- Ông đang nghĩ gì vậy?
Ngồi chung một cỗ xe ngựa, Lê Ngọc Chân để ý thấy trong ánh mắt Trần Tĩnh Kỳ có điều tư lự, mới lên tiếng hỏi.
- Hmm... Đang nghĩ đến nhiệm vụ được giao lần này.
Trần Tĩnh Kỳ hồi đáp. Rồi hắn mở chiếc túi vải nằm sát bên mông, lấy một cuốn sổ đưa cho Lê Ngọc Chân.
- Đây là..?
- Tư liệu.
- Tư liệu?
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu.
- Bên trong ghi chép những thông tin về các nhân vật trọng yếu của Đông Hồ. Hoà vương Hàn Tử Vũ và đương nhiệm Tướng quốc Lục Can - hai kẻ Hoàng thượng muốn ta xác minh - cũng nằm trong ấy. Ngọc Chân nàng hãy xem qua một chút, coi thử các mối hệ của bọn họ có chỗ nào khác lạ, cần lưu ý hay không.
- Ừ, để ta xem thử.
Trí tuệ của Lê Ngọc Chân vốn chẳng phải tầm thường. So với hạng nữ nhân thông minh, sắc sảo như Viên Hi hay là Hoàng hậu Triệu Cơ đều không hề thua kém. Tại bất cứ vấn đề nào, một khi nàng đã chịu tập trung xem xét thì chỉ cần có chỗ sai sót, bất ổn, chắc chắn nàng sẽ sớm nhìn ra. Trần Tĩnh Kỳ hết sức tin tưởng. Ngay chính bản thân hắn cũng đã từng là bại tướng của nàng rồi. Đưa chỗ tài liệu cơ mật này cho nàng xem, nói không chừng thật có thể giúp ích.
Phần việc của bản thân đã đẩy qua cho người khác nên hiện giờ Trần Tĩnh Kỳ cũng trở nên rảnh rỗi. Bộ dáng khá là tận hưởng, hắn vươn tay cầm tới chiếc bình hồ lô đựng đầy rượu quý hoàng cung, mở nút, kề môi nhấp một ngụm.
- Khịt khịt...
Mùi thơm của rượu chả mấy chốc đã lan toả khắp thùng xe, lay động khứu giác Lê Ngọc Chân. Nàng tạm dời mắt khỏi quyển sổ, ngẩng đầu nhìn lên.
- Thơm quá. Là rượu gì vậy?
- Ngọc Dương Xuân sáu mươi năm. Lần trước vào diện kiến Hoàng thượng đã tặng cho ta hai vò.
- Ngọc Dương Xuân sáu mươi năm? Đây chính là rượu quý a!
Lê Ngọc Chân tỏ ra kích động.
- Tĩnh Kỳ, cho ta uống với!
Biểu cảm của nàng khiến Trần Tĩnh Kỳ hơi bất ngờ. Theo hắn nhớ thì Lê Ngọc Chân nàng vốn đâu phải người yêu thích rượu.
“Chắc là chỉ muốn nếm thử rượu quý.” Dù sao thứ hắn đang cầm cũng là Ngọc Dương Xuân cất giữ sáu mươi năm kia mà, đời người mấy kẻ đã được ngửi qua đâu.
Nghĩ vậy, hắn cầm bình hồ lô đưa cho Lê Ngọc Chân.
Lê Ngọc Chân nhanh tay tiếp lấy, khịt mũi mấy lượt, sau đó mới dốc chiếc bình hồ lô đưa đến bên miệng.
Nhấp qua một ngụm, uống chỉ một chút, Trần Tĩnh Kỳ đã cho rằng như vậy. Nhưng rất nhanh hắn nhận ra bản thân mình sai rồi! Lê Ngọc Chân uống rất nhiều! Những tiếng “ực ực” từ cổ họng nàng phát ra đã cho biết điều đó - một con sâu rượu.
Cái này...
