏ vào túi là rất khó.

Lâu Cảnh nhàn rỗi đi dạo chung quanh rồi vào phòng ngủ của Thẩm Liên, gian phòng này cực kì xa hoa, không hề thua kém hoàng cung chút nào. Bàn tay thon dài cầm lấy ba nén hương thơm ngát, châm lửa, lắc lắc cho tắt lửa, khói nhẹ lượn lờ không ngừng tỏa ra. Cắm hương lên hương án, Lâu Cảnh chậm rãi nói: “Thẩm công công, đi hảo.”

Tuy rằng Thẩm Liên là một gian nịnh cần phải diệt trừ, nhưng xác thực là hắn đối xử với Lâu Cảnh rất có tình nghĩa, lúc chia tiền thì một phần cũng không thiếu, từng giúp hắn và Tiêu Thừa Quân rất nhiều việc.

Ân oán phân minh, tiền hàng thanh toán xong, một nén hương này cũng coi như cảm ơn nhân tình của Thẩm Liên.

Thắp hương xong, Lâu Cảnh tùy ý đi lại quanh phòng, bỗng nhiên ánh mắt bị một bảo kiếm treo trên tường hấp dẫn. Vỏ kiếm màu u lam, nhìn như vàng mà không phải vàng, có vẻ là ngọc mà không phải ngọc, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, không khảm thêm trang sức nào khác. Phần chuôi kiếm có buộc một dải tua rua ngũ sắc, thoạt nhìn liền cảm thấy nó thật không hợp với tổng thể của thanh kiếm, hiển nhiên là do Thẩm Liên tự mình buộc thêm vào.

Đưa tay tháo dải tua rua vẽ rắn thêm chân kia xuống, rút kiếm ra, “Ông” - một tiếng rồng ngâm vang lên khiến Lâu Cảnh sửng sốt, cẩn thận nâng lưỡi kiếm trong tay, tỉ mỉ quan sát, chợt nhìn thấy ở một góc không mấy thu hút có khắc cổ triện hai chữ “Cửu Tiêu”.

(cổ triện: một lối viết của chữ Hán, nét chữ ngoằn ngoèo, xung quanh vuông vức như con dấu, tương truyền do thái sử Sử Trứu 史籀 thời Chu Tuyên Vương 周宣王 đặt ra. Có hai loại tiểu triện 小篆 và đại triện 大篆.)

Bảo kiếm Cửu Tiêu và Xích Tiêu vốn là một đôi, có điều Xích Tiêu đã thất lạc, thanh kiếm dạo trước Lâu Cảnh tặng cho Kỷ Chước vốn là thanh kiếm do một vị chú kiếm đại sư mô phỏng lại, được đúc từ hơn hai trăm năm trước, nhưng kiếm Cửu Tiêu là chân thật tồn tại. Xích Tiêu tượng trưng cho mở mang bờ cõi, còn Cửu Tiêu là trấn thủ non sông, một bảo kiếm trấn quốc lại nằm trong tay một hoạn quan như vậy, quả nhiên là châm chọc mà.

Lâu Cảnh tùy tay ném bội đao trị giá mấy lượng bạc trên người mình đi, giắt bảo kiếm Cửu Tiêu vào hông, kì trân dị bảo đầy nhà đều làm như không thấy, chỉ lấy một thanh bảo kiếm rời đi.

Kiếm chác một chút khi xét nhà vốn là quy tắc được ước định ngầm trong quan trường, Lâu Cảnh rời đi với hai tay trống trơn cũng không tốt, thấy hắn cầm một thanh bảo kiếm đi ra, phần lớn quan viên đều nhẹ nhàng thở ra, rốt cục vị này cũng không phải là một người cổ hủ.

Lâu Cảnh tự nhiên không phải là một người cổ hủ, đợi mọi khoản lớn được kiểm kê xong, liền tùy thủ hạ tư tàng vài vật nhỏ, tất cả mọi người đều nhận được chỗ tốt, ai ai cũng vui mừng.

Tiêu Thừa Quân nghe An Thuận đi tuyên chỉ trở về bẩm báo lại xong, tay đang phê tấu chương liền dừng một chút, “Hắn nói hắn tham một món đồ tốt à?”

An Thuận khó xử đáp: “Dạ.” Lâu Cảnh nhờ An Thuận nhắn lại, nói hắn tham một đồ vật quý hiếm, nhưng vật này không thể rời khỏi người, chỉ có thể do bản thân hắn cầm, nếu Hoàng Thượng muốn xem thì phải đi tìm hắn.

Kể từ lần gặp mặt ở ngự thư phòng, đã nhiều ngày rồi hai người chưa từng gặp lại.

Biết đây là người nọ làm nũng với mình, Tiêu Thừa Quân nhịn không được cười khẽ, xa nhau nhiều ngày, y cũng rất nhớ hắn, liền dứt khoát ném bút son, “Thôi, đi lấy thường phục, trẫm muốn xuất cung một chuyến.”

