Quận Vương Đáng Thương

Chương 4: Chương 4: Nỗi nhục không tên




Lê Long Đĩnh cố đi qua các hành lang trong hoàng cung.Hắn cố nén đau để giữ thể diện không chỉ cho hắn mà cho cả Đại Việt.Hắn đi tới trước cửa cung cố dùng hết sức mở cánh cửa.Cánh cửa mở ra đánh thuỳnh một cái.Lê Long Đĩnh đi từng bước tới chiếc giường làm bằng gỗ lim.Hắn nằm xuống trong cơn đau hành hạ từ phần dưới hắn đến đầu hắn.Đêm ấy hắn không thể nào ngủ được.Càng nhắm mắt thì hắn càng đau đớn.Lúc này những cơn gió cứ thổi vào căn phòng của hắn.Trong mơ màng hắn cảm thấy thứ gì ấm áp đang bao trùm lên thể xác hắn.Hắn thấy một người đàn ông nhưng không phải hình dạng của người bình thường mà là nửa người nửa quỉ.Đang dần tiến lại phía giường của Lê Long Đĩnh,tay trái cầm đao.Lê Long Đĩnh thấy thế bèn hoảng sợ cố ngồi dậy chạy ra khỏi giường nhưng không được.Cơ thể hắn nặng trĩu như bị hòn đá đè lên.

Tên nửa thần nửa quỷ tiến sát tới giường của Lê Long Đĩnh,hắn khẽ cười sau đó đánh cây đao lên người Lê Long Đĩnh một cái.Lê Long Đĩnh lúc này đã thấy cơ thể nhẹ nhàng bèn nhảy xuống giường,đi tới tên nửa thần nửa quỷ,hỏi:

-Ngươi là ai?

Tên nửa thần nửa quỷ cười nhạt,nói:

-Ta là ai không quan trọng,quan trọng là ta có thể giúp ngươi rửa mối nhục này.

Lê Long Đĩnh ngạc nhiên,nói:

-Giúp bằng cách nào?

Tên nửa thần nửa quỷ bèn vung đao làm phép,khắp nơi trong căn phòng giờ biến thành chốn bồng lai.Lê Long Đĩnh cảm thấy sức mạnh trong người vô tận như là có tất cả.Lúc này bèn đánh vài quyền thấy rất khỏe mạnh khác lạ.Bèn phấn khích nói:

-Nhưng cái này ta có cần trả gì không?

Vị thần nửa người nửa quỷ cười lớn khắp phòng,nói:

-Trả bằng thứ mà ngươi yêu quý nhất.

Nói xong bèn biến mất,căn phòng đã yên tĩnh trở lại.Lê Long Đĩnh bèn giật cả người ra khỏi giường.Lúc này hắn mới biết mình đang mơ.Nhưng hắn không tin, bèn thực hiện lại mấy bài quyền thì hắn cảm thấy khỏe mạnh lạ thường.Lúc này hắn mới yên tâm lên giường mà ngủ.

Sáng hôm sau,lệnh đã được thái giám đưa tới.Khắp nơi quân lính đã được huy động đã bảo vệ Lê Long Đĩnh.Các tên cận vệ đi theo Lê Long Đĩnh thấy cũng vui thầm khi uy danh chủ tử của chủ tử.Lúc này đoàn quân đưa Lê Long Đĩnh ra khỏi hoàng cung đã bắt đầu xuất phát.Khi ra khỏi cửa cung.Dân chúng hai bên đường bèn thì thầm với nhau:

-Quận vương Đại Cồ Việt bị trục xuất mà còn oai phong hơn hoàng thượng vi hành.

Tên đứng kế bên,cốc đầu tên phát ra lời bất kính:

-Coi chừng cái mồm thối của ngươi.

Lúc này đoàn người đã bắt đầu ra khỏi Khai Phong.Lê Long Đĩnh ngồi trong kiệu mà trong lòng như lửa đốt.Không phải hắn sợ phụ hoàng hắn sẽ trừng phạt hắn mà là sợ cái tên nửa thần nửa quỷ.Hắn cứ trằn trọc suy nghĩ:

-Hắn muốn lấy gì nhỉ?