Tiểu Chân thuần khiết khả ái của hắn từ khi nào lại biến thành con sâu rượu rồi?
Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ vẫn còn đang trố mắt thì chiếc bình hồ lô đã được Lê Ngọc Chân trao trả về tay hắn. Song là, trọng lượng của nó bây giờ, nhẹ đi nhiều lắm.
Trần Tĩnh Kỳ thử kiểm tra...
Chưa xem còn đỡ, chừng đã xác nhận, hắn triệt để mất hết niềm tin.
- Ngọc Chân, từ lúc nào mà nàng...?
Dường cũng hiểu được tâm ý - những gì hắn muốn hỏi, Lê Ngọc Chân hồi đáp:
- Lúc ở Ninh Kiều ta với Bao Tự vẫn thường uống, chả biết từ khi nào lại cảm thấy yêu thích rượu luôn.
- Ngọc Chân, về sau cấm nàng ở cùng một chỗ với Bao Tự.
- Tại sao?!
...
...
Dưới sự chỉ đạo của Trần Tĩnh Kỳ, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, ngược lên hướng bắc mà đi. Trong suốt quá trình từ Hạng đô đến Ô Khẩu, hắn và Lê Ngọc Chân vẫn luôn đồng hành cùng nhau. Nhưng hiện tại, bọn họ phải tách ra. Vốn dĩ ngay từ đầu Trần Tĩnh Kỳ đã không định sẽ mang Lê Ngọc Chân tới Đông Hồ, bất quá tiện đường cho nàng quay lại Ninh Kiều mà thôi.
Ban đầu, Lê Ngọc Chân cũng chả tính đi theo đến Đông Hồ làm gì, nhưng sau những ngày đồng hành vừa qua, trải qua nghiên cứu tư liệu về Hoà vương Hàn Tử Vũ và Tướng quốc Lục Can của Đông Hồ, hiện tại trong dạ nàng lại cảm thấy bất an.
- Tĩnh Kỳ, hay để ta cùng đi với ông đến Đông Hồ đi.
Vẻ quan tâm lộ rõ trên khuôn mặt, Lê Ngọc Chân nói.
Dưới tán cây bên đường, Trần Tĩnh Kỳ ngưng hẳn bước chân, cười nhẹ:
- Sao vậy? Không nỡ rời xa ta?
- Ta đang rất nghiêm túc.
Lê Ngọc Chân nhanh chóng tiếp lời:
- Ta cảm thấy lần đi sứ này của ông có điều bất ổn. Như ta đã phân tích qua về Hoà vương Hàn Tử Vũ và Tướng quốc Lục Can của Đông Hồ, hai người này rất có thể đã...
Trần Tĩnh Kỳ lập tức ra hiệu bảo dừng. Những chuyện này vốn không nên nói một cách công khai như vậy.
Hắn nắm lấy tay Lê Ngọc Chân, dắt nàng đi xa thêm một đoạn nữa rồi mới bảo:
- Ngọc Chân, ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng an tâm đi, mọi thứ Hoàng thượng đều đã có sắp xếp cả rồi. Trừ bỏ số binh lính hộ vệ này ra, Hoàng thượng cũng phái một đội ám vệ ngầm theo bảo hộ cho ta. Ta đoán bọn họ vẫn luôn đi ở phía trước, giúp chúng ta dò đường. Nếu phát hiện nguy cơ, bọn họ sẽ liền ra tay loại bỏ; bằng như không đủ sức ứng phó, chắc chắn sẽ có người chạy tới báo cho ta hay.
- Tĩnh Kỳ, ông tin Lý Uyên tới như vậy?
Trần Tĩnh Kỳ hơi nghi hoặc:
- Ý nàng là gì?
Lê Ngọc Chân thở ra một hơi, giọng lo ngại:
- Thật ra, khiến ta bất an không chỉ có Hoà vương Hàn Tử Vũ và Tướng quốc Lục Can của Đông Hồ. Ngoài hai kẻ ấy ra thì có một người còn khiến ta lo lắng nhiều hơn.