Tam cữu cực kì bất mãn với chuyện Lâu Cảnh muốn gả cho Tiêu Thừa Quân lần nữa, mặc dù trước khi rời khỏi nhà, đại ca đã dặn đi dặn lại hắn rằng không được nhiều chuyện, nhưng mà Tam cữu vẫn giận dữ khó nhịn, bèn tìm Lâu Cảnh càm ràm, khuyên nhủ một trận.

Lâu Cảnh sốt ruột muốn đi gặp phu quân nhà mình, lại bị tam cữu giữ lại nói chuyện.

Tam cữu chính trực hiển nhiên không thể thông cảm cho tâm tư của người trẻ tuổi, cứ hút thuốc lá rời rồi hầm hừ quở trách: “Đường đường là nam nhi bảy thước, lại vội vàng gả vào trong thâm cung làm gì, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy hả?”

Lâu Cảnh bất đắc dĩ mà thở dài, “Tình chi sở chung, thân bất do kỷ, Tam cữu đừng khuyên ta nữa.”

(Tình chi sở chung情之所鍾”: Mối tình chung đúc vào một người. Chữ chung này vừa có nghĩa là chuông về thời gian, vừa có nghĩa trong chung tình và tình chung.

Mình đã sửa lại Chương 88, đoạn đầu Chương nói về tình cảm của Từ Triệt, Tiêu Thừa Quân nói: “Tình chi sở chung thôi.” Tức là Từ Triệt dành hết toàn bộ tình cảm của mình vào một người duy nhất là Kỷ Chước, lúc đó mình chém đại, hôm nay tình cờ lạc vào một bài bình luận về chiết tự trong truyện Kiều mới phát hiện ra, ngại quá >_<,)

“Hừ, từ xưa đến nay, làm gì có đế vương nào yêu ai lâu dài.” Tam cữu đặt tẩu thuốc lên đá xanh, dùng lực gõ gõ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Đại hôn được ba năm thì sẽ đến kì tuyển tú nữ, đến lúc đó tam cung lục viện đều đầy ăm ắp, ngươi là một đại nam nhân, chẳng lẽ lại đi theo đám nữ nhân kia tranh sủng hay sao?”

Lâu Cảnh không nói gì thêm, hắn tin tưởng Tiêu Thừa Quân sẽ không cưới phi tần, đương nhiên hắn cũng không có khả năng đồng ý cho Tiêu Thừa Quân cưới ai, nhưng lời này lại không thể nói với Tam cữu, nếu Tam cữu biết hắn là phu quân của Hoàng Thượng, phỏng chừng sẽ lấy “đại nghịch bất đạo” rắn rắn chắc chắc mà đánh hắn một trận nên thân ấy chứ.

“Thánh chỉ đều hạ, ngươi lại nói mấy cái này thì có tác dụng gì?” Tam cữu mẫu không nghe nổi nữa, dựng thẳng lông mày lên, “Có bản lĩnh thì đi nói Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ đi.”

Tam cữu lo lắng đầy mặt, hắn còn muốn nói thêm cái gì, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tam cữu mẫu trừng mình, đành nghẹn xuống, rầu rĩ không vui mà đặt một nhúm thuốc vào tẩu rồi đốt lên.

Lâu Cảnh hơi hơi cong môi, cọ đến trước mặt Tam cữu mẫu, ủy khuất nói: “Việc đã đến nước này, mong cữu mẫu khuyên nhủ Tam cữu.”

Tam cữu mẫu là không xem được bộ dáng này của Lâu Cảnh nhất, vội vàng vỗ tay hắn an ủi: “Đừng để ý đến cái lão ngoan cố này, ngươi bận rộn thì cứ đi đi.” Nói xong, nàng lia cho Tam cữu ngồi đối diện một ánh mắt sắc như dao, khiến lời nói của hắn đã lên đến miệng rồi lại nghẹn khuất mà nuốt xuống.

Lâu Cảnh xoay người rời khỏi khách viện, ba chân bốn cẳng chạy nhanh như gió mà quay trở lại Chu Tước đường. Hắn và Tiêu Thừa Quân hẹn gặp mặt ở Túy Tiên lâu, lúc này đã sắp quá giờ mất rồi. Vội vàng thay đổi quần áo, mở cửa Chu Tước đường, liền thấy một cỗ xe ngựa đứng ở ngoài cửa, người đánh xe đội đấu lạp, thấy hắn bước ra thì khẽ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc -- thống lĩnh thị vệ đại nội Lục Triệu.

Một cái tay trắng nõn xốc màn xe lên, tay áo rộng màu trắng, để lộ ra một đoạn nội sam màu vàng.

“Nguyên Lang!” Hai mắt Lâu Cảnh tỏa sáng, vội vàng chạy tới, nắm lấy cái tay ấm áp kia, bao nó trong lòng bàn tay mình, “Sao ngươi lại đến đây?”

Tiêu Thừa Quân xuống xe ngựa, quan sát kiểu dáng cửa lớn Chu Tước đường, “Giai nhân không đến, ta đành đích thân nghênh đón thôi.”

