Quang Âm Chi Ngoại

Chương 139: Chương 139: Cho một linh tệ (2)




Trên đường gặp mấy người đội viên của đội 6, thấy Hứa Thanh cũng lạnh lùng lướt qua, không nói chuyện với nhau, chỉ có một người đội viên trung niên, cười ha hả mời Hứa Thanh cùng đi uống rượu.

Thất Huyết Đồng nhìn mặt ngoài không cho phép tự giết lẫn nhau, nhưng lại bí mật cướp đoạt giết chóc lẫn nhau, lời mời như vậy có chút đường đột, càng làm cho Hứa Thanh cảnh giác, bình tĩnh khước từ. Hôm nay, là một ngày đặc thù, hắn không muốn giết người, muốn một mình ở một chỗ.

Mặt khác, hắn cũng dự định đi một chuyến tới tiệm thuốc.

Hắn muốn mua một chút dược thảo luyện chế Bạch Đan, thử nghiệm luyện chế rồi dùng cái này bán lấy tiền, đồng thời độc dược và hắc đan đều không còn thừa mấy, cần bổ sung, vả lại hắn cũng có thêm vài ý tưởng nữa về độc dược, muốn đi nghiệm chứng một chút.

Dựa theo địa đồ được phác hoạ trong đầu, Hứa Thanh rất nhanh đã tìm được một tiệm thuốc. Tiệm thuốc này rất lớn, không ít người tới lui bên trong, quần áo đều là đạo bào màu xám. Các loại vật phẩm đan dược, đệ tử ngọn núi nào cũng cần.

Hứa Thanh tiêu sái bước vào, bởi vì tướng mạo thanh tú, cho nên dẫn tới một số người chú ý, nhưng phần lớn chỉ khẽ quét qua, sẽ không biểu lộ ra biểu cảm trên mặt.

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, tương tự đảo qua đám người trong cửa hàng, giữ im lặng đi về phía quầy hàng. Khu quầy hàng, ngoại trừ một người chưởng quỹ giống như lão giả, còn có một tên béo.

Tên béo này tướng mạo tầm thường, đạo bào màu xám trên người gã đều phồng căng, lộ ra từng vòng từng vòng tròn, trên mặt trắng trắng mập mập có chút ít tàn nhang, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, cũng là khách hàng.

Giờ phút này đang ngáp, lấy chồng chất dược thảo trên quày, để vào túi lớn bên trong mang theo trên người. Động tác không có bất kỳ trình tự bố cục nào có thể tìm ra, người ngoài có lẽ không nhìn ra cái gì, nhưng Hứa Thanh liếc mắt có thể công nhận, đối phương không hiểu thảo dược.

Bên trong có một số thứ, không thể để cùng một chỗ, nhưng cũng bị gã nhét lung tung vào trong túi áo.

- Chưởng quầy, dược thảo lần này có chút ít a, chỉ có như vậy thôi sao?

Theo Hứa Thanh tới gần, hắn đã nghe được thanh âm bất mãn của tên béo truyền ra.

- Ngươi mỗi ngày đều tới, tất cả đều bị ngươi mua rỗng hết rồi, ngày mai đi, ngày mai sẽ có Đông gia tiến nhập vào.

Chưởng quầy hiển nhiên rất quen thuộc với tên béo này, lấy dược thảo đối phương muốn mua ra, sau đó nhìn thấy Hứa Thanh đi tới.

- Vị sư đệ này, ngươi muốn mua đan dược gì?

- Ta cần Điệp Cốt Hoa 10 năm, 30 gốc Kim Sí Diệp, 10 gốc Linh Lung Chi đã được xử lý tốt, Thất Diệp Thảo bao nhiêu năm cũng được, 100 gốc Kim Nữu Thảo.

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

- Còn có Tê Hỏa Hoa còn rễ, cùng với Ngưng Linh Diệp, 10 gốc Bạch Căn Bối Các.

- Ngoài ra không biết nơi đây còn có Hủ Vân Nê cùng với Hắc Côi Thứ không?

Sau khi suy tư, Hứa Thanh lại bổ sung thêm mấy loại rắn độc và độc thảo, nói xong liền nhìn chưởng quầy.

Ánh mắt của người chưởng quầy ngưng tụ, cẩn thận nhìn Hứa Thanh, lão thường gặp đều gặp phải đệ tử tới mua đan dược, thỉnh thoảng có thể gặp được vài người đến mua sắm một chút thảo dược, nhưng phần lớn đều là đồng môn ở ngọn núi thứ hai, cũng có những tên cái gì cũng không hiểu như tên béo bên cạnh.

