Quân Vương Ngự Nữ

Chương 258: Chương 258: Tỏ Tường (2)




Không động được?

Tại sao lại không động được?

- Đại gia gia, người nói gì vậy? Tại sao lại không cho con tính sổ với hắn?

- Tính sổ?

Triệu Thừa Phong tỏ thái độ không bằng lòng:

- Nhã, theo như những gì con vừa mới kể, rõ ràng lỗi cũng không hoàn toàn do đối phương. Chính nha đầu con là người đã khơi mào trước.

- Đại gia gia...!

Triệu Thừa Phong khoát tay ngăn lại:

- Không cần nói nữa. Nếu là kẻ khác ta còn có thể bênh vực cho con, nhưng lần này thì không được.

Hiếm khi Triệu Nhã lại thấy đại gia gia mình thận trọng tới như vậy. Nếu trước đó chỉ là suy đoán thì bây giờ nàng đã hoàn toàn khẳng định: Thân phận kẻ kia nhất định rất không tầm thường!

Đến cùng thì hắn là ai chứ?

Nàng cắn môi, hỏi:

- Đại gia gia, rốt cuộc hắn ta có thân phận gì?

Cái nhìn của Triệu Thừa Phong có hơi khác lạ. Nó khiến Triệu Nhã càng thêm nghi hoặc.

Nhưng cũng không phải chờ lâu, ngay sau đó thì đại gia gia đã hướng nàng giải đáp.

- Nhã, thật ra người này con sớm đã nghe qua danh tiếng, đối với đối phương còn rất nể phục. Hắn không ai khác, chính là An vương Trần Tĩnh Kỳ.

“An vương Trần Tĩnh Kỳ...”

Triệu Nhã nhẩm đọc, hai mắt nhất thời mở to.

“Trần Tĩnh Kỳ”, cái tên này nàng quả chẳng hề xa lạ. Tại Hạng quốc, danh khí của hắn rất lớn. Từ khi đặt chân lên đất Hạng vào hơn mười năm trước, hắn đã vì Đại Hạng mà ra sức rất nhiều. Những công lao có thể kể đến như là cứu tế, trị thủy, cải biên và đề xuất các chính sách định quốc an bang, nội chính lẫn ngoại giao hắn đều đã góp mặt...

Triệu Nhã thân phận tôn quý, có a di là đương kim Hoàng hậu, gia gia là Thọ Đình hầu tiếng tăm lừng lẫy, đối với tin tức triều đình dĩ nhiên lại càng nắm rõ hơn ai. Cái hay, cái giỏi của Trần Tĩnh Kỳ, nàng vẫn thường được người thân đề cập. Ấn tượng nhất chính là lần tiếp đón sứ thần Đại Liêu ở hai năm về trước.

Nguyên Tiêu năm đó, quận chúa Đông Kha của Liêu quốc đã đề nghị một cuộc thi tài. Và người được Hạng đế Lý Uyên tin tưởng giao phó trọng trách gìn giữ thể diện quốc gia không ai khác ngoài Trần Tĩnh Kỳ.

Tại sao lại không phải Nguyễn Chánh, Trần Thừa Ân, Cao Văn Đạt - các vị Đại học sĩ kiến thức uyên thâm, tài năng lỗi lạc?

Tại sao lại không phải Hứa Bỉ, Tào Tất An, Lô Đình, Trần Lịch - những bậc đại trí được giới văn nhân công nhận từ lâu?

Tại sao lại không phải Từ Thức, Hàn Dũ, Cao Phương - những học giả tài hoa xuất chúng sớm đã thành danh?

Người mà Hạng đế Lý Uyên chọn là Trần Tĩnh Kỳ. Như vậy rõ ràng vị di trượng này của nàng đánh giá năng lực Trần Tĩnh Kỳ cao hơn tất thảy. Khi đó hắn mới có bao nhiêu tuổi? Chỉ có hai mươi bốn.

Một thanh niên còn rất trẻ nhưng tài năng đã cao vời như vậy, kiến thức đã uyên thâm như vậy, học giả văn nhân sao có thể không kính nể?

Triệu Nhã? Lại càng trọng thị. Nàng đã xem Trần Tĩnh Kỳ như hình mẫu lý tưởng để bản thân theo đuổi. Ở trong lòng mình, nàng rất là ngưỡng mộ. Song, đó là trước kia, chứ còn bây giờ...

Triệu Nhã không muốn tin. Nàng đưa mắt nhìn Triệu Thừa Phong, mong những lời gia gia mình vừa nói chỉ là một sự trêu đùa, hoặc do bản thân đã lầm lẫn.

Nhưng không, tin tức là thật. Ngồi trước mặt nàng, Triệu Thừa Phong một lần nữa khẳng định:

- Con không nghe lầm đâu. Người mà ta nói đích thị là An vương Trần Tĩnh Kỳ - nhị thập tứ hoàng tử của Trần quốc. Mấy tháng trước, hắn được Hoàng thượng cử đi sứ Đông Hồ, vừa mới trở về. Lúc ngang qua Lạc Dương, chính ta đã mời hắn lưu lại làm khách.