Lâu Cảnh nhếch môi cười, đi qua ôm lấy thắt lưng y, “Lang quân vừa đến, liền ngủ lại đây một đêm được không?”

Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn hắn, “Ta là chính nhân quân tử.” Nói xong, y liền đẩy gia hỏa đang dính trên người mình ra, khoanh tay đi thẳng vào Chu Tước đường.

Kỳ thật, Tiêu Thừa Quân cũng không định tới Túy Tiên lâu uống rượu, trước lúc đại hôn, y càng muốn đến thăm Chu Tước đường hơn, coi trộm “khuê các” của Hoàng hậu một chút.

Chu Tước đường không tính là lớn, nhưng tất cả mọi thứ đều không thiếu, đình đài lầu các, chính đường biệt viện, cảnh vật được bố trí rất tinh xảo, mang theo cảm giác ấm áp của nhân khí mà cao môn quý đệ ít có, rất tương xứng với tính cách của Lâu Cảnh, nhìn qua tinh tế mà không hề sơ hở, kì thực rất dịu dàng và hóm hỉnh, làm cho người ta chìm đắm cả đời cũng không bao giờ phiền chán. Tiêu Thừa Quân lòng đầy hưng trí đi xem xét cảnh vật trong viện, không bao lâu nữa, người mang cảm giác ấm áp và đầy thú vị này sẽ dọn đến hoàng cung, sẽ chỉ thuộc về một mình y, nghĩ như vậy, liền nhịn không được mà nổi lên cảm giác mong chờ với cuộc sống sinh hoạt sau này.

(cao môn: đẳng cấp cao, quý đệ: nhà cửa của vương công đại thần, gia tộc phú quý)

Lâu Cảnh vẫy lui hạ nhân xung quanh, bám dính không bỏ mà lần thứ hai dán đến sau lưng Hoàng Thượng, cũng không nói lời nào, kề cận tựa như thuốc cao bôi trên da chó, Tiêu Thừa Quân đi đến đâu là hắn theo đến đó.

“Hôm nay ngươi tìm được thứ gì tốt thế?” Tiêu Thừa Quân thấy xung quanh không có ai liền tùy Lâu Cảnh, vỗ vỗ cái đầu tựa trên vai, cười hỏi hắn.

“Thật nhiều thứ tốt.” Lâu Cảnh mân miệng, “Nhiều người quá nên không tiện lấy, ta đã chọn một pho tượng “Mã đạp phi yến” khắc từ gỗ tử đàn trong rương, nhớ chuyển nó đến cung Phượng Nghi cho ta nhé.”

(Mã đạp phi yến (ngựa phi nước đại) con tuấn mã bốn cẳng nhảy lên, hình dáng khỏe khoắn, ngẩng đầu cong đuôi, đầu hơi nghiêng về bên trái, ba cẳng bay vút lên cao, chỉ có cẳng sau bên phải đạp trên con én vỗ cánh tung bay.

matafeiyan

Đây là kết tinh trí tuệ, sức tưởng tượng phong phú, chủ nghĩa lãng mạn kết hợp với nghệ thuật cao siêu của nhà nghệ thuật đời Hán, là của quý hiếm về nghệ thuận chạm nặn của thời cổ TQ.)

Tiêu Thừa Quân dở khóc dở cười, hôm nay vừa mới nghe quan viên Hộ bộ khen ngợi Lâu thế tử thanh liêm vô song không dứt miệng, cảm thấy chắc là hắn không tiện lấy cái gì, chờ chuyển về trong cung rồi lại cầm, “Ngươi lấy đương nhiên ghê nhỉ.”

“Quốc khố là của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lấy vài đồ vật thưởng cho ta, chẳng nhẽ không bỏ được sao?” Lâu Cảnh vùi mặt vào giữa cổ Tiêu Thừa Quân, rầm rì nói.

“Ừ, đều là của ngươi, ngươi thích cái gì đều cho ngươi hết.” Tiêu Thừa Quân xoa nhẹ đỉnh đầu Lâu Cảnh, thoáng đẩy hắn ra một chút, quay người nhìn hắn, nói: “Hiện giờ vừa mới đăng cơ, không nên phô trương, đại điển cũng không thể làm quá long trọng.”

“Kỳ thật, ta cảm thấy không làm đại điển là được...” Lâu Cảnh nhỏ giọng lầu bầu, trực tiếp động phòng luôn càng tốt.

Tiêu Thừa Quân không nghe được nửa câu sau của Lâu Cảnh, cười cười lôi kéo tay hắn tìm kiếm đồ vật hiếm lạ trong Chu Tước đường, nghe nói Hoàng hậu của y đã ở nơi này từ năm sáu tuổi, cũng không biết còn có đồ vật hồi nhỏ nào được giữ lại không nhỉ.

Lâu Cảnh dẫn phu quân nhà mình đến hòn giả sơn, đào ra viên lưu ly trộm giấu lúc bé, lại lấy bình kẹo, tìm một viên kẹo sữa thả vào miệng y: “Ngươi còn nhớ hồi bé từng cho ta một túi bánh đường nâu nướng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.