Đi vào Vọng Nguyệt Các, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt Trần Tĩnh Kỳ là cái hành lang với những chậu hoa khoe sắc rực rỡ, đủ màu đủ dạng, tiếp đến là một cái hồ cá, mấy hòn non bộ… Đi thêm chút nữa, hắn nhìn thấy một tòa nhà nhỏ trông rất nho nhã, đại sảnh bên trong được bài trí đơn giản, song không kém phần thanh tao, quý phái.
Lạc Doanh Doanh không ở trong nhà, cũng chẳng biết đã đi đâu. Xuất hiện trước cửa là Thu Nguyệt - một trong hai tì nữ thiếp thân chuyên trách hầu hạ Lạc Doanh Doanh.
Tuy so với Lạc Doanh Doanh thì dung nhan của Thu Nguyệt không bằng, song xét ra cũng là hạng nữ nhân ưu tú, vóc diện yêu kiều.
Ngó thấy bóng dáng Trần Tĩnh Kỳ xuất hiện, Thu Nguyệt lập tức tiến ra, mỉm cười lên tiếng:
- Trần công tử, công tử tới rồi.
- Ừm.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, mắt nhìn xem bên trong, không thấy ai mới hỏi:
- Chủ nhân của ngươi đi đâu rồi?
- Thưa công tử, Doanh Doanh cô nương hôm nay có việc phải ra ngoài, còn Viên Hi cô nương thì hiện vẫn chưa thấy đến.
- Vậy chắc là ta đã tới sớm.
...
- Công tử, hiện vẫn còn sớm, Viên Hi cô nương chưa biết khi nào mới đến, công tử có muốn đi tắm gội một chút không?
Bên bàn, Thu Nguyệt vừa rót rượu cho khách vừa nói.
Trần Tĩnh Kỳ ngước lên nhìn nàng, thanh âm nửa thật nửa đùa:
- Thu Nguyệt, bộ ta có mùi sao?
Thu Nguyệt nghe xong liền che miệng cười duyên:
- Công tử đúng là có mùi. Mùi của nam nhân.
Cười xong, nàng mới giải thích:
- Xin công tử chớ nghĩ oan cho Nguyệt nhi. Nguyệt nhi chỉ là muốn giúp công tử thư thái một chút...
Hửm?
Trần Tĩnh Kỳ có chút ngờ vực nhìn Thu Nguyệt. Mấy lời mỹ tì này vừa mới nói rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.
Kèm theo nụ cười ẩn ý, hắn hỏi:
- Nguyệt nhi, vậy ngươi tính sẽ giúp ta “thư thái” thế nào?
Sóng mắt nhu tình, Thu Nguyệt e thẹn cúi đầu, giọng như muỗi kêu:
- Công tử muốn thế nào... thì thế ấy.
...
Thu Nguyệt dẫn Trần Tĩnh Kỳ đi tới phòng tắm. Nàng có chuẩn bị một bình rượu Trúc Diệp Thanh cùng ly tách để sẵn nhưng hắn không uống, thay vào đó hắn thong thả dạo bước, nhìn ngắm đông tây trong lúc đợi chờ.
Chả mấy chốc nước nóng và hoa tươi đều đã được chuẩn bị xong. Thu Nguyệt đi đến trước mặt Trần Tĩnh Kỳ, nói:
- Công tử, nước đã được Nguyệt nhi pha xong, bây giờ công tử có thể vào tắm được rồi.
Chất giọng ôn nhu, cử chỉ mới dịu dàng làm sao. Trần Tĩnh Kỳ nghe mà lòng thư thái, chuyển mình đứng dậy. Hắn theo gót mỹ tì trước mặt, hướng bồn tắm đi đến.
Khi chỉ còn cách bồn tắm vài bước chân, đột nhiên Trần Tĩnh Kỳ vươn tay, nắm giữ Thu Nguyệt, đem mỹ tì này đè xuống.
- A...!
- C-Công tử...?!
Thu Nguyệt thần tình kinh hoảng, thất thanh hô hoán. Phải mất một lúc thì nàng mới hoàn hồn trở lại, dù vậy, nét mặt lúc này vẫn còn rất hoang mang, nghi hoặc.
- N-Ngài làm gì vậy...
- Làm gì? Không phải lúc nãy ngươi nói ta “muốn thế nào thì sẽ thế ấy” ư?
Trần Tĩnh Kỳ nhếch môi mỉm cười, hai cánh tay vẫn giữ chặt mỹ tì dưới thân.
- Nguyệt nhi, bây giờ ta muốn ngươi.
Ẩn ý lại không phải ẩn ý, bất quá một cách nói tế nhị mà thôi. Thu Nguyệt sinh hoạt ở chốn thanh lâu, so với những nữ nhân khác đương nhiên lại càng thấu tỏ. Khuôn mặt nàng có chút khẩn trương:
- Nhưng công tử... công tử còn chưa tắm...
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu mà rằng:
- Người ta rất sạch, chẳng cần tắm. Nguyệt nhi ngươi thì lại càng thơm.
Nói dứt câu, hắn liền đem hai tay của Thu Nguyệt chụm lại, đưa lên phía đỉnh đầu của nàng, đè xuống. Cánh tay còn lại, hắn đưa xuống dưới, luồn vào giữa hai chân nàng.
