Lúc Đinh sư tỷ đắc ý truyền âm, xa xa, thân ảnh Triệu Trung Hằng rốt cuộc cũng đã xuất hiện ở bên trong bến cảng 79, đang chạy như bay đến phía của nàng.
- Đinh sư tỷ...
Họ Hứa kia không làm gì ngươi chứ, ta tới giúp ngươi đây!
Người còn chưa tới, thanh âm đã truyền vào trong tai Đinh Tuyết.
- Là sao?!
Đinh Tuyết nhăn đôi mi thanh tú lại, ngẩng đầu quét mắt qua Triệu Trung Hằng, trên mặt có chút không kiên nhẫn, lập tức đi đến phía xa xa. Triệu Trung Hằng vội vàng đuổi theo, mặc dù Đinh Tuyết không để ý tới nhưng gã vẫn chạy theo ở phía sau, đáy lòng vô cùng kiên định.
- Đinh Tuyết, sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ biết, trong sinh mệnh của ngươi có rất nhiều người, nhưng tất cả đều giống như khách qua đường bay qua mà thôi.
- Chỉ có Triệu Trung Hằng ta sẽ luôn giống như biển lớn, sẽ không rời nửa bước mà bồi bạn với ngươi, một khi ngươi đã quen làm bạn với ta, liền sẽ minh bạch sự trọng yếu của ta, khách qua đường gì gì đó, cho dù nhiều hơn nữa thì như thế nào, ta không giống với những người khách qua đường kia!
Thần sắc của Triệu Trung Hằng trở nên kiên nghị hơn, nghiêng đầu nhìn một chút về chỗ Pháp Chu của Hứa Thanh, đáy lòng dâng lên sự ghen ghét mãnh liệt, nhưng vừa nghĩ tới tu vi cường hãn của đối phương cùng với tên đội trường đội 6 đáng sợ, gã cũng không dám hoàn toàn bộc lộ vẻ mặt này ra ngoài, chỉ có thể nghiến răng ở trong lòng.
- Không phải là có một khuôn mặt đẹp trai thôi sao, so sánh với sự kiên trì làm bạn của ta thì tính là cái gì, thời gian có thể chứng minh hết thảy!
Trong khi đáy lòng Triệu Trung Hằng đang dâng lên đủ loại cảm xúc, theo rặng mây đỏ trên bầu trời tiêu tán, buổi chiều cũng đã hạ xuống, trong một cái chớp mắt, mặt biển mất đi tia sáng biến thành một màu đen nhánh, rồi… đột nhiên xuất hiện biến hóa kỳ dị. Vô số ánh sáng hoa mỹ bỗng nhiên lập lòe trên mặt biển ngoài bến cảng, dường như chiếu rọi cả bầu trời đêm, vô cùng rực rỡ tươi đẹp, dẫn tới sự chú ý của toàn bộ đệ tử Thất Huyết Đồng ở bến cảng.
Tiếng xôn xao lần lượt truyền ra, từng đạo thân ảnh bên trong từng chiếc Pháp Chu trên bến cảng đi ra, thậm chí cũng có rất nhiều đệ tử trên bờ phát hiện một màn này, nhanh chóng quay đầu nhìn sang.
Ngoài bến cảng Thất Huyết Đồng, theo ánh sáng rực rỡ hoa mỹ xuất hiện, giờ phút này ánh sáng rất nhanh hóa thành từng sợi tơ, từng bó từng bó một nhanh chóng chảy xuôi trong mặt biển, từng đạo không ngừng phóng ra, dần dần hóa thành từng đàn từng mảnh, rập rạp vô số. Phóng mắt nhìn tới, hình như toàn bộ mặt biển ngoài vịnh đều bị những chùm ánh sáng này tràn ngập, tựa như biến thành từng đạo sao băng đảo qua tinh không.
Cũng trong lúc những tia sáng này lập lòe, một mảnh vô số chùm sáng này bỗng thổi qua cửa lớn của bến cảng, tràn ngập vào bên trong tất cả bến cảng.
Một màn này càng lúc càng khiến cho tu sĩ Thất Huyết Đồng giật mình, trong mắt Hứa Thanh cũng lộ ra ánh sáng kỳ lạ, đứng trên Pháp Chu nhìn sang.
Hắn chú ý tới thứ đang toả ra những chùm ánh sáng kia, bọn chúng có hình dáng của một sinh vật to bằng lòng bàn tay. Bản thân chúng nó giống như có thể dựa vào các dây thần kinh mà phát nguồn sáng từ trên thân thể ra ngoài, lập lòe phát sáng qua lại, cho nên đã tạo thành một màn cảnh tượng xinh đẹp tuyệt luân này.
- Cúc Thạch...