Hay là muốn lấy vàng bạc hay muốn lấy gì nhỉ?

Nỗi lo đó đã làm hắn ngủ thiếp bất cứ lúc nào cũng không hay.Trời đã tối đoàn khởi hành đành cắm lều qua đêm tại khu rừng sát biên giới Đại Việt.Lê LOng Đĩnh bước xuống kiệu ngồi dưới đất bên cạnh đống lửa đã được nhóm từ trước.Hắn ngồi trăn trở về lời nói của vị thần lúc ở trong hoàng cung.Thì lúc này bỗng có tiếng thét thất thanh vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng:

-Có hổ,cứu mạng với.

Lúc này Lê Long Đĩnh bèn lấy nhanh cây kiếm cùng với đoàn tùy tùng thiết lập vòng bảo vệ xung quanh nơi trú ẩn.Các tên cận vệ bèn đốt lửa sáng để xua đuổi hổ,Lê Long Đĩnh tay cầm cung nhìn theo chuyển động của con hổ lúc này.Hơi thở hắn không nhanh mà cũng không chậm,tay hắn tuy không run nhưng tay tên cận vệ kế bên đã run bần bật.Lúc này các cung thủ đã vào vị trí chiến đấu.Con hổ đầu đàn lúc này như hiểu bên phía Lê Long Đĩnh đã chuẩn bị phòng bị,ra hiệu cho đồng bọn núp vào trong những bụi rậm.

Những tiếng gầm gừ vang khắp không gian.Trong lúc đó,Lê Long Đĩnh đã cho thuộc hạ dưới trướng của mình tẩm dầu vào những tên.Con hổ đầu đàn lúc này đã thúc giục đồng loại chúng lao thẳng về danh trại.Những cung thủ lúc này đã chuẩn bị xạ tiễn.

Những mũi tên cháy rực bay thẳng về phía đoàn hổ đang lao về phía doanh trại.Những con hổ bị trúng tên ngã nhào trong đau đớn trong vũng máu.Lúc này Lê Long Đĩnh đã lên ngựa tay cầm giáo lao thẳng ra theo sau hắn là những kỵ binh đã trang bị đầy đủ,tiếp đó là những cận vệ lao ra cắt huyết những con hỗ đã bị tên hạ ngục.

Con hổ đầu đầu đàn thấy thương vong bên mình ngày càng lớn,liền gầm thét vang vọng cả vùng trời.Lê Long Đĩnh thấy thế bèn bày trận thế hòng giết con hổ đầu đàn.Lê Long Đĩnh xuống ngựa một mình.Con hổ đầu đàn lúc này thấy hai đồng bạn nó đã gục chết trong đống tên nhìn y như con nhím.Đã không kìm được máu chiến liền lao về phía Lê Long Đĩnh đã làm cho đám cận vệ có chút hoảng hồn.Lê Long Đĩnh trượt dài trên đất tay cầm giáo đâm vào cổ họng con hổ nhưng con hổ này nhanh chóng né được cú đâm giáo của Lê Long Đĩnh.Nhân cơ hội đó Lê Long Đĩnh nắm lấy đuôi nó giựt mạnh xuống đất làm cho con hổ gầm thét dữ dội.Lúc này những tên cung thủ đã nhắm vào yết hầu mà xạ tiễn khiến cho con hổ không còn đường chống cự.

Lê Long Đĩnh đứng dậy phủi sạch quần áo,ra lệnh cho đoàn tùy tùng:

-Dọn dẹp hết đống này đi,còn mấy con hổ này lột da đem dâng tặng cho hoàng thượng.

Khung cảnh xung quanh không khác gì chiến trường,Lê Long Đĩnh đã nằm xuống tấm vải đã được trải sẵn làm một giấc ngon lành mặc kệ những tiếng chặt xác của những con hổ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.