Toàn thân Hạ Tử Y lúc này đều muốn phát run, tròng mắt thì như đang phún hoả. Từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, chưa khi nào mà nàng lại cảm thấy tức giận tới như vậy. Nàng thật sự đã bị chọc cho điên tiết!
“Chòm rừng nàng rộng ta chẳng dám dò”?
Đầy sự chế giễu. Hắn xem nàng là hạng nữ nhân gì chứ? Thứ liễu bại hoa tàn? Hạng nữ nhân phóng đãng?
Nhưng chưa hết. Hắn còn lôi cả mồ mả tiên nhân nhà nàng ra để mà xúc phạm nữa (“Thời tiên nhơn nàng buổi trước có đụng cái mả mồ chi không?”)...
- Ngươi... Ngươi... Mau bắt hắn lại!!
Hạ Tử Y chẳng thể kìm thêm được nữa, mở miệng quát to. Ngay lập tức, đám thuộc hạ đi theo bảo hộ nàng liền nhảy xổ ra, xông thẳng về phía Trần Tĩnh Kỳ toan ra tay bắt giữ.
Có điều, trước khi tay bọn họ kịp chạm vào thân thể Trần Tĩnh Kỳ thì đã bị người ngăn lại. Lấy Phạm Duệ, Hà Lôi dẫn đầu, các thị vệ đại nội trong trang phục cải trang chia nhau ứng phó. Dựa vào võ nghệ cao cường, chả mấy chốc bọn họ đã hoàn toàn khống chế được đám hộ vệ của Hạ Tử Y.
- Công tử, ngài muốn xử lý thế nào?
Trần Tĩnh Kỳ khoát tay ra hiệu cho Phạm Duệ, Hà Lôi tạm ngưng hành động, kế đấy nhấc chân hướng Hạ Tử Y tiến lại.
- Ngươi... Ngươi tính làm gì?!
Phương Di vẫn không quên thân phận, lấy thân mình ra chắn ở trước người Hạ Tử Y.
- Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không? Khôn hồn thì mau dập đầu tạ tội, bằng không...
- Sẽ thế nào?
Ý tứ đe doạ, Trần Tĩnh Kỳ đâu thèm lưu tâm.
- Hừm, tiểu thư ngươi rất tôn quý sao? Là nhi nữ danh gia? Hay con nhà vọng tộc?
Hắn nhẹ lắc đầu, nhếch môi cười giễu:
- Kể cả tiểu thư nhà ngươi có là con cưng của vương công đại thần thì ta cũng không nể.
Nói đoạn, hắn liếc sang Hạ Tử Y vẫn đang chưa hết “kinh ngạc” đứng ở phía sau.
- Tự cao tự đại, kiêu căng phách lối, ỷ thế hiếp người... Hạ tiểu thư, coi bộ những thứ cô học được cũng chả ra gì.
- Ngươi...!
- Ta nói sai?
Trần Tĩnh Kỳ chỉ vào đám thuộc hạ hiện vẫn đang bị khống chế của nàng, giọng rẻ khinh chẳng hề che giấu:
- Hạ tiểu thư cô tuy phận nữ nhân, nhưng xét thấy cũng con nhà quyền quý, học vấn uyên thâm, lễ nghĩa trí tín hẳn phải am tường. Vậy mà cô lại có những hành vi hung hăng càn quấy như thế, văn chương không đấu được liền cho thuộc hạ ra tay.
- Muốn bắt giữ ta? Sau đó sẽ trừng trị? Ta không biết là bản thân đã phạm tội gì. Tội chế giễu, miệt khinh? Buông lời xúc phạm? Hạ tiểu thư, chẳng phải chính cô mới là người mở màn ư?
Hắn đảo mắt một vòng, hướng chúng nhân hỏi:
- Mọi người nói xem, lời ta có sai hay không? Hạ tiểu thư của chúng ta có phải đã rất khinh người?
Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng thông qua biểu cảm, những ánh mắt, Hạ Tử Y biết là đại đa số đều đồng tình. Trong lòng nàng cảm thấy xấu hổ, mà càng xấu hổ thì nàng lại càng tức giận, cái nhìn nàng dành cho Trần Tĩnh Kỳ càng trở nên sắc lạnh. Không ai khác, chính hắn đã đẩy nàng vào tình huống đáng hổ thẹn này!
Hạ Tử Y muốn giết người. Nếu như có đủ bản lãnh, nàng chắc chắn đã tự mình ra tay. Đáng tiếc là nàng không có. Cái nàng học chỉ văn chương thi phú, võ công một thức cũng chưa từng luyện qua.
- Ngươi... có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Ở Hạng quốc này, chưa một kẻ nào dám...
- Ta không quan tâm.
Trần Tĩnh Kỳ đem lời nàng dập tắt.
- Ta nói rồi, cho dù cô có là con cưng của vương công đại thần, thân phận sánh ngang công chúa ta cũng không nể. Thế nào? Bản thân không đấu lại thì đem thân sinh phụ mẫu, dòng họ gia quyến ra để đe doạ người khác? À, hoá ra Hạ tiểu thư bất quá cũng chỉ được đến như vậy, cáo mượn oai hùm (hồ giả hổ uy), thực là khiến cho người ta thất vọng.
