Nhìn từ trên bầu trời nhìn xuống, giờ phút này bốn hòn đảo của nhân ngư tộc đều bị ánh sáng tím bao vây, bên trong còn bộc phát ra rất nhiền màn giết chóc và chấn động pháp thuật, hình dạng sắp xếp của bốn hòn đảo này giống như một hình trăng lưỡi liềm. Hòn đảo đầu tiên chính là đảo Di Ách, hai hòn đảo chính giữa theo thứ tự là đảo Câu Anh cùng với đảo Y Mỹ Kỳ, mà dưới cùng thì chính là đảo U Tàng.
Trong đó đảo Y Mỹ Kỳ là đảo chính của nhân ngư tộc, ba hòn đảo khác chỉ là đảo phụ.
Nguyên bản Hứa Thanh cũng không hiểu rõ nhiều tình huống của nhân ngư tộc, nhưng trước khi tới đây, Hoàng Nham đã đưa ngọc giản cho hắn, bên trong ngọc giản miêu tả cực kỳ kỹ càng, cũng có đủ loại thông tin về nhân ngư tộc.
Bên trên chẳng những đánh dấu vị trí của các địa phương có giá trị, mà con đề cập tới lịch sử và văn hóa của nhân ngư tộc.
Bên trong văn hóa của nhân ngư tộc, sau khi tộc nhân của họ tử vong, sẽ thông qua miếu Di Ách tiến vào một cái thế giới kỳ dị tên là Tố Vân Điền, nơi đó được bọn họ xưng là Thần quốc, bên trong mai táng Thần Linh thế hệ đầu trong thần thoại của bọn họ.
Vị Thần Linh này, tên là Di Ách.
Đây cũng là nguồn gốc của tên đảo Di Ách, cho nên áo giáp được tế tự ở bên trong núi lửa đảo Di Ách cũng có tên là giáp Di Ách.
Nhưng mặc dù Di Ách là Thần Thánh bên trong thần thoại của bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là vẫn lạc, mà tín ngưỡng của nhân ngư tộc lại cần một vật dẫn, thậm chí một chút cường giả trong bọn họ cũng cần vật dẫn này để thi triển thần thuật của bản thân.
Cho nên bọn họ liền thờ phụng một tồn tại khác, để phủ thêm một lớp thần bí, vị này liền được xưng là Câu Anh. Bởi vậy hòn đảo tiếp theo liền được gọi là đảo Câu Anh.
Mà ở bên trong ngọc giản mà Hoàng Nham đưa cho cũng điểm ra cái vị Câu Anh được nhân ngư tộc coi như là Thần Linh này, trên thực tế...
Chỉ là một tồn tại Thần Thánh ở chỗ sâu trong biển cấm mà thôi. Cường hãn thì đúng là cường hãn, nhưng vẫn xa xa không đạt được trình độ của Thần Linh.
Về phần đảo U Tàng thì chính là đại biểu di vật. Nhân ngư tộc cực kỳ coi trọng di vật người chết và vật bồi táng, bọn họ cho rằng vật bồi táng càng nhiều, lại càng chứng minh sự vĩ đại khi còn sống, cho nên chôn phần lớn tộc nhân tử vong ở đảo U Tàng, cũng chôn cùng vật cả đời của họ theo.
Nhưng bọn họ lại không bài xích việc hậu nhân đào móc những ngôi mộ này, bởi vì bên trong văn hóa của bọn họ, vật bồi táng nếu được tộc nhân hữu duyên đào ra rồi đi theo đối phương chiến đấu, thì đó cũng là một loại trọng sinh theo nghĩa khác của bọn họ.
Cuối cùng là đảo Y Mỹ Kỳ. Nó có tư cách là đảo chính của nhân ngư tộc, tên của nó được đặt theo tên dòng họ của tộc trưởng đời thứ nhất của nhân ngư tộc, mà cái dòng họ này cũng là dòng họ Hoàng Thất của nhân ngư tộc.
Đây cũng là nền tảng ẩn chứa văn hóa về bốn hòn đảo của nhân ngư tộc.
Trong đầu Hứa Thanh hiện ra những nội dung từ trong ngọc giản, đồng thời cũng nghĩ đến lời của tên béo, nghĩ tới lời đồn về việc ở bên trong Thánh vật Trúc Cơ Linh Tức Đăng của nhân ngư tộc có cất giấu manh mối về Thần miếu.
Sau khi Thần Linh Di Ách đời thứ nhất trong truyền thuyết của Nhân ngư tộc tử vong, ngay tiếp theo miếu Di Ách cũng đã biến mất, liền có lời đồn là bên trong Linh Tức Đăng cất giấu một tia manh mối để có thể tìm kiếm miếu Di Ách, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có ai phát hiện được gì.