Y phục mà Thu Nguyệt đang mặc không phải loại trang phục kín cổng cao tường phổ biến mà nữ nhân thời này vẫn thường hay mặc, thay vì ba lớp trường y - trung y - nội y, bộ đồ đang khoác trên người nàng đây chỉ có đúng hai lớp trong - ngoài. Phía ngoài là áo dài liền thân, được giữ cố định bằng một chiếc thắt lưng, rất dễ dàng cởi bỏ.
Mà, cho dù không cởi thắt lưng, muốn tìm đến vùng cấm khu tư mật cũng nào có khó khăn chi, chỉ cần đem phần áo phía dưới giở lên là sẽ lập tức nhìn thấy chiếc quần nhỏ phía bên trong ngay.
Trần Tĩnh Kỳ thì không có thấy, hay đúng hơn là hắn vẫn chưa nhìn thấy. Nhưng, hắn biết rõ ràng vị trí, thậm chí biết luôn được chất liệu. Sao lại không biết? Trong lúc tay trái đang kiềm giữ Thu Nguyệt thì bàn tay phải của hắn đã chạm đến tiết khố rồi đấy!
Nơi tư mật bị tay người đụng chạm, Thu Nguyệt khẽ rùng mình, theo bản năng khép chặt hai chân.
Đang chế ngự bên trên, Trần Tĩnh Kỳ nhếch môi hỏi:
- Sao vậy? Lúc nãy ngươi đã bảo ta muốn thế nào cũng được kia mà?
Thu Nguyệt hé môi, muốn nói lại thôi.
Trần Tĩnh Kỳ thấy nàng vẫn im lặng, trong lòng cười lạnh. Hắn bất ngờ di chuyển, đem hai chân của người bên dưới tách ra, dùng thân án ngữ.
Thu Nguyệt vô phương khép lại, nét mặt càng thêm khẩn trương.
Khó hiểu là nàng vẫn cứ im lặng.
Rốt cuộc là tại sao?
“Hừm...”
Trần Tĩnh Kỳ cho là mình đã biết được lý do. Hắn nắm lấy tiết khố phía trong, thô bạo kéo xuống.
Thu Nguyệt giật mình, đáy mắt hiện lên vài tia lo sợ.
Trần Tĩnh Kỳ vẫn nhất mực lưu tâm, dĩ nhiên nắm bắt. Hắn cầm chiếc tiết khố nhỏ màu trắng để ở trước mặt Thu Nguyệt, cũng là ở trước mặt mình, đưa qua đưa lại, bộ dáng có chút lưu manh:
- Đúng là có hơi nhỏ nhỉ?
Thu Nguyệt cắn môi, mặt ửng hồng, cũng không biết do xấu hổ hay bởi vì tức giận. Chỉ có điều là... nàng vẫn không nói.
Còn chưa chịu lên tiếng?
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy cô gái này thật là ngoan cố.
“Tốt thôi, để ta xem ngươi còn có thể im lặng bao lâu.”
Trong đầu đã có chủ ý, Trần Tĩnh Kỳ lại một lần nữa cho tay luồn vào...
- Ưm...!
Cũng chả biết những ngón tay ma quỷ của Trần Tĩnh Kỳ hắn đã làm gì, chỉ thấy cả người Thu Nguyệt đột nhiên căng cứng, ngực cũng vô thức ưỡn lên, từ trong cổ họng một thanh âm bật thốt.
Tới lúc này, rốt cuộc thì nàng cũng mở miệng nói ra:
- Nhẹ... Đừng thô bạo với Nguyệt nhi...
Tất thảy động tác đều ngưng hẳn lại. Trần Tĩnh Kỳ chăm chú ngó xem gương mặt như trông mong, như khẩn cầu kia mà đáy lòng nghi hoặc, thầm hô quái lạ.
Biểu hiện của Thu Nguyệt lúc này, không đúng a!
Hắn nghĩ sai rồi chăng?
Hay là nàng ta đang diễn kịch?
Giữa lúc Trần Tĩnh Kỳ còn đang lưỡng lự, phân vân thì nằm phía bên dưới, Thu Nguyệt lần nữa lên tiếng, thanh âm vẫn là mềm yếu như vậy:
- Nguyệt nhi không có ý xấu. Chỉ là muốn...
Trần Tĩnh Kỳ nhíu mày trầm mặc, mắt nhìn đăm đăm, như thể muốn xuyên thấu tâm can người ta.
Thu Nguyệt tuy có hơi hãi nhưng vẫn dũng cảm nhìn lại chứ không hề né tránh.
Nam trên nữ dưới, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai người giữ yên như thế được một lúc thì từ phía ngoài, một tiếng hắng chợt truyền vào.
Kế đó là một bóng người xuất hiện.
Nàng mặc bạch y, tuổi còn rất trẻ, trên đầu cài một cây trâm bằng ngọc bích, phủ sau mái đầu là một ít vải lụa màu trắng, hình ảnh có mấy phần giống với một vị bồ tát mà thế nhân vẫn hằng thờ phụng: Quán Thế Âm.