“A…” Cảm giác được nam nhân đem dịch thể nóng rực đánh vào vách thịt, linh hồn phảng phất như bị bỏng, Lâu Minh Tuyết run rẩy phun ra một luồng *** thuỷ.
Tạ Ngự Khi sảng khoái nằm nhoài trên người Lâu Minh Tuyết, nhắm mắt hưởng thụ dư vị cao trào, nhưng mà Lâu Minh Tuyết bị đặt dưới thân kia vẫn chưa thoát khỏi bể dục. Da dẻ trắng mịn bị tình triều nhuộm đỏ, mật huyệt đang kêu gào khát vọng, trải qua một lần cao trào càng là đói khát, y lần thứ hai phát ra tiếng rên rỉ cầu hoan: “Ngứa… Thật là nhột… Tao huyệt thật là nhột… Hảo ca ca… Làm làm mặt sau… Tao huyệt ngứa chết rồi… A…”
Thịt cụ không rút ra khỏi hoa huyệt, mặt sau liền bắt đầu khát khao khó nhịn muốn được lấp đầy. Tạ Ngự Khi mới phát tiết qua một lần lần thứ hai nổi lên phản ứng, thế nhưng lần này hắn đã có chút tỉnh lại.
Ý thức được chính mình cư nhiên ở bên ngoài đè đại phu xuống đất làm một hồi, nhìn Lâu Minh Tuyết bị làm đến *** đãng không ngừng, cho dù da mặt hắn có dày cũng có chút không nhịn được. Đem phân thân rút ra khỏi tiểu huyệt, nhìn y bất mãn nhăn mày, Tạ Ngự Khi dụ dỗ: “Đại phu đừng nóng vội, chúng ta về lều trại trước.”
Nói xong liềm định ôm người lên nhưng đã bị dục hoả thiêu rụi lý trí, Lâu Minh Tuyết triệt để hoá thành thú tính, nào có thể chờ được. Nam nhân rút tính khí ra, còn không định làm y lần nữa, tâm trạng nhất thời vô cùng uỷ khuất. Thừa dịp nam nhân buông lỏng liền vươn mình đem hắn đặt dưới thân, đặt mông ở côn thịt: “Ừm… Ngươi không cho ta… Ha… Ta liền chính mình đến…”
Cạ cạ hậu huyệt khó nhịn với côn thịt gãi ngứa, Tạ Ngự Khi nhìn Lâu Minh Tuyết hỗn độn trần trụi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, sợ tổn thương đến y không dám lộn xộn nhưng dịch huyệt khát khao như nước lũ tràn ra, căn bản trơn trợt đến mức khó mà đâm vào.
Lâu Minh Tuyết hao tổn sức lực đều không được, nhịn không được đỏ mắt, quay đầu đáng thương nhìn nhìn nam nhân.
Tạ Ngự Khi đối với đại phu một khi khai thân liền *** đến không còn giới hạn, ôm lấy vòng eo thon gọn kia, tách hai cánh mông lộ, cắm côn thịt đang gắng gượng vào thịt huyệt khát khao.
“Phốc.” Một tiếng, ngay cả rễ cũng đi vào. Chỉ thấy Lâu Minh Tuyết kích động, thân thể run rẩy, cái cổ nõn nà đẹp mắt càng ngửa về sau, hai chân theo bản năng banh rộng. Phía trước tính khí sắp không bắn ra thêm được, chiến chiến nguy nguy phun ra lớp tinh thuỷ mỏng manh. Hậu huyệt vẫn gắt gao cắn, từng tầng lớp thịt vách tường co rút siết chặt gậy thịt bên trong, thở khẩn cấp: “Hảo khẩn!”
Cố nén kích động muốn bắn tinh, đợi Lâu Minh tuyết cao trào.
“Ừm… Ha… Xuyên hảo sâu đậm… Cũng bị xuyên hỏng…” Lâu Minh Tuyết qua hồi lâu mới lần nữa phát ra âm thanh, eo chủ động giãy dụa, một trên một dưới cưỡi trên người Tạ Ngự Khi.
Thân thể trắng trẻo mảnh khảnh dưới ánh trăng phá lệ mê người, hắn nhìn người phía trên đang *** đãng tự cấp tự dùng thoả mãn chính mình. Thân thế khó nhịn, hắn tách đùi y, đẩy ra âm thần, tay to mang theo thô ráp đùa bỡn thịt đế.