Hứa Thanh không có để trong lòng điểm này, hắn chỉ nhìn vào giá trị của Linh Tức Đăng, cho nên sau khi những tin tức này hiện lên trong đầu của hắn liền nhanh chóng biến mất, thân thể của hắn cũng không dừng lại chút nào, vẫn gào thét lao về phía trước trong rừng rậm.
Tốc độ rất nhanh, từ mặt đất xa xa, Hứa Thanh đã nghe được không ít tiếng nổ vang, cũng cảm nhận được có chấn động linh năng truyền ra.
Đây là thanh âm đệ tử Thất Huyết sau khi tới đảo giao chiến cùng nhân ngư tộc.
Hứa Thanh hơi híp mắt, nhanh chóng đảo mắt qua bốn phía, theo thói quen liền đi như mèo về phía trước, nhảy trên khắp mọi tán cây, hành tẩu ở những chỗ âm u kín đáo ở trong rừng rậm, nhưng tốc độ vẫn không giảm.
Đối với rừng rậm, hắn rất quen thuộc.
Giờ phút này trong khi bay nhanh, rốt cuộc Hứa Thanh hoàn toàn xác định suy đoán và phân tích đối với hành động của Tam điện hạ đối với mình hôm ấy, biết được sẽ không có người nào tới tìm mình gây phiền phức vì đã giết nhân ngư tộc. Việc này khiến cho đáy lòng của hắn bình ổn lại, thân thể nhảy tới một tán cây, đang muốn mượn lực đi về phía trước, bỗng nhiên đôi mắt hắn co rụt lại.
Một cỗ cảm giác nguy cơ bỗng nhiên hiện lên trong lòng hắn, thân thể Hứa Thanh trong nháy mắt lui lại, mà ngay chớp mắt khi hắn lui ra phía sau, chỗ tán cây đại thụ lúc trước hắn đứng có một cái nhánh cây màu đỏ lao ra. Nhánh cây này giống như chạm tới, chỉ trong chốc lát liền quét ngang qua. Đồng thời, theo nhánh cây này xuất hiện, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cây đại thụ kia nhanh chóng trở nên héo rũ, còn có hơn mười cây đại thụ cùng loại với nó ở bốn phía cũng nhanh chóng héo rũ.
Ngay khi chúng nó héo rũ, từng đám nhánh cây màu đỏ lập tức từ bát phương gào thét lao thẳng đến phía Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, thân thể lên xuống linh hoạt, cũng không lập tức động thủ, mà tránh đi nhánh cây ở bốn phía, sau đó nhảy dựng lên, ngóng nhìn về nơi xa xăm, nhìn về đầu nguồn phóng ra những nhánh cây này.
Mặt đất chỗ đó đang sụp xuống, một cây đại thụ huyết sắc tráng kiện đang chậm rãi mọc lên từ lòng đất.
Theo cái cây này mọc lên, ánh sáng màu đỏ chói mắt hiện ra, nhưng vẫn không thể ngăn cản được tầm nhìn của Hứa Thanh, khiến cho hắn thấy rõ ràng bên trong thân cây này vậy mà lại chôn rất nhiều phần chân tay đã bị cụt.
Có nhân tộc, cũng có dị tộc. Toàn bộ đều có màu xanh đen.
Hình như bọn họ bị chôn ở chỗ này, máu thịt bản thân đều đã trở thành chất dinh dưỡng bồi dưỡng cho đại thụ, đồng thời cũng trở thành điểm để gửi dị chất.
Bởi vì theo đại thụ mọc lên, Hứa Thanh thấy được ở bên trên cây có hơn mười trái cây cực lớn được kết trái.
Những trái cây này đều sinh trưởng ở trên nhánh cây, hình dáng hơi mờ, nhưng vẫn có thể thấy bên trong từng trái cây đều tồn tại một người tu sĩ nhân ngư tộc.
Những tu sĩ nhân ngư tộc này từ từ nhắm hai mắt lại, có rất nhiều dị chất từ toàn thân bọn họ tràn ra dung nhập vào bên trong trái cây, sau đó lại bị đại thụ hút đi, đưa đến vô số thi thể bên trong thân cây.
Hiển nhiên đây là phương pháp đặc thù mà tu sĩ nhân ngư tộc dùng để thanh trừ đi dị chất của bản thân.
Mà một cây như vậy cũng không phải chỉ có một quả, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong tầm mắt của hắn ít nhất nhìn thấy trên cái cây này có bảy tám quả, có thể tưởng tượng, khắp khu rừng rậm vờn quanh ngoài đảo Câu Anh này nhất định có thêm nhiều loại đại thụ này hơn nữa.