Quân Y Khó Làm (Quân Y Nan Vi)

Chương 4: Chương 4




Tạ Ngự Khi xong xuôi sự tình trở về, Lâu Minh Tuyết đã sớm chẳng biết đi đâu, điều này làm cho Tạ Ngự Khi có chút thất vọng, lén lút tìm không có kết quả chỉ có thể trở về quân doanh. Lâu Minh Tuyết từ lúc ra khỏi kỹ viện vẫn tìm Tạ Ngự Khi, nhiều lần trắc trở nhưng cuối cùng vẫn là tìm được, hơn nữa kết quả làm y thật bất ngờ. Không nghĩ tới nam nhân đáng bị thiên đao giết cư nhiên là em ruột của thánh thượng được triều, nay đang trấn Bắc Hầu.

Bất quá coi như thân phận hiển hách, y cũng không thể để người này sống trên đời, lén lút viết thư gởi cho Nhị sư đệ, hi vọng hắn có thể tại trước mặt thánh thượng cầu cho y một chức vụ, cứ như vậy y có thể quang minh chánh đại trà trộn vào quân doanh giết tên kia.

Không thể không nói năng lực Nhị sư đệ vẫn là lớn, không để y chờ lâu liền gửi cho y thư uỷ nhiệm do thánh thượng tự tay viết. Hừ, này cũng khó trách, thánh thượng đối với Nhị sư đệ nhà y thân thể cũng là tương đương thoả mãn, không làm sao lại cưng chiều như vậy. Có chút châm chọc đem thư giữ cẩn thận, nghĩ năm đó Nhị sư đệ bị sư phụ đưa vào hoàng cung để đảm bảo bọn họ có thể thái bình.

Những năm này, Nhị sư đệ cũng thay người kia sinh độ vài người con trai, chắc chắn địa vị hôm nay cũng là rất ổn thỏa. Nhưng là vừa nghĩ tới năm đó Nhị sư đệ tinh khiết lại nằm dưới thân nam nhân, y liền buồn bực không được. Lúc này Tạ Ngự Khi xem ngự sách trong tay, bên cạnh phó quan cũng là nghi hoặc: “Thánh thượng nghĩ như thế nào lệnh cho chúng ta phải đưa quân y lại đây?”

“Đại khái là vì lần này chuẩn bị đại chiến đi.” Tạ Ngự Khi đem ngự sách giữ cẩn thận, không có tiếp tục đề tài này. Mấy ngày gần đây mỗi lần ngủ đều sẽ nằm mơ, mỗi lần trong mộng đều nhất định sẽ xuất hiện người kia, liên tiếp mấy buổi tối hắn đều lăn lộn khó ngủ, dục hỏa khó tiêu. Đang nghĩ ngợi có muốn hay không tìm người đến thư giải chuyện cá nhân một chút, liền nghe có người đến báo: “Báo cáo Hầu gia, ngoài doanh trại có một người tự xưng là quân y, trong tay là ngự sách do thánh thượng tự tay viết.”

Tạ Ngự Khi không nghĩ tới ngự sách huynh trưởng vừa tới, người này cũng đến, liếc mắt nhìn ngự sách trên tay: “Cho hắn tiến vào.”

“Tiến vào.” Không lâu sau, hắn liền thấy một thanh niên vóc người tinh tế, da dẻ trắng mịn đi vào, càng đến gần hắn không khí tựa hồ thoang thoảng một luồng lãnh hương nhàn nhạt. Hắn theo bản năng đứng đó, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nghe trong không khí mùi hương mình tưởng niệm, Tạ Ngự Khi nuốt nước miếng một cái. Lâu Minh Tuyết tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, phản ứng của Tạ Ngư Khi vừa nãy y nhìn rất rõ ràng, mãi đến lúc nam nhân nhận ra y.

Một bên phó quan cũng là sửng sốt một chút, bởi vì Lâu Minh Tuyết tướng mạo thật sự quá mức đẹp đẽ, làm cho hắn trong lúc nhất thời có chút hoảng thần.

“Ngươi đi ra ngoài trước.” Tạ Ngự Khi phục hồi tinh thần lại, chuyện thứ nhất chính là đem phó quan đuổi ra ngoài. Phó quan không hiểu làm sao người mới vừa vào đến liền muốn hắn đi ra ngoài, nhưng vẫn là gật đầu lùi ra. Người vừa đi, toàn bộ tiểu đoàn trưởng chỉ còn lại hai người, Tạ Ngự Khi cùng Lâu Minh Tuyết.

