Loại chuyện như chiến tranh, Hứa Thanh chưa từng trải qua, nhưng hắn đã từng nhìn qua việc tương tự.
Chỉ là cấp độ cách nhau rất lớn mà thôi.
Hắn từng ở trong xóm nghèo nhìn thấy một trận tranh đấu giữa tiểu thành cùng một tòa thành khác, trận tranh đấu này mất bảy tám ngày thời gian.
- Vậy Thất Huyết Đồng chiến tranh cùng bên ngoài sẽ kéo dài bao lâu?
Trong đầu Hứa Thanh hiện ra từng màn thi đấu ở nhân ngư tộc, hồi lâu sau hắn liền thu liễm ánh sáng trong mắt lại. Đội trường có nói một câu rất đúng, loại việc lớn này không phải việc bọn hắn cần quan tâm, các nhân vật lớn của tông môn mới là người chủ đạo xử lý việc này.
- Ta mà làm, thì trừ phi lợi ích đầy đủ, nếu không tuyệt đối sẽ không tham gia chiến tranh.
Hứa Thanh quay người đi trở về động phủ, vừa khoanh chân ngồi xuống liền lấy ra ngọc giản Dưỡng Sinh Quyết.
Mặc dù Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh cũng là công pháp Trúc Tu, nhưng đây là công pháp giết chóc để tu hành, cho nên từ góc độ nào đó mà nói thì trình độ pháp thuật cũng sẽ không hề tệ, sau khi tu luyện, theo pháp khiếu mở ra, cũng sẽ có những chiêu thức pháp thuật tương ứng.
Mà Dưỡng Sinh Quyết lại không giống vậy, nó là công pháp thuần túy dựa vào bản thân tu sĩ thổ nạp linh khí thiên địa để tu hành, cùng loại với Hóa Hải Kinh, thời gian dần qua liền khiến chính mình mạnh lên, sau đó đi mài giũa mở ra từng đạo pháp khiếu một.
Cho nên Hứa Thanh cảm thấy, ý nghĩ của mình lúc trước có chút sai lầm, trên thực tế thì hai cái công pháp này có thể cùng nhau tu luyện, cái nào chủ hay cái nào phụ không trọng yếu, bởi vì vấn đề chủ yếu của giai đoạn Trúc Cơ chính là mở ra pháp khiếu để hình thành mệnh hỏa.
Hắn lập tức khoanh chân, bắt đầu tu luyện Dưỡng Sinh Quyết, một đêm cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau khi sắc trời tờ mờ sáng, lúc mặt trời mọc lên, từng tia nắng tựa như từng đạo hỏa diễm hạ xuống phía dưới, Hứa Thanh cũng mở mắt ra.
Hắn bình tĩnh sửa sang lại vũ khí và phấn độc của bản thân, còn cả phù bảo vừa mua, sau đó xuất ra lực lượng trấn áp cái bóng như thường ngày, làm xong tất cả hắn mới mở ra cửa động phủ, nhìn qua bầu trời xa xa, bình mình giống như một cái bếp lò mênh mông, những đám mây bị nó chiếu rọi biến thành từng đám mây màu đỏ bừng.
- Ta cần ra biển giết hải thú để thu hoạch linh hồn, trùng kích pháp khiếu.
Hứa Thanh bước một bước ra, trực tiếp đạp vào trên không trung, Xà Cảnh Long lập tức hiện ra dưới thân, ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó bốn cái vây rồng hơi vẫy một cái, coi bầu trời giống như biển khơi, lập tức phát ra tốc độ kinh người, đưa Hứa Thanh bay thẳng về phía chân trời. Vô Tận Hải, mặt biển tràn đầy gợn sóng đen nhánh.
Nếu so sánh với bầu trời sáng ngời bên trên, thì mặt biển đen như mực liền hiện ra một vẻ vô cùng quỷ dị, cũng bởi vì mặt nước luôn tối tăm và khó dò, cho nên mới khiến cho nội tâm người ta hiện lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Mặc dù đây đã không phải là lần đầu tiên ra biển, nhưng giờ phút này nội tâm Hứa Thanh cũng không khác gì lần ra biển lần trước cả, thậm chí hắn càng cẩn thận hơn, càng coi chừng hơn lần trước.
Bởi vì ở trong tông môn thì sẽ có những quy tắc nhất định, nhưng ở bên ngoài tông môn thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cho nên Hứa Thanh không hề khoe khoang phi hành, mà lấy Pháp Thuyền ra, đồng thời mở ra lớp ngụy trang khiến cho Pháp Thuyền của mình trông rất là tầm thường, sau đó hắn khoanh chân ngồi trên thuyền, bốn phía được bao phủ bởi một lớp phòng hộ.
- Trên thuyền đúng là thoải mái hơn so với trong động phủ.
Hứa Thanh ngồi trên thuyền, đáy lòng cảm khái, đồng thời điều khiển Pháp Thuyền lao thẳng đến hải vực mà hắn đã chọn trước đó. Đó là một hải vực mà hắn đã từng đi qua, chính là nơi mà hắn cùng Triệu Trung Hằng và Đinh Tuyết cùng nhau gặp phải Xà Cảnh Long.