Câu chữ xỏ xiên tựa mũi kim đâm vào lòng dạ Hạ Tử Y, làm nàng đau đến nghẹn. Nàng cảm giác máu huyết đang sắp trào ra ngoài cổ họng.
Lần đầu tiên... Lần đầu tiên có kẻ khinh nàng tới như thế. Hắn nghĩ hắn là ai mà lại dám xúc phạm nàng? Hắn lấy tư cách gì mà phán xét nàng? Hắn...
- Ngươi... Ngươi đứng lại!
- Ta đang nói chuyện với tiểu thư nhà ngươi, phận hạ nhân như ngươi hãy tránh sang một bên.
- T-Ta không tránh!
Khác trước, Phương Di hiện đã không còn dám có nửa điểm coi thường Trần Tĩnh Kỳ. Nàng đâu phải đứa ngốc mà chẳng đoán ra sự bất phàm của hắn. Người bình thường làm sao có hộ vệ theo hầu, võ nghệ còn rất đỗi cao thâm? Thêm nữa, qua thái độ cùng lời nói của hắn, tất cả đều cho thấy hắn là kẻ rất có thân phận, chỉ e cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc uy danh hiển hách. Đứng trước loại người như vậy, Phương Di sao còn dám hung hăng?
Thú thực nàng đã e ngại. Và cũng chính bởi trong lòng e ngại cho nên ngữ khí của nàng mới yếu đi, quyết tâm ngăn cản cũng không nhiều.
Chả tốn bao nhiêu sức Trần Tĩnh Kỳ đã liền có thể đem Phương Di nàng gạt qua một bên. Ngó thấy nàng còn muốn lao đến, hắn lập tức lệnh cho Hà Lôi giữ lại.
- Ngươi muốn làm gì?! Ta nói cho ngươi biết nếu ngươi dám động vào tiểu thư nhà ta...
- Khiến nàng im miệng đi.
...
Đám hộ vệ đã bị khống chế, thiếp thân tì nữ cũng bị kìm toả, vô phương lên tiếng, hiện giờ, Hạ Tử Y chỉ còn lại một mình.
Nàng đưa mắt nhìn tên nam nhân trước mặt...
- Hạ tiểu thư, chắc hẳn ta đã làm cô ngạc nhiên nhỉ?
Hạ Tử Y vẫn im lặng, mắt vẫn nhìn chằm.
Trần Tĩnh Kỳ nói tiếp:
- Giờ thì cô tính thế nào? Cuộc thi vừa rồi cô đã thua, có phải nên thực hiện giao ước, bồi tiếp ta một đêm hay không?
Một tia oán độc hiện lên nơi đáy mắt, Hạ Tử Y cuối cùng cũng mở miệng:
- Chữ “Tử” viết như thế nào, ngươi biết chứ?
Thanh âm nhỏ hơn nhiều so với trước, nhưng oán ý thì chỉ có tăng không giảm.
Trần Tĩnh Kỳ cười nhạt, nâng cây quạt giấy, đưa quạt hướng đến chiếc cằm của Hạ Tử Y.
- Đây không phải chữ “Tử” hay sao?
Rồi hắn bảo:
- Hạ tiểu thư, ta thật có chút tò mò, chẳng rõ bên dưới tấm mạn che này sẽ là một gương mặt dạng gì.
Hạ Tử Y nghiến răng căm hận, hé môi nói khẽ một câu. Lần này, thanh âm lại càng trầm thấp, chỉ đủ để một mình Trần Tĩnh Kỳ nghe thấy. Và, sau khi nghe xong, ánh mắt hắn đã liền biến đổi.
Hắn đứng yên đấy, quan sát vài giây, rồi đem chiếc quạt giấy thu hồi.
Dưới tấm mạn che, Hạ Tử Y nhẹ nhếch môi cười. Nàng cho là đối phương đã biết sợ.
Nhưng không, Trần Tĩnh Kỳ nào có sợ. Đúng là hắn đã thu tay, cũng thôi ý định chèn ép Hạ Tử Y; song, trước lúc xoay gót rời đi, hắn vẫn như cũ tỏ vẻ xem thường. Chính miệng hắn đã nói thế này:
- Thôi được rồi, nếu Hạ tiểu thư đây không muốn thì ta cũng chẳng miễn cưỡng. Kì thực ta không phải người tùy tiện, trái lại tiêu chuẩn còn rất cao. Hạ tiểu thư tuy thông minh cơ trí, học vấn uyên thâm, nhưng bàn về nhân phẩm, chậc...
- À, lại nói dung nhan... Ra đường phải dùng khăn che cả gương mặt mình như vậy, thiết nghĩ nếu không phải do quá xấu xí thì hẳn cũng mang dị tật bẩm sinh đi. Hạ tiểu thư, nhớ giữ gìn nhé.