Lâu Minh Tuyết cười đến rực rỡ dị thường nói: “Hầu gia làm sao đem người đuổi ra ngoài, không phải là muốn làm gì với tại hạ hay sao?” Nghe âm thanh sạch sẽ của thanh niên, đêm đó nửa điểm cũng là nhuyễn khí ám muội, dù vậy hung vật trong quần vẫn là chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Việc lần trước là ta mạo phạm công tử, vốn định xong xuôi sự tình sẽ tới tìm ngươi giải thích nhưng là ngươi đã rời đi, ta lén lút tìm kiếm không có kết quả chỉ có thể trở về, bây giờ ngươi tự nhiên tìm đến nơi này, chắc chắn cũng là hi vọng ta có thể phụ trách, ta…”

“Phụ trách, ai muốn ngươi phụ trách, ngươi nếu cảm thấy hổ thẹn, nên ở trước mặt ta lấy cái chết tạ tội.” Lâu Minh Tuyết cười lạnh đánh gãy câu nói Tạ Ngự Khi, nghĩ nam nhân này xem y chỉ là ăn quàng, hiện tại còn bị nghĩ là muốn được phụ trách, y chỉ cảm thấy lửa giận đã phá tan sự nhẫn nại. Tạ Ngự Khi không nghĩ tới đối phương sẽ như vậy mà hận hắn, thế nhưng vừa nghĩ tới hắn xác thực phá huỷ sự trong sạch của người ta, mà mọi chuyện đều có nguyên nhân, nếu không phải mình, đêm đó hắn dục hỏa chỉ sợ cũng khó tiêu.

Thấy hắn trầm mặc không nói, Lâu Minh Tuyết trực tiếp đi tới tóm chặt cổ áo của hắn: “Nói thật cho ngươi biết, lão tử đến nơi này chính là vì muốn giết ngươi… Hừ hừ…” Đột nhiên giương lên âm cuối, hai người sững sờ.

Lâu Minh Tuyết phảng phất giống như bị chạm điện, bỏ qua cho Tạ Ngự Khi, thả xuống bàn tay mình đang nắm, nhảy ra. Đáng chết, trong cơ thể bốc lên cảm giác mềm nhuyễn, cùng hạ thể truyền ra cảm giác hư không khiến y đỏ mặt. Y không nghĩ tới sâu độc sư phụ hạ bên trong cơ thể của bọn họ cư nhiên lại cường liệt như thế. Khó trách, loại *** sâu độc này, mẫu trùng ở trong cơ thể y, hùng trùng thì trong thân hắn, mẫu trùng hằng ngày đều do dịch thể của hùng trùng nuôi nấng, nếu không sẽ phân bố chất thúc giục siêu hiệu quả, như nọc độc kích thích. Khiến cho y khát khao khó nhịn, từ lúc bị nam nhân phá thân đến nay cũng là một tháng. Trong thời gian này y vẫn luôn phải khống chế gây rối bên trong cơ thể. Mới vừa chạm vào nam nhân, mẫu trùng trong nháy mắt liền tỉnh lại. Cảm nhận được hùng trùng gần bên, mẫu trùng đói bụng đều sẽ hoàn toàn bị khống chế phun ra một lượng nọc độc. Lâu Minh Tuyết toàn thân đều bủn rủn vô lực, dục hỏa tăng vọt lên.

Nhìn người mới vừa vênh váo hung hăng nay phải dựa vào lưng bàn nâng đỡ thân thể, Tạ Ngự Khi tâm lý cả kinh, liền vội vàng đứng lên tới đỡ trụ y. Không nghĩ hắn vừa động vào, Lâu Minh Tuyết sắc mặt nhất thời đỏ lên, thở dốc muốn đẩy Tạ Ngự Khi ra, nhưng là không có nửa phần khí lực. Không chỉ có như vậy, bị chạm phải, địa phương càng là ngứa ngáy khó nhịn, làm cho Lâu Minh Tuyết không nhịn được tiết ra một tiếng rên rỉ. Tạ Ngự Khi cũng là tâm lý cả kinh, không nghĩ tới vừa chạm đến liền nóng đến như vậy, hơn nữa nhìn sắc mặt y giống với đêm đó: “Ngươi, đây là lại trúng xuân dược?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.