- Trần Tĩnh Kỳ, bổn cung có chút thắc mắc.
Trong khi nói, Triệu Cơ dùng thêm sức, giẫm càng thêm mạnh.
Bởi do đôi hài Triệu Cơ đang mang là loại hài đế cứng, mà hài của Trần Tĩnh Kỳ thì lại là hài vải khá mềm nên khi bị Triệu Cơ dùng sức giẫm lên như vậy, hắn không khỏi nhăn mặt.
Đau đấy!
Nén nhịn, hắn hướng Triệu Cơ hỏi lại:
- Hoàng hậu nương nương, không biết người có điều chi thắc mắc?
- Câu đối cuối cùng của Hoàng thượng, cho dù câu chữ hay ý cảnh, tâm cảnh thì cũng đều rất cao thâm, người bình thường khó lòng ứng đối, vậy mà ngươi lại có thể đối hay, đối chỉnh tới như vậy. Thế nhưng... Trần Tĩnh Kỳ, tại sao ngươi lại chần chừ không đối? Cả hai câu đối trước nữa, tại sao ngươi không đối? Đầu óc của ngươi đâu có trì trệ như thế, phải không?
“Nữ nhân này...”
Trần Tĩnh Kỳ vẫn âm thầm chịu đựng cơn đau, hồi đáp:
- Thưa Hoàng hậu nương nương, người đã hiểu lầm. Ban nãy Tĩnh Kỳ không phải cố tình trì hoãn mà thực sự trong nhất thời chưa tìm ra câu chữ, còn về hai câu đối trước...
- Thế nào?
- Mẫu hậu, kỳ thực chuyện này là do ý của hoàng nhi.
Lý Long Tích thấy Trần Tĩnh Kỳ bị mẫu thân mình gây khó dễ thì quyết định đứng ra nói đỡ. Cũng như những người khác, hắn đã thừa nhận tài năng của Trần Tĩnh Kỳ, xác định đây sẽ là mưu sĩ chủ chốt giúp mình tranh đoạt ngôi vị.
Tới lúc này Hoàng hậu Triệu Cơ mới chịu buông tha cho Trần Tĩnh Kỳ. Nhưng không phải nàng tin lời Lý Long Tích, chẳng qua trong lòng đã có sẵn chủ ý như vậy thôi. Kỳ thực nàng chỉ tính “thị uy” một chút với Trần Tĩnh Kỳ chứ chả định trách phạt hay gì cả.
Ai bảo lúc nãy hắn cố tình trì hoãn, làm ra vẻ mình đã chịu thua, khiến tâm tình nàng nghẹn khuất. Dằn mặt cho biết...
- Nếu hoàng nhi đã nói vậy thì đúng là ta đã hiểu lầm.
Nhoẻn miệng cười, Triệu Cơ quay sang nói với Trần Tĩnh Kỳ:
- An vương ngươi là một trang nam tử, hẳn sẽ không chấp một chút sơ suất này của bổn cung đâu nhỉ?
Trần Tĩnh Kỳ buộc phải công nhận vị Hoàng hậu nương nương đang đứng trước mặt mình đây rất “thâm”, tài năng diễn xuất rất tốt.
“Nữ nhân Hạng quốc thật đúng là không thể coi thường.”
Viên Hi, Lạc Doanh Doanh, và bây giờ là Triệu Cơ... chả có người nào đơn giản, dễ nắm bắt hết.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ hít vào một hơi, nở một nụ cười thiện chí:
- Hoàng hậu nương nương nặng lời, Tĩnh Kỳ dẫu có thêm mấy lá gan cũng không dám bất kính.
- Thật sao?
Ánh mắt đầy ẩn ý, Triệu Cơ hỏi lại.
Trước cái nhìn dò xét ấy, Trần Tĩnh Kỳ chẳng chút né tránh, thản nhiên nhìn lại. Cứ thế, bốn mắt giao nhau, bầu không khí nhất thời trở nên yên ắng lạ thường.
Một cái nhìn thẳng và “đắm đuối“. Kẻ không biết, xem cảnh này có khi còn tưởng Trần Tĩnh Kỳ và Hoàng hậu Triệu Cơ, hai người bọn họ có gian tình gì với nhau. Mà kể cả là kẻ đã biết rõ ràng đi nữa, cảm giác kỳ quái vẫn khó lòng tránh khỏi. Lý Long Tích, hắn thấy “là lạ“.
- Hừm...
Lý Long Tích cũng không muốn khiến người khác chú ý, đưa tay lên hắng khẽ một tiếng, rồi nhân đó mở miệng chen vào:
- Mẫu hậu, An vương là một con người lịch thiệp, rất biết trên dưới.
Tới lúc này thì Triệu Cơ mới chịu thu hồi ánh mắt. Nàng xoay người lại, từ tay cung nữ cầm lên chiếc áo khoác Dạ quang phi hồng đã tước của Triệu Phi Yến ban nãy, đưa qua cho Trần Tĩnh Kỳ:
- Chiếc áo khoác này gọi là Dạ quang phi hồng, cống phẩm của Đông Hồ, đi khắp Hạng quốc cũng không thể tìm ra được cái thứ hai. Bổn cung ban tặng nó cho ngươi.