Nhưng mà người thiếu niên ở trước mắt này, nói tên thảo dược rõ ràng thấu triệt như thế, lại rất lạ mặt, có lẽ không phải tu sĩ của ngọn núi thứ hai, cũng rất ít gặp.

Nhất là trong số dược thảo mà đối phương vừa nói, hơn phân nửa đều là dược thảo cần thiết của Bạch Đan, điều này làm cho chưởng quầy như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, sau đó lắc đầu.

- Những cái khác đều có, tổng cộng 380 linh tệ, nhưng duy chỉ có Ngưng Linh Diệp, 100 phần cuối cùng, đã bị tên béo mua mất rồi, ngày mai ngươi tới đây mới có hàng.

Chưởng quầy chỉ một ngón tay vào tên béo đang xách túi.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, tuy hắn muốn Ngưng Linh Diệp, nhưng chậm một ngày cũng không sao, giá cả thảo dược cũng coi như là hợp lý, nếu như thành công, đại khái có thể luyện ra 100 viên Bạch Đan cùng với một số phấn độc. Đang muốn mua, nhưng vào lúc này, tên béo ở một bên bỗng ngẩng đầu, đánh giá Hứa Thanh một chút, sau đó tò mò hỏi một câu.

- Ngưng Linh Diệp? Ngươi cũng muốn đồ chơi này sao, thứ này có cái gì hữu dụng? Ta đã hỏi chưởng quầy nhiều lần, những lão không hề nói cho ta.

- Ngươi mỗi lần đều hỏi một đống lớn, nếu ta trả lời từng cái cho ngươi biết, thì không cần làm ăn với những người khác nữa rồi...

Chưởng quầy bất đắc dĩ thở dài.

Hứa Thanh nhìn tên béo, nghĩ tới mình cũng đã từng khao khát tri thức như thế, vì vậy nhẹ giọng mở miệng.

- Công dụng chủ yếu của Ngưng Linh Diệp có hai cái, một cái là thúc giục những cái thảo dược khác, khiến cho chúng biến dị ra hướng mình muốn, cái khác chính là có tác dụng rất tốt với da thịt.

Tên béo nghe đến đó, bừng tỉnh đại ngộ, rất là hào sảng xuất ra một đám Ngưng Linh Diệp, không sai biệt lắm tầm bảy tám gốc, hào phóng đặt ở trước mặt Hứa Thanh.

- Cám ơn người huynh đệ, tặng những thứ này cho ngươi.

Tên béo nói xong, nâng lên cái túi, vui vẻ đi ra bên ngoài, giống như đối với gã mà nói, tặng chút thảo dược cho người khác cũng chỉ là một việc nhỏ không quan trọng.

Hứa Thanh sững sờ, chần chờ một chút đang muốn cự tuyệt, nhưng tên béo đã ung dung đi ra khỏi cửa, còn lấy ngọc giản ra, giống như đang truyền âm. Chưởng quầy ở một bên mở miệng cười.

- Tên béo này gọi là Hoàng Nham, là đệ tử của ngọn núi thứ bảy, cũng là một người si tình hiếm thấy, không biết bị nữ đệ tử nào mê hoặc, đã đến chỗ ta mua thuốc và dược thảo nhiều năm, nếu tính toán tổng ra, số tiền mà gã tiêu những năm nay, cũng đủ để trở thành ông chủ của ta được rồi, nhưng mà tiểu tử này cũng không đơn giản, tiêu nhiều như vậy, nhưng vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ.

Hứa Thanh chăm chú nhìn về phía tên béo rời đi, không nói chuyện, mua sắm thảo dược còn lại trong tiệm thuốc rồi rời khỏi.

Một đường về thẳng tới nơi cập bến, sau khi kiểm tra trước sau không có gì đáng ngại, Hứa Thanh mới đi vào Pháp Chu, sau đó lập tức mở ra phòng hộ, khi màn phòng hộ xuất hiện, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. So với bên ngoài, Pháp Chu mới là nơi cho Hứa Thanh cảm giác an toàn, lúc này hắn ngồi xuống trong khoang thuyền, lấy ra dược thảo vừa mua, phân loại từng gốc, trong đầu hiện ra đan phương Bạch Đan.

Mặc dù lúc trước hắn mãi vẫn không thể gom đủ dược thảo cần thiết để luyện chế Bạch Đan, nhưng Hứa Thanh vẫn không hề buông lỏng đối với việc điều phối đan dược, cho nên khi có được tất cả toàn bộ những dược thảo cần thiết, hắn liền suy nghĩ một phen, sau đó bắt đầu luyện chế. Thời gian, chậm rãi trôi qua, đã đến nửa đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.