Bởi vì mục tiêu săn bắn lần này của hắn, chính là Xà Cảnh Long. Phá vỡ pháp khiếu cần linh hồn, Hứa Thanh cảm thấy nếu như mình quyết định lấy linh hồn hải thú làm củi đốt, vậy thì con Xà Cảnh Long hôm ấy hung hăng với mình tự nhiên sẽ trở thành chọn lựa đầu tiên.
Chỉ là hắn không biết có thể gặp được con Xà Cảnh Long đó hay không, nhưng nơi đó đã có Xà Cảnh Long qua lại, vậy thì cứ đi xem thử cũng tốt.
Hứa Thanh vừa điều chỉnh thuyền, vừa đả tọa tu luyện Dưỡng Sinh Quyết, không lãng phí bất luận một khắc nào, đồng thời Xà Cảnh Long của hắn cũng đã bị hắn thu về pháp khiếu. Xà Cảnh Long của hắn có khí tức của Trúc Cơ, một khi nó xuất hiện, Hứa Thanh lo những con Xà Cảnh Long hoang dã có tính tình cẩn thận kia sợ là sẽ không dám hiện hình nữa.
Lúc này hắn cũng thấy ở trên biển có một vài con thuyền không phải của Thất Huyết Đồng, mỗi một lần trông thấy hắn cũng đều cực kỳ cảnh giác, mặc dù bây giờ hắn đã là Trúc Cơ, nhưng sự đề phòng của hắn vẫn không giảm bớt chút nào.
Phần lớn khi những con thuyền đi lại trên biển gặp phải con thuyền xa lạ khác, thì song phương đều sẽ đề phòng lẫn nhau, cẩn thận cách nhau thật xa.
Cứ như vậy thời gian dần trôi qua, sau ba ngày, lấy tốc độ của Trúc Cơ thì cuối cùng Hứa Thanh cũng tới được khu hải vực mà mình muốn tới, giờ phút này cũng là giữa buổi trưa, trên bầu trời còn có chim biển bay lượn, cũng có tiếng kêu vang vọng.
Hứa Thanh ngồi trên boong thuyền cúi đầu nhìn qua biển cấm màu đen, hắn tản cảm giác của mình ra, chú ý tới chấn động dưới biển.
Sau đó hắn đợi rất lâu, nhưng không hề thấy con Xà Cảnh Long nào.
Hứa Thanh trầm ngâm một phen, hắn thu liễm chấn động của Pháp Thuyền lại, đồng thời ngẩng đầu quan sát bầu trời, cho đến một lát sau hắn đã tập trung vào một con Ngụy Xỉ Điểu đang quanh quẩn ở xung quanh, giống như đang dò xét xem hắn có phải là một món thức ăn nguy hiểm hay không.
Hắn phất tay, que sắt màu đen liền từ trong tay hắn bay ra, bay thẳng đến bầu trời, con Ngụy Xỉ Điểu cả kinh vừa muốn bay trốn đi, nhưng vẫn đã chậm, nó trực tiếp bị que sắt màu đen xỏ xuyên qua đôi cánh.
Tiếng kêu cực bén nhọn lập tức truyền ra từ trong miệng Ngụy Xỉ Điểu, nó bị Hứa Thanh điều khiển que sắt màu đen cứng rắn lôi đi, trôi lơ lửng ở trên mặt biển, vô luận nó vùng vẫy như thế nào cũng đều không thể thoát được, sau đó Hứa Thanh liền chờ đợi trong sự cảnh giác.
Thời gian dần dần trôi qua, lúc Ngụy Xỉ Điểu xuất hiện dấu hiệu không còn sức vùng vẫy nữa, đôi mắt Hứa Thanh liền nhanh chóng co rụt lại, hắn phát hiện ở phía dưới đáy biển có mạch nước ngầm đang ầm ầm vọt tới.
Quả nhiên không lâu sau, một con Xà Cảnh Long đã hiển lộ thân ảnh, con này so với con lần trước còn to hơn, cả người nó trọn vẹn to tới tận 300 trượng.
Khí tức trên người nó cũng cực kỳ kinh người, thực lực có lẽ ở vào khoảng giữa Ngưng Khí và Trúc Cơ, nhưng lấy thân thể kinh người của nó, thì chiến lực của nó đã không phải là tu sĩ Ngưng Khí có thể đối kháng được nữa rồi.
Ngay khoảnh khắc nó tới gần, nó liền chú ý tới Pháp Thuyền của Hứa Thanh, nhưng Pháp Thuyền của Hứa Thanh đã hoàn toàn nội liễm không lộ ra chút chấn động nào, thân thể của hắn cũng là như vậy, cho nên sau khi con Xà Cảnh Long này bơi một vòng bốn phía, liền chợt tới gần.
Nó không hề phá vỡ mặt biển để nuốt Ngụy Xỉ Điểu, mà lại bơi về phía Pháp Thuyền của Hứa Thanh, mạnh mẽ đớp tới. Tựa hồ đối với nó mà nói, Hứa Thanh ở nơi này thoạt nhìn còn ngon miệng hơn cả con Ngụy Xỉ Điểu.
Mắt thấy nó tới gần, Hứa Thanh vẫn bất động thanh sắc, cho đến khi đối phương hoàn toàn tiến gần đến trăm trượng, bên trong mắt của hắn lập tức bộc phát sát khí, tay phải bỗng nhiên giơ lên, chợt vung một trảo về phía con Xà Cảnh Long đang tiến đến.