Ánh mắt khẽ đổi, Trần Tĩnh Kỳ thấp giọng nói ra:
- Lý Uyên?
Đối diện, Lê Ngọc Chân nhẹ gật đầu xác nhận.
...
“Điểu tận cung tàng”, đạo lý ấy Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên thấu hiểu. Nhưng theo suy luận của hắn, xét trong bối cảnh hiện tại, hắn không nghĩ bản thân mình đã hết giá trị. Đối với Lý Uyên, đối với nước Hạng, hắn vẫn còn hữu dụng lắm. Hơn ai hết, tại thời điểm này, Lý Uyên cần có hắn. Việc cử hắn đi sứ Đông Hồ, thiết nghĩ chỉ vì muốn tăng cường trói buộc mà thôi.
Nở một nụ cười trấn an, hắn xoa đầu người trước mặt:
- Tâm ý của nàng, ta hiểu. Đừng lo quá, đối với Lý Uyên ta vẫn còn giá trị, cho dù hắn có muốn trừ khử ta thì cũng không phải lúc này. Một Đại Liêu lăm le trước mặt đã là quá đủ với Đại Hạng rồi, Lý Uyên sao có thể tự mình tạo thêm khó khăn chứ? Nàng nên nhớ ta vẫn là hoàng tử Đại Trần.
Lê Ngọc Chân im lặng lắng nghe, nghe xong thì làm ra bộ mặt bất đắc dĩ mà rằng:
- Nếu ý ông đã quyết thì ta sẽ không kiên trì nữa. Hi vọng chỉ là ta quá đa nghi...
Thấy nàng vẫn chưa hết bất an, Trần Tĩnh Kỳ mới bảo:
- Được rồi, sẽ không có gì đâu. Cho nàng hay, chuyến đi này, ngoại trừ đại nội mật thám của triều đình thì vẫn còn một nhóm người khác bí mật bảo hộ cho ta.
- Nhóm người khác? Họ là ai?
- Nữ thần, và thuộc hạ.
- Nữ thần?
Lê Ngọc Chân khá hoài nghi, rất muốn biết, nhưng nàng có truy hỏi thế nào thì Trần Tĩnh Kỳ cũng nhất quyết không chịu nói ra. Cuối cùng, nàng chỉ nắm được một chút thông tin ít ỏi như vậy - hai chữ “nữ thần“. Dĩ nhiên là trong dạ nàng khó mà vui vẻ được. “Nữ thần”? Thế cũng tức một nữ nhân a!
Trần Tĩnh Kỳ có một nữ nhân âm thầm theo bảo hộ? Vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ là thế nào? Nữ nhân kia, nàng xinh đẹp giỏi giang ra sao mà xứng để Trần Tĩnh Kỳ xưng tụng “nữ thần”?
Lê Ngọc Chân nàng khó chịu nha!
- Hừm...
- Ngọc Chân, có gì mà nàng phải giận chứ?
Tận đến giây phút chia tay Trần Tĩnh Kỳ vẫn khư khư giữ kín bí mật, khiến Lê Ngọc Chân vô cùng bất mãn. Nàng cắn môi hờn dỗi:
- Tốt hơn hết là nên hi vọng vị “nữ thần” của ông sẽ bảo vệ cho ông được an toàn. Lúc trở về, nếu để ta thấy ông thiếu miếng thịt nào, ta nhất định sẽ tìm nàng ta tính sổ. Xử cả ông luôn!
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy sau gáy có chút lành lạnh. Hắn cười giả lả, lựa lời xoa dịu. Tuy hơi gượng gạo, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng nhận được một cái ôm thân tình từ Lê Ngọc Chân. Kế đó, hai người nói lời tạm biệt. Trần Tĩnh Kỳ tiếp tục ngược lên hướng bắc, tiến đến Đông Hồ; phần mình, Lê Ngọc Chân một mình cưỡi ngựa, nhắm Ninh Kiều chạy đi.
- Lên đường!