Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 17: Chương 17




Tạ Ngự Khi không ngờ hoàng huynh ở thành đô cách xa vạn dặm nhận được tin của hắn trong vòng ba ngày liền cho hắn câu trả lời.

Nhìn tin tức trong thư phi thường chi tiết tường tận cơ hồ có thể giải đáp tất cả nghi hoặc của hắn. Hơn nữa Tạ Ngự Hàn cũng rất tri kỷ tặng cho hắn một cái Giác tiên sinh cùng ghi chú rất rõ phương pháp sử dụng.

Hắn nhìn nột hàng phân thân giả to nhỏ khá nhau bên trong hộp gấm, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngay lập tức lôi kéo đại phu làm chuyện gì đó, đem tất cả đều thử qua một lần.

Bất quá hắn cũng biết cá tính Lâu Minh Tuyết chắc chắn không chịu mang, chỉ có thể đem người này làm làm, để y hãm sâu tròn bể dục mới có thể thực hiện. Bất quá nghĩ đến sâu độc chung tình sư phụ già của y đã hạ, nếu phá thân y không phải là hắn mà là ma giáo lão quỷ, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi. Tạ Ngự Khi nắm chặt hai tay hạ quyết định sau đại chiến lần này hắn nhất định phải tìm lão quỷ kia báo thù!

Lâu Minh Tuyết lúc tỉnh lại chỉ thấy nơi riêng tư bị sử dụng quá độ ê ẩm sưng không nhịn được có chút xấu hổ. Thời điểm mặc quần áo nhìn thấy dây xích bên hông cũng không khỏi đỏ mặt, nghĩ đến những lời Tạ Ngự Khi nói đêm qua. Y thật không nghĩ đến tên ngốc kia cư nhiên cũng có thể nói những lời như vậy, gảy nhẹ chiếc dây xích, Lâu Minh Tuyết cười nhẹ mặc quần áo vào.

Vén rèm ra khỏi lều trại, Lâu Minh Tuyết hiếm khi thấy trời thật trong xanh, tâm tình không tệ. Mà Hữu phó tướng đang khoát một tay lên eo Hữu phó tướng, một tay vịn trên bội kiếm đứng cách đó không xa: “Ngươi nói không sai, Lâu đại phu quả nhiên cùng Hầu gia, Hầu gia cũng vì y không chỉ cạo đi chòm râu đã nhiều năm, còn đem y hầu hạ đến thoải mái, càng ngày càng xinh đẹp.”

“Làm sao, ngươi ước ao?” Tả phó tướng xì cười một tiếng, quay đầu nhìn Hữu phó tướng: “Bất quá coi như là ngươi ước ao cũng không thể có được phúc phận của Hầu gia.”

Hữu phó tướng nhìn Tả phó tướng nhếch môi cười, mặc dù biết người này đang giễu cợt mình, mặt vẫn không đổi sắc nói: “Ước ao, ta làm sao sẽ ước ao đây, ta không phải đã có ngươi sao?”

“Ta và ngươi không có quan hệ gì, ngươi đừng ở đây nói hưu nói vượn!” Tả phó tướng gạt cánh tay hắn xuống, nghiêm chỉnh nói.

“Sao không liên quan, đêm qua là ai ở dưới thân ta, trái một câu hảo ca ca, phải một câu cầu ta xuyên vào tao động, ân?” Hữu phó tướng mập mờ dựa sát bên tai Tả phó tướng, hạ lưu nói khiến Tả phó tướng xấu hổ cùng giận dữ không thôi suýt chút nữa dùng dao bổ chết người trước mặt: “Còn không phải là ngươi dùng biện pháp tiểu nhân bỉ ổi với ta sao, vô liêm sỉ!”

Nhìn người mắng hắn một câu liền giận dữ rời đi, Hữu phó tướng cong khóe môi đuổi theo.

