Trên đường đi đến Vận Chuyển ti, khi Hứa Thanh đi qua cửa hàng của ngọn nói thứ sáu đã từng có ý đồ hãm hại mình trước đây, Hứa Thanh cố ý dừng bước chân lại, đứng ở ngay trước cửa của tiệm hàng này. Hầu như ngay một khắc hắn dừng lại, đám chưởng quầy và tiểu nhị cửa hàng bốn phía lập tức trở nên hoảng sợ, sắc mặt đại biến trước đó chưa từng có, mà người chưởng quỹ từng gài bẫy hắn cũng nhanh chóng run rẩy chạy ra rồi quỳ xuống bái.
- Bái kiến tiền bối.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn tên chưởng quầy đang quỳ trước mặt, không nói câu nào. Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán tên chưởng quầy rơi trên mặt đất, sau lưng của gã đã hoàn toàn ướt đẫm, đáy lòng lúc này cũng đã sợ hãi đến cực hạn. Cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt.
Gã có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ đến, tên Hứa Thanh này vậy mà đã Trúc Cơ rồi, lúc trước gã chỉ sợ hãi Nhị điện hạ của ngọn núi thứ bảy mà thôi, chứ không hề để tên Hứa Thanh này vào trong lòng.
Dẫu sao gã thân là chưởng quầy, là tùy tùng của Nhàn Vân chấp sự của ngọn núi thứ sáu, không có tên đệ tử dưới núi nào dám động vào gã, nhưng nếu như đối phương cũng là Trúc Cơ, gã không cho rằng chủ tử nhà mình sẽ bởi vì mình mà trở mặt cùng với Trúc Cơ cùng cảnh giới.
Trong khi gã đang run rẩy, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt lại, không mở miệng mà cứ thế rời khỏi nơi đây.
Cho đến khi Hứa Thanh rời đi, cả người tên chưởng quầy liền co quắp lại ngay tại chỗ, cảm thấy như mình vừa lượn một một vòng quanh cửu môn quan.
Hứa Thanh không giết kẻ này, bởi vì mạng của gã có chút đắt.
Mặt khác, hắn cũng không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao phía sau đối phương cũng là Nhàn Vân Tử, Hứa Thanh đã sớm nhận biết được tên của lão từ chỗ lão tổ Kim Cương Tông, thậm chí cũng khắc vào trên thẻ trúc của mình, nhưng hắn vẫn chưa có tìm được cơ hội.
Bây giờ cứ tạm để chuyện này qua một bên, rốt cuộc Hứa Thanh cũng biết lý do tại sao lúc trước mình ở dưới núi lại không gặp phải Trúc Cơ nhiều lắm, bởi vì một khi Trúc Cơ xuất hiện, lập tức sẽ đưa tới gợn sóng quá lớn. Trúc cơ vừa đi tới đâu, nơi đó liền có vô số ánh mắt hội tụ đến trên người.
Trừ phi bản thân người đó là người thích làm việc cao điệu, bằng không mà nói thì loại trạng thái này sẽ làm cho người ta cực kỳ khó chịu, nhất là Hứa Thanh lại là người ưa thích đi lại trong bóng tối, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, để cho hắn không cách nào thích ứng và cũng không muốn đi thích ứng.
Trên thực tế thì Trúc Cơ của ngọn núi thứ bảy cũng đều là hạng người âm trầm đi từ dưới núi đi lên, tự nhiên cũng không thích như vậy.
- Những người khác đã làm như thế nào?
Hứa Thanh trầm ngâm, một lúc sau đã mơ hồ có một suy đoán ở trong lòng.
Trong lúc suy tư, Hứa Thanh tăng thêm tốc độ, một đường đi thẳng tới Vận Chuyển ti, trên đường đến Vận Chuyển ti hắn cũng đã dùng ngọc giản truyền âm hỏi qua Trương Tam rồi, đối phương nói đã mình quay về, giờ phút này đang ở bên trong Vận Chuyển ti.
Vì vậy lúc Hứa Thanh đến Vận Chuyển ti, đã nhìn thấy Trương Tam đang mặc đạo bào màu xám từ xa xa, bên cạnh còn có đội trưởng đã mọc ra nửa người dưới và cũng mặc đạo bào màu xám. Tạp dịch làm việc bên trong Vận Chuyển ti không cảm giác được hai người này có cái gì khác biệt, nhưng sau khi Hứa Thanh tấn chức Trúc Cơ thì cảm giác so với lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều, hắn vừa liếc mắt qua liền nhìn ra hai người này đều đã tấn chức Trúc Cơ, chỉ là cả hai đều nội liễm ẩn giấu khí tức lại mà thôi.
Giờ phút này bọn họ đang ngồi xổm trên những bao cát, một người thì hút thuốc, một người thì ăn táo, ánh mặt trời từ trên cao chiếu vào trên người bọn họ, khiến cho chiếc áo bào màu xám tro hiện ra một loại thần sắc khác.
Hứa Thanh vừa đến nơi này liền đã hấp dẫn ánh mắt của hai người bọn họ, nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy đạo bào màu tím trên người Hứa Thanh, trên mặt đội trưởng lập tức lộ ra vẻ đắc ý, còn Trương Tam thì lại thở dài.