Dạ quang phi hồng là loại áo khoác có thể dùng chung cho cả nam và nữ nên để làm quà tặng cho Trần Tĩnh Kỳ thì cũng chẳng có gì kỳ quái. Khiến Trần Tĩnh Kỳ ngờ vực hoạ chăng nằm ở động cơ, sự chuyển biến thái độ.
- Hoàng hậu nương nương, món đồ vật quý giá thế này, Tĩnh Kỳ làm sao dám nhận.
- An vương, chiếc áo này bổn cung thắng được của Triệu phi, tính ra cũng là nhờ ngươi. Hoàng thượng đã trọng thưởng, bổn cung sao có thể chỉ nói không? Nào, ngươi hãy nhận lấy cho bổn cung được vui lòng.
- Hoàng hậu...
- An vương... đây là tâm ý của bổn cung.
Hoàng hậu nương nương người ta đã nói tới như vậy, nếu Trần Tĩnh Kỳ còn từ chối thì sẽ là bất kính, đành phải nhận.
- Vậy... Tĩnh Kỳ xin cảm tạ Hoàng hậu nương nương.
- Phải vậy chứ.
Triệu Cơ trao áo, vui vẻ mỉm cười.
- Tĩnh Kỳ, xem ra mẫu hậu đối với ngươi có ấn tượng rất tốt.
Lý Long Tích trông theo bóng lưng Hoàng hậu Triệu Cơ đang cất bước trở về Phượng Nghi Cung, đưa ra nhận xét.
Bên cạnh Trần Tĩnh Kỳ chỉ khẽ mỉm cười, không bình luận gì. Hắn cúi xuống xem chiếc áo khoác màu đỏ đang cầm trên tay, rồi lại ngẩng lên nhìn thân ảnh Triệu Cơ đang dần thu nhỏ, bụng càng lưu tâm.
Cái chuyện tặng áo là có dụng ý. Vị Hoàng hậu nương nương này... về sau hắn nhất định phải càng thêm thận trọng.
...
Tiệc tàn, mọi người ai về nhà nấy. Trần Tĩnh Kỳ theo Lý Long Tích đến, dĩ nhiên cũng theo xe ngựa của Lý Long Tích mà trở về.
Đêm hôm đó hắn ngủ không nhiều, khi trời mới tờ mờ sáng thì đã thức dậy, lặng lẽ đi ra khỏi phủ Chất tử.
Đi đâu? Làm gì? Bao Tự và Bao Bọc Vàng đều không biết, chỉ được dặn nếu có ai đến tìm thì nói là Trần Tĩnh Kỳ hắn đã ra ngoài, chưa biết khi nào trở lại.
Mới đầu Bao Tự và Bao Bọc Vàng còn chưa rõ nguyên do, nhưng rất nhanh sau đó thì bọn họ đã liền hiểu được. Trần Tĩnh Kỳ đúng là không thể không đi, bởi vì nếu hắn vẫn còn ở lại phủ Chất tử, khẳng định sẽ chẳng thể nào được yên tĩnh.
Ngay sáng hôm đó, sau khi hắn rời đi thì ngoài cổng Chất tử phủ đã liền có người đến tìm. Theo thời gian, người tới càng lúc càng đông, thành phần đủ cả. Nào văn nhân, nào võ tướng, hoàng thân quốc thích, con cháu thế gia... nhẩm tính cũng đủ để xếp thành mấy hàng. Trong đó thậm chí có nhiều cái tên rất xa lạ mà Bao Tự và Bao Bọc Vàng chưa từng nghe qua chứ đừng nói gặp mặt.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Chất tử phủ bình thường chả có ma nào tìm tới, tự dưng hôm nay khách khứa lại ùn ùn kéo đến. Rốt cuộc thì vị An vương điện hạ kia đã làm cái gì?
Cha con Bao Bọc Vàng thực tình không biết; Trần Tĩnh Kỳ, hắn không kể cho bọn họ nghe. Phải đợi đến khi bọn họ vì quá thắc mắc, đem nghi vấn ra hỏi, được người ta kể lại thì mới chính thức tường tận căn nguyên cớ sự. Hoá ra đêm Tết Nguyên Tiêu, trong buổi tiệc ở hoàng cung, Trần Tĩnh Kỳ đã làm những chuyện kinh nhân. Đối đáp Hạng đế, thắng được Hứa Bỉ, Tào Tất An, các vị sứ thần, rồi được Hạng đế trọng thưởng, tiếp nhận sắc phong, trở thành Cần Thanh Đại học sĩ của nước Hạng, quan hàm chánh nhất phẩm...
“Bao Tự, hình như cha đang nằm mơ đúng không?”
Thời điểm nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Bao Bọc Vàng đã lặng người một lúc, rồi quay sang hỏi Bao Tự một câu như vậy. Sau đó hắn còn kêu con gái thử đánh vào mặt mình một cái.
Bao Tự bởi do nội tâm đang rung động, tâm thần bất ổn nên nghe cha mình bảo sao thì liền làm y như vậy, lập tức vung nấm đấm đấm thẳng vào mặt Bao Bọc Vàng một cái rõ đau, khiến hắn ngã lăn ra đất, ôm mặt xuýt xoa, trách móc một hồi.