“A… Thoải mái… Ngươi luyến ta thật thoải mái… Hừ hừ…” Lâu Minh Tuyết một bên rên rỉ một bên sờ lên đầu nhũ chính mình *** đãng lắc eo, mặc cho nam nhân làm gì thì làm nơi riêng tư.
Tạ Ngự Khi chỉ cảm thấy đại phu của hắn quả thực tao đến cực điểm, mới đầu hắn còn tưởng là do xuân dược nhưng nào đúng, nếu không phải trời sinh là như vậy sao mỗi lần hành sự đều trùng hợp trúng xuân dược loại mãnh liệt? Chỉ cần đụng vào thân thể liền hỗn loạn, cực kỳ yếu đuối, hạ thân không ngừng chảy thuỷ, làm một động, cái động kia cũng phải lấp kín. Quả thực so với gái *** *** tiện nhất còn muốn tao lãng hơn.
Tạ Ngự Khi chịu không được người trên chậm rãi, nâng lên cái mông kiều kiều, một trên một dưới mãnh việt đánh vào.
“A… Thật là lợi hại… Làm đến… Ân… Muốn hỏng… Ân… Không chịu nổi… Chậm một chút…” Lâu Minh Tuyết không chịu nổi khắp người đều bị nam nhân chiếm đóng, một bên quán xuyến hậu huyệt, một bên mút vào đầu nhũ, da thịt xung quanh bị râu mép cạo thành một mảnh đỏ tươi nhưng y giống như không biết vẫn lãng kêu: “Đầu vú ngứa… Liếm một liếm… Ra sữa cho ngươi ăn…”
Y là nghe sư phụ nói qua, thân thể như vậy của họ nếu như bị làm đến cực hạn, dù không có đang mang thai vẫn có thể ra sữa. Lâu Minh Tuyết bị làm đến mất hết thần trí, không biết sao lại nghĩ đến cái này, sợ nam nhân không vui, y chủ động nói ra hấp dẫn dụ dỗ.
Tạ Ngự Khi nghe vậy lại ngậm lấy đầu nhũ mút thật mạnh, như thật sự muốn hút ra sữa từ đại phu tao lãng này. Thao trường xa xa là sóng thịt lăn lộn, Tạ Ngự Khi cùng Lâu Minh Tuyết bên này cũng là đánh ra lửa nóng. Mãi cho đến lúc bình minh, dục hoả trong cơ thể y mới thoáng thối lui, nằm nhoài trong ngực nam nhân nhẹ nhàng ngân.
Hắn ôm y trở lại doanh trướng, kêu người chuẩn bị nước nóng, liền đem y tắm một cái, nhìn hai động thịt sưng tấy không đóng lại được, Tạ Ngự Khi âm thầm nhíu mày, cảm thấy được chính mình đêm qua thực sự quá không biết tiết chế.
Lúc này Lâu Minh Tuyết đang hôn mê ngủ thiếp không thoải mái, Tạ Ngự Khi đắp lên chăn đầu đủ cho y mới ra khỏi lều trại.
Lâu Minh Tuyết phá lệ ngủ một giấc sâu, cho đến khi mặt trời chỉ sót lại vào tia nắng chiều mới trầm trầm tỉnh lại. Nhìn trang trí vừa lạ vừa quen, y nửa ngày mới ý thức được đây là đâu. Ký ức đêm qua cũng dần dần rõ ràng. Nghĩ chính mình cư nhiên cưỡi trên thân nam nhân vặn vẹo cầu hoan, cho nam nhân hút đầu nhũ còn nói muốn cho hắn bú sữa, nếu như nói ban đầu là bị cưỡng bách, lúc sau lại hoàn toàn là y câu dẫn lại nam nhân.
Quả nhiên sư phụ nói không sai, thân thể này một khi nếm trải ***, sẽ càng ngày càng *** tiện, sâu độc sẽ càng ngày càng khát khao. Thời điểm đó sợ là y chẳng những không thể giết hắn mà là cầu hắn làm mình.
Nghĩ tới chỗ này, Lâu Minh Tuyết một trận phẫn hận, hai cá hạ thân đau nhức, hiển nhiên là do sử dụng quá độ mà thành. Ngực cũng bỏng rát một hồi, hai đầu nhũ sưng lên, eo một mảnh xanh tím, không cần nói hạ thân cũng là tình trạng thê thảm.
Lâu Minh Tuyết giận dữ và xấu hổ dùng chăn che, không thể đợi thêm nữa, trước khi thân thể đồi bại, y phải giết tên nam nhân này.