- Ngươi thua.
Đội trưởng vui vẻ mở miệng nói với Trương Tam. Trương Tam lấy ra một viên linh thạch, đưa cho đội trưởng.
Hứa Thanh nhìn thấy một màn này, đáy lòng cũng đã xác định suy đoán của mình về cách mà các Trúc Cơ xuống núi vẫn không gây sự chú ý.
- Hứa Thanh, tại sao ngươi lại mặc vào đạo bào màu tím vậy, Trúc Cơ trên núi của Thất Huyết Đồng chúng ta trừ khi có việc đại sự, nếu không sẽ không thường xuyên mặc áo bào tím, quá dễ làm người khác chú ý.
Trương Tam cười chất phác một cái, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết, dù bây giờ gã đã Trúc Cơ rồi, nhưng gã vẫn không cách nào quên được sự hung tàn của Hứa Thanh trong trận thi đấu, cho nên thái độ vẫn rất nhiệt tình, cũng nói nguyên nhân mình và đội trưởng không mặc áo bào màu tím cho Hứa Thanh.
- Sau khi ngươi trở về liền nhanh chóng đổi bộ đồ khác đi, mặt khác đừng suốt ngày ở trên núi, ở trên núi rất là vắng lặng, ngươi có phát hiện không, thật ra không có mấy tu sĩ Trúc Cơ ở lại trên núi cả.
- Ta nói cho ngươi biết, những tên âm trầm như bọn họ phần lớn đều mặc vào đạo bào màu xám tro rồi ẩn tàng đi vào dưới chân núi, sau đó che giấu khí tức đi vào trong chủ thành phồn hoa náo nhiệt, thật sự rất là tiện lợi nha.
Hứa Thanh nghiêm túc “gật” đầu một cái.
Về phần đội trưởng, giờ phút này y cũng đang cười nhạt, liếc mắt nhìn Hứa Thanh, vừa cười vừa nói.
- Hứa Thanh, nói không chừng lúc trước ngươi cũng đã gặp được Trúc Cơ mặc báo bào màu xám tro rồi, chỉ là chính ngươi không biết mà thôi, ngọn núi thứ bảy chúng ta không có mấy người như Lý chấp sự đâu, cả ngày mặc áo bào màu tím bay tới bay lui, nhưng đây cũng là do gã theo sau Triệu trưởng lão nên mới phải làm như vậy, về phần Trương Vân Sĩ thì là liên quan tới công việc. Nghe nói gã rất thích nhận nhiệm vụ tiếp đãi người mới, mặt khác...
Đội trưởng nói đến đây liền cắn một miếng táo, ho khan một tiếng.
- Hứa phó ti, ngươi còn thiếu nợ bổn Ti trưởng một vạn linh thạch, ngươi định lúc nào trả ta đây?
Hứa Thanh nghe vậy liền liếc mắt nhìn đội trưởng, bây giờ dùng tu vi Trúc Cơ của hắn cũng không nhìn ra được chấn động trên người đối phương, không nhìn thấu được tu vi của y.
- Ti trưởng?
Hứa Thanh hỏi một câu.
- Đúng vậy, sau khi ta trở về liền được bổ nhiệm làm Ti trưởng Bộ Hung ti rồi, Hứa phó ti, ngươi phải nắm chặt thời gian đi kiếm linh thạch đó nha, dạo gần đây bổn Ti trưởng có chút thiếu linh thạch dùng đấy.
Trên mặt Đội trưởng lộ ra một tia đắc ý! Y nhìn về mặt Hứa Thanh, giống như muốn nhìn thấy vẻ mặt ao ước và hâm mộ của hắn.
- Chúc mừng đội trưởng.
Hứa Thanh quét mắt nhìn qua thân hình nguyên vẹn của đội trưởng, lần này không cần đối phương nhắc nhở, hắn đã tự mở miệng đáp lại.
- Ha ha, Hứa phó ti ngươi biết nói chuyện như vậy, bổn Ti trưởng liền rất vui vẻ, bất quá ta phải uốn nắn ngươi một chút, ngươi phải gọi ta là Ti trưởng nha.
- Được, đội trưởng.
Hứa Thanh gật đầu.
- Ti trưởng!
Đội trưởng hung hăng cắn quả táo, cải chính lại.
- Ừm.
Hứa Thanh gật đầu, lấy ba quả táo lớn từ trong túi ra, cho đội trưởng và Trương Tam mỗi người một quả! Trương Tam cười nhận lấy, sau đó liền mở miệng.
- Hai ngươi đừng cãi nữa, Hứa Thanh, ta sửa xong Pháp Chu cho ngươi rồi, chút nữa ta dẫn ngươi đi xem, ài, lần này ba người chúng ta đều có thể thuận lợi Trúc Cơ trở về, nghĩ lại một chút liền thấy giống như đã trải qua cả một kiếp người rồi vậy.
- Không ngờ, Trương Tam ta cũng có một ngày trở thành Trúc Cơ.
- Nghe nói sau khi kết thúc thi đấu, rất nhiều người đều Trúc Cơ ở đây, nhưng trong đoạn thời gian trước thì chỉ có Đinh Tiêu Hải là thành công Trúc Cơ ở trong tông môn.
Trương Tam cảm khái.