Thu Nguyệt nhớ thời điểm mình tỉnh dậy thì đã thấy bản thân an ổn nằm trong xe, còn Trần Tĩnh Kỳ thì ngồi ở đằng trước, trong thân phận xa phu điều khiển mấy con ngựa, đang thong thả hướng khu thành tây chạy về.
Nàng tự xem lại thân thể một chút, phát hiện trên người mình quần áo sớm đã chỉnh tề, tóc tai cũng được cài búi gọn gàng, nói chung thì hình dung rất ổn, so với trước chả sai biệt bao nhiêu. Có điều, trên thân thể này, tư vị ái ân rõ ràng hãy còn bám giữ. Thu Nguyệt nàng vẫn cảm nhận được, nhất là ở vùng hạ thân. Ái dịch ẩm ướt, hơi tê dại...
Với tình trạng cơ thể như vậy, lại bắt buộc phải đi đứng tự nhiên, nói năng bình thường, đấy thực sự là làm khó Thu Nguyệt. Ngay khoảnh khắc vừa bước xuống xe thì nàng đã liền cảm thụ được rồi.
Đau!
Tiểu Nguyệt nhi thật là đã bị cho ăn quá no rồi!
Thu Nguyệt chợt thấy hối hận, dạ thầm oán trách Trần Tĩnh Kỳ. Tất nhiên đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời, do hạ thân đau rát mà nảy sinh; chứ khi bình tâm trở lại, suy nghĩ của Thu Nguyệt đã hoàn toàn khác. Chính sự thống khổ ấy mang đến cho nàng khoái hoạt tột cùng a!
Loại sung sướng đến độ phát điên, cả thể xác lẫn linh hồn đều như muốn lịm đi đó, Lạc Doanh Doanh cho nàng được sao?
Không thể!
Đó là lần đầu tiên. Chính Trần Tĩnh Kỳ mới là người đã thoả mãn nàng. Sự mưa móc kia, trước giờ nàng nào có được.
“Rốt cuộc thì bây giờ ta cũng thực sự trở thành một người đàn bà đúng nghĩa.”
Thu Nguyệt ngồi trên giường, hồi tưởng những gì đã xảy ra, thầm thoả nguyện. Sự cô đơn, thất lạc trước đây, hôm nay cuối cùng cũng đã được khoả lấp rồi. Cảm giác nóng ấm kia, Thu Nguyệt nàng khao khát nắm giữ, để cho không chỉ hiện tại mà trong tương lai nàng vẫn sẽ được vuốt ve mơn trớn, tận tình yêu thương...
Mới nghĩ một chút, thân thể Thu Nguyệt đã liền nóng ran. Từ nơi riêng tư, cảm giác ươn ướt tức tốc lan tràn, khiến cho nàng thấy bức bối, khá là khó chịu. Nàng thở mạnh một hơi, cố xua đi những hình ảnh thân mật, thiếu đứng đắn đang quanh quẩn trong đầu, rồi đưa chân bước xuống giường, định đi tắm.
- Shh...
Tiếng xuýt xoa khe khẽ cất lên. Thu Nguyệt lập tức khựng người, hai chân bất giác khép chặt, chân mày thoáng cau. Nàng cúi nhìn cấm khu, hung hăng cắn môi trách thầm.
Tất cả đều là tại Trần Tĩnh Kỳ hết! Hung khí của hắn quá ghê gớm đi! Chỉ mới lần đầu tiên mà hắn đã cuồng dã chinh phạt nàng như vậy, bộ muốn xuyên chết người ta hay gì?
- Hỗn đản...
...
Trong trang viên cũ kỹ, tại phòng tắm, sát bên cái bể đã có một màn kích tình vô cùng đặc sắc. Một đoạn ký ức mà Thu Nguyệt không bao giờ muốn quên. Trần Tĩnh Kỳ, hắn đương nhiên cũng sẽ nhớ rõ. Kể cả khi trí nhớ hắn không còn được tốt như hiện tại thì hắn cũng sẽ ghi nhớ.
Quên làm sao được? Lần hoan lạc ấy, hình ảnh, thanh âm, hết thảy đều sinh động đến thế kia mà.
Mặc dù khi đến với hắn, Thu Nguyệt sớm đã chẳng còn tân (trinh), nhưng tư vị nam nữ ái ân, nàng quả thực chỉ mới lần đầu được nếm trải. Trần Tĩnh Kỳ hắn chính là nam nhân đầu tiên của nàng. Mà, đâu chỉ nam nhân đầu tiên, ngày hôm đó Thu Nguyệt còn cho hắn nhiều cái đầu tiên khác nữa.
Lần đầu tiên có một nữ nhân thẳng thắn, vô cùng thành thật với hắn tới như vậy. Lần đầu tiên trong chuyện hoan lạc hắn mới được thoả mãn tới như vậy... Trong số tất cả những nữ nhân mà Trần Tĩnh Kỳ hắn đã từng gần gũi, kỹ năng của Thu Nguyệt phải nói là điêu luyện nhất. Nàng rất biết cách để khơi dậy dục vọng của người ta. Từng cử chỉ, mỗi một nét biểu cảm của nàng, hết thảy đều thu hút ánh nhìn của hắn, khiến hắn chỉ muốn lập tức đem nàng đè ở dưới thân, hung hăng cắn nuốt.