Đại chiến gần tới, vì thế Lâu Minh Tuyết cùng các đại phu kiểm tra binh sĩ trước khi xuất chiến, chuẩn bị cho họ trạng thái tốt nhất ra chiến trường.

Tạ Ngự Khi đứng trong lều trại nhìn Lâu Minh Tuyết bận rộn, có chút đau lòng. Lúc chạng vạng, hắn dựa vào sắc trời đã tối lấy lí do dùng bữa cơm đem y hống đến doanh trướng của mình.

Nhìn một bàn đầy thức ăn hắn chuẩn bị cho mình, y có chút cảm động nhưng trên mặt vẫn là hừ lạnh một tiếng: “Hầu gia, đại chiến gần tới sao không cấp thêm cho anh em vài món ăn, ngược lại lại cho đại phu là ta, không khỏi quá mức…”

Không chờ y nói hết lời, hắn liền hôn lên, không nghĩ tới người này không chờ mình nói hai câu đã hôn lên, Lâu Minh Tuyết trợn to hai mắt, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn ra.

Biết người này cố ý, y căm giận cắn hắn một cái, nhìn kinh ngạc trong mắt nam nhân, Lâu Minh Tuyết lóe lên đắc ý. Nhưng Tạ Ngự Khi lại căn bản không bởi vì đau mà buông y ra, trái lại hôn càng sâu hơn.

Đợi đến khi Lâu Minh Tuyết được thả ra thân thể đã triệt để mềm nhuyễn ở trong ngực nam nhân, hai tay níu lấy quần áo hắn không nói, hạ thân cũng không kiềm hãm được ma sát, trên mặt vẻ xuân tình khó kiềm chế khiến Tạ Ngự Khi động tâm, kiềm chế ham muốn đang nổi lên trong người, hắn nghĩ muốn thành cầm thú cũng phải đợi y cơm nước xong đã.

Cố tình không phát hiện biến hóa trên người y, cầm đũa gắp đồ ăn đưa đến bên môi đại phu: “Há mồm.”

Nghe thanh âm của nam nhân, nhìn thức ăn đã đưa đến bên môi, lườm hắn một cái khẽ hé miệng, tiếp nhận nam nhân uy.

Một bữa cơm triền miên, thời điểm để đũa xuống, Tạ Ngự Khi không nhịn được lần nữa đem người áp đến trước ngực mạnh mẽ hôn lên. Không nghĩ tới nam nhân sẽ sốt ruột như vậy, Lâu Minh Tuyết khẽ khước từ một chút, không nghĩ tới Tạ Ngự Khi lại thuận thế buông y ra: “Đại phu không muốn sao?” Nói xong cố ý dùng đùi lớn ma sát nơi riêng tư nhạy cảm.

“Ngươi… Cầm thú… Từ sáng đến tối chỉ biết chuyện như vậy…” Lâu Minh Tuyết trừng đôi mắt hơi nước mông lung không hề có lực uy hiếp nào, khiển trách hắn.

“A, lẽ nào đại phu không nghĩ, đã như vậy, vậy ta…” Tạ Ngự Khi định buông tay, hắn hiện tại rất thích xem người dưới thân khẩu thị tâm phi, chờ hắn thuận theo bộ dáng lại bất mãn quấn lấy.

“Ngươi… Đừng đi…” Thân thủ theo bản năng kéo quần áo hắn, Lâu Minh Tuyết cảm thấy người này càng ngày càng đáng ghét, biết rõ tâm tư mình còn hết lần này đến lần khác trêu đùa mình, bắt mình nhất định phải biểu lộ chân tâm với hắn.

“Hảo, ta không đi, nhưng Tiểu Tuyết phải cho ta biết ngươi có muốn hay không nha?”

Nhìn dục hỏa không hề che giấu trong mắt hắn, y đỏ mặt, vì xấu hổ mà khẽ cắn môi: “Muốn.”

“Nơi nào muốn, cởi quần chỉ cho ta xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.