*Cúc Thạch: Con cúc.
Hứa Thanh nhớ tới miêu tả trên hải chí, đôi mắt sáng rực lên một chút.
Trên hải chí cũng không có nhiều miêu tả về Cúc Thạch cho lắm, bên trên chỉ nói nếu như trong rặng mây đỏ có ánh kim, vậy thì sau khi hào quang tiêu tán, thỉnh thoảng trên hải lý sẽ xuất hiện loại hiện tượng này, cụ thể thì không có nhiều, chỉ nói là nó cũng vô hại.
Nhưng Hứa Thanh lại biết được từ trong điển tịch dược thảo dầy cộm mà Bách đại sư lưu lại, Cúc Thạch đồng thời cũng là một loại dược liệu cực quý trong biển, nhất là trong việc điều hòa và giảm dược hiệu cuồng bạo xuống, có hiệu quả cực tốt.
Cùng lúc đó, Đinh sư tỷ và Triệu Trung Hằng bên trong cảng 79 còn chưa có rời đi cũng đều chú ý tới một màn này, Đinh sư tỷ nhìn qua mặt biển hoa mỹ bên ngoài, có chút thất thần. Triệu Trung Hằng ở một bên vội vàng mở miệng.
- Sư tỷ, ta biết rõ đây là cái gì, đây là Cúc Thạch, còn có tên khác là Tinh Tử Loa, thỉnh thoảng sẽ lơ lửng ở trên biển sau khi rặng mây đỏ xuất hiện, toàn thân cao thấp không có bất kỳ tác dụng nào, chỉ biết phát sáng, ngoại trừ nhìn rất rực rỡ hoa mỹ thì còn lại cái gì cũng vô dụng.
Triệu Trung Hằng quét mắt nhìn Hứa Thanh ở xa, lớn tiếng mở miệng.
Hứa Thanh thần sắc như thường, không có rảnh để ý tới lời Triệu Trung Hằng ám thị, thậm chí hắn còn không thèm cẩn thận nghe, giờ phút này hắn đứng trên mũi tàu, nhưng toàn bộ lực chú ý đều đã đặt ở trên mặt biển.
Trong lúc nước biển lên xuống, những con Cúc Thạch tràn ra những chùm ánh sáng rực rỡ, quấn quanh lẫn nhau rồi lại tách ra, có con phát ra ánh sáng của riêng mình, có những con lại tạo thành ánh sáng lập lòe đồng bộ, có chỗ lại xuất hiện sự hỗn loạn.
Chỗ đồng bộ thường thường sẽ quấn quanh cùng một chỗ không hề tách ra, chỗ hỗn loạn thường thường thoáng đụng chạm cái liền tự mình rời đi, dường như đều đang tìm kiếm riêng phần của mình.
Mà thứ Hứa Thanh chú ý, chính là cái sau.
Trong đầu của hắn hiện ra tri thức mà Bách đại sư đã từng truyền thụ cho mình, nhìn qua những con Cúc Thạch hỗn loạn đang không ngừng chạy tách nhau ra kia, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Không phải tất cả Cúc Thạch đều có thể trở thành dược liệu, thứ hắn cần chính là con Cúc Thạch đực liên tục thật lâu không tìm được đồng bọn có tia sáng đồng bộ với mình, chỉ có loại này mới có thể bởi vì trong cơ thể nó có một chút nhiễu sóng, do đó mới có thể hóa thành dược liệu có trợ giúp đối với tu hành.
Mà Hứa Thanh trầm mặc, khiến cho Triệu Trung Hằng càng đắc ý hơn, cũng hất cằm lên thật cao, thần sắc ngạo nghễ.
- Trong tông môn có ghi chép về thứ này, không có tác dụng gì lớn, vả lại không được bao lâu cũng sẽ tự tiêu tán.
Đinh sư tỷ nhìn những con Cúc Thạch kia, nghe lời nói của Triệu Trung Hằng, trong thần sắc lộ ra một chút chán ghét, nhàn nhạt mở miệng.
- Có thể sáng lên cũng đã tốt rồi, có thể tạo thành ánh sáng rực rỡ tươi đẹp không những có thể chiếu sáng chính bản thân mình, còn có thể chiếu sáng cho người ta xem, tổng thể vẫn tốt hơn những thứ đen nhánh không có chút điểm mạnh kia nhiều.
Lông mi Triệu Trung Hằng nhấc lên, vừa muốn mở miệng.
Nhưng vào lúc này, chỗ mũi tàu trên Pháp Chu, Hứa Thanh một mực không có để ý tới lời nói của hai người này, giờ phút này ánh mắt hắn chợt ngưng tụ lại, tay phải lập tức giơ lên rồi tung một trảo một về phía mặt biển.