“Tiểu yêu tinh”, danh tự ấy hắn khẳng định không ngoa.
Thành thật mà nói, bản thân Trần Tĩnh Kỳ ít nhiều cũng có mê luyến. Chưa ăn thì chưa biết, một lần nếm thử, tư vị quả khó quên vô cùng.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Trần Tĩnh Kỳ đã nảy sinh tình ý gì. Bất quá ham muốn xác thịt, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Ở trong mắt hắn, Thu Nguyệt chẳng qua cũng chỉ là một con cờ để cho hắn thao túng, lợi dụng.
Tương lai? Nói không chừng còn có thể.
...
Kẻ khao khát, người ưa chuộng, Trần Tĩnh Kỳ và Thu Nguyệt tiếp tục bí mật hẹn hò. Nơi trang viên cũ kỹ trở thành địa điểm quen thuộc của những cuộc ái ân tưởng chừng bất tận. Lần nào cũng vậy, hai người bọn họ hễ cứ đến đây là lại lập tức quấn lấy nhau, làm đủ thứ trò thân mật mà chỉ cần nghe kể thoáng qua thôi cũng đủ khiến cho người ta phải đỏ mặt, nhăn mày.
Càng qua lại, tiếp xúc càng nhiều, Trần Tĩnh Kỳ càng phải lau mắt mà nhìn Thu Nguyệt. Cô gái này, bình thường nhu thuận, lễ phép là thế, vậy mà lúc xiêm y vừa trút xuống, bộ dạng của nàng liền biến đổi một trăm tám mươi độ, tựa như đã hoá thành một con người khác. Thậm chí đôi lúc, giữa cuộc ái ân, Trần Tĩnh Kỳ còn có cảm tưởng chính bản thân mình mới là con cừu non, trong khi Thu Nguyệt thì lại là một con sói đói.
Ham muốn của Thu Nguyệt nàng... rất mãnh liệt! Chính điều đó khiến cho nàng càng thêm dạn dĩ mà ở trước mặt hắn phơi bày đủ mọi tư thế, mở miệng thốt ra những lời dâm đãng đáng xấu hổ nhất! Tục cực kì!
Nếu là một chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ chẳng ai muốn nhìn thấy nữ nhân của mình biểu hiện ra dáng vẻ phóng túng, dâm dật như vậy, bởi điều đó trái với thuần phong mỹ tục, đi ngược giáo điều. Nhưng riêng với Trần Tĩnh Kỳ, hắn thích. Hắn không phải kẻ tiểu nhân, song cũng chưa bao giờ tự cho mình là chính nhân quân tử cả. Ở trong cái khoản nam nữ hoan ái này, xưa giờ hắn đều rất thành thật. Việc gì hắn phải kìm nén cảm xúc, bó buộc bản thân? Hắn xem thường. Đối với hắn, vẻ phóng đãng lúc trên giường của Thu Nguyệt, không những không chút phản cảm mà còn cực kì kích thích. Phải công nhận, nữ nhân này đã làm cho hắn rất thoả mãn.
Ham muốn một người và yêu thương người đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bản thân mình, Trần Tĩnh Kỳ thừa đủ lý trí để tách biệt rạch ròi. Trong lúc triền miên với Thu Nguyệt, hắn có thể buông thả bản thân, tận tình thưởng thức, song, khi ân ái qua đi, hắn tự biết phải làm gì cho đúng.
Những buổi hẹn hò, đâu phải mỗi ngày đều có, một tháng nhiều nhất cũng năm sáu hôm là cùng. Mỗi lần như vậy, hắn đều rất cẩn trọng, hai mắt luôn nhìn ngó chung quanh. Thời gian đầu, hắn cũng giống như Thu Nguyệt, chẳng hỏi han, dò xét bao nhiêu. Hắn biết, trước tiên mình cần phải tạo dựng lòng tin ở nàng. Điều đó cũng tương tự với Hoàng hậu Triệu Cơ.
Đối với vị nữ chủ nhân của Hạng quốc này, hắn chưa bao giờ quên việc để ý, thu thập những thông tin. Dĩ nhiên, khi đứng trước Triệu Cơ, tâm tư của hắn lại càng phải trở nên kín đáo. Không giống Thu Nguyệt hiểu biết nông cạn, tầm nhìn của vị Hoàng hậu này rất đỗi cao xa. Tâm cơ của nàng, e cũng chả kém gì Viên Hi.
Cứ như vậy, song song kế hoạch thao túng Thu Nguyệt, Trần Tĩnh Kỳ vẫn đều đặn tiến nhập Phượng Nghi Cung mỗi ngày, ở điện Thanh Phong quang đãng mà chỉ giáo cho Triệu Cơ. Qua sự hướng dẫn tận tình của hắn, cũng như là sự chăm chỉ luyện tập của chính bản thân mình, chả mấy chốc mà những bức hoạ Triệu Cơ nàng vẽ ra, đường nét đã tiến bộ rõ rệt. Chân dung đối tượng được vẽ, nó càng ngày càng đẹp...