Triệu Nhã mấp máy bờ môi, muốn nói gì đấy, nhưng mãi vẫn chẳng thể thốt được thành câu. Nàng thực không biết nên nghĩ ra sao, phản ứng thế nào.

Ông trời, ông có cần phải trêu ngươi người ta như vậy không?

Đó vốn dĩ là nam nhân nàng ngưỡng mộ, là hình mẫu lý tưởng để nàng theo đuổi, mong một ngày diện kiến, cùng nhau trao đổi, luận bàn. Thế mà hiện tại...

Đã rất nhiều lần Triệu Nhã mường tượng ra tràng cảnh gặp mặt, giữa bản thân và Trần Tĩnh Kỳ, nhưng tuyệt nhiên chưa một lần nào hình dung ra đến thực trạng sẽ là dạng này. Trên đài Vân Mộng, lúc hắn va vào nàng, Triệu Nhã nàng đã cau mày khó chịu; rồi sau đó, nàng lại cho là hắn bám đuôi, đáy lòng khinh thị; cuối cùng, khi hắn đứng ra tiếp nhận khiêu chiến của nàng...

Vì sao lại thành ra như vậy?

Đáng lý nàng và hắn phải phát triển một mối quan hệ tốt đẹp chứ.

Số phận đúng là tréo ngoe mà.

- Nhã, việc này hãy để gia gia xử lý. Sáng mai ta sẽ qua tìm hắn nói chuyện một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể trách cứ đôi lời, không thể mạnh tay được...

- Nha đầu, con đi cả ngày đường, hẳn cũng mệt rồi. Về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi đi.

...

Triệu Nhã rời đi với bộ dáng thất thần, tâm tình hỗn tạp, đắng cay chua mặn chẳng rõ là vị gì. Mãi tận đến lúc cửa phòng đã mở, đôi chân đã bước vào mà nàng vẫn dường chưa hay, phải đợi khi Phương Di lên tiếng nhắc nhở mới chịu dừng.

- Tiểu thư, người... người không sao chứ?

Triệu Nhã thoáng liếc sang đứa tì nữ thiếp thân của mình, rồi ngồi phịch luôn xuống ghế.

- Tiểu thư...

- Ta không phục.

Từ miệng Triệu Nhã, những thanh âm trầm thấp phát ra.

- Ta không phục... Ta không phục...

Rồi nàng ngước lên, hỏi Phương Di:

- Phương Di, ngươi nói đi. Là ta không đúng sao? Ta đã làm gì không đúng chứ?

- Tiểu thư, nô tì...

- Tại sao hắn lại khinh ta? Còn mỉa mai châm chọc ta... Ta không phục! Ta không phục!

Nấm tay siết chặt, Triệu Nhã một lần nữa bày tỏ sự tức giận của mình. Lúc này, đúng sai vốn đã chẳng còn quan trọng. Đối với nữ nhân tôn quý cao ngạo như Triệu Nhã, bị người rẻ khinh là một điều rất ghê gớm. Nàng cảm thấy bản thân bị xúc phạm nặng nề, trong lòng vô cùng xấu hổ. Mà càng xấu hổ thì nữ nhân sẽ càng tức giận; và một khi đã giận, thâm tâm đã phát sinh thành kiến thì lí lẽ nào còn có giá trị chi.

Nữ nhân đôi khi chính là vô lí như vậy đấy.

- Trần Tĩnh Kỳ... vẫn chưa xong đâu...

...

Trong lòng Triệu Nhã đã hạ quyết tâm, cả đêm hầu như chẳng ngủ. Nàng vẫn đang nghĩ cách đối phó Trần Tĩnh Kỳ. Theo lời đại gia gia nàng thì thời gian hắn lưu lại Lạc Dương chỉ vỏn vẹn hai ngày, trong đó một ngày đã trôi qua. Như vậy, ngày mai là hạn chót để nàng có thể phục hận...

Thành kiến rất sâu, điều đó cho thấy tâm linh Triệu Nhã đã bị tổn thương rất nhiều. Âu cũng phải. Triệu Nhã nàng xuất thân tôn quý, vừa lọt lòng đã sống trong nhung lụa, mỗi một bước đi đều có kẻ hầu người hạ, lại được đại gia gia của nàng là Triệu Thừa Phong hết mực thương yêu, cưng chiều... Cuộc sống như vậy, thử hỏi làm sao có thể dễ dàng chấp nhận bản thân mình thua kém? Huống chi đối phương lại còn buông lời chế giễu, nặng ý miệt khinh?

Phải báo! Nhất định phải báo!

Triệu Nhã nàng muốn đối phương cảm nhận được tư vị bị áp chế là như thế nào, nghẹn khuất là như thế nào! Nàng muốn hắn phải tự thấy xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.