Quang Âm Chi Ngoại

Chương 161: Chương 161: Đoạt công của ta? (2)




Nội tâm Hứa Thanh nổi lên gợn sóng, lúc trước mặc dù hắn cũng ý thức được điểm này, nhưng hôm nay thân ở trong hành động, tự bản thân mình nhận thức, hắn lần nữa hiểu sâu hơn về sự bá đạo của Thất Huyết Đồng.

Giờ phút này hắn đi theo bên trong nhóm đội viên, một đoàn người có mục tiêu rõ ràng, sau nửa canh giờ, liền thấy được mục đích lần này ở xa xa. Đó là một trang viên. Trăng sáng treo trên cao, nhưng dưới mặt đất lại là một mảnh đen nhánh, tuy trong trang viên có thắp đèn dầu, nhưng trong đêm tối như thế này, chút ánh sáng ấy giống như đang lung lay sắp tắt.

Ngoài trang viên, theo tiểu đội 6 đến, lập tức liền có vài người đệ tử của Bộ Hung ti ẩn núp trong bóng tối đi ra.

Bọn họ là người bên trong ti an bài, chịu trách nhiệm theo dõi, giờ phút này chắp tay với đội trưởng, sau đó nhanh chóng rời đi.

- Dựa theo phân phối nhiệm vụ, bắt đầu lẻn vào!

Hàn mang trong ánh mắt đội trưởng lóe lên, thân thể nhoáng một cái lướt vào trang viên, về phần đội viên đội 6, phân ra 8 người vờn quanh trang viên, tạo thành phong tỏa, còn lại mười mấy người, riêng phần mình tản ra, lẻn vào từ các vị trí khác của trang viên.

Hứa Thanh cũng ở trong đó, giờ phút này cái eo của hắn chuyển động với tốc độ cực nhanh.

Từ xa nhìn lại, mọi người đội 6 dường như một cái bàn tay cực lớn, đang hướng về phía ngọn đèn dầu, chụp lấy nó.

Cùng lúc đó, xa xa cũng có bóng dáng của một đội Bộ Hung ti khác xuất hiện, trước mắt người chính là tên thiếu niên nhân ngư tộc kia, bọn họ là đội 3 chữ Địa, đêm nay hiệp sức tác chiến cùng đội 6.

Sau khi tiến đến, người thiếu niên của nhân ngư tộc nhìn thấy đội 6 phân chia bố cục nhảy vào bên trong, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, cười lạnh phất tay, lập tức một khối vật phẩm màu đen hình tròn bay ra, sau khi rơi vào trong trang viên, bỗng nhiên nổ tung, truyền ra tiếng nổ mạnh.

Từng người dưới trướng của gã đều nhe răng cười, riêng phần mình ném ra đồ vật cùng loại, tiếng nổ vang lập tức vang vọng.

Trong đêm tối, đột nhiên xuất hiện tiếng nổ như này, lập tức liền để cho mọi người đám Dạ Cưu trong trang viên bừng tỉnh, thần sắc từng người biến hóa, nhanh chóng tản ra, khiến cho kế hoạch tập kích lẻn vào chém đầu của đội 6 thất bại.

Hứa Thanh nhăn mày lại, cách làm của đội 3 rất rõ ràng, bọn chúng định dùng phương pháp này để quấy nhiễu nhiệm vụ của đội 6.

Một khối đồ vật tự bạo trong đó hạ xuống vị trí cách hắn không xa, trong tiếng oanh kích mãnh liệt, tu sĩ Dạ Cưu trong trang viên giờ phút này trở lên nhao nhao tứ tán, càng có người phóng hỏa cùng với mở ra những cạm bẫy đã bố trí, khiến cho toàn bộ trang viên lập tức tràn ngập ánh lửa, càng có rất nhiều sương mù khuếch tán về bốn phương.

Khói lửa ảnh hưởng tới tầm nhìn, tiếng chém giết, tiếng gầm, tiếng nổ vang lập tức truyền ra bên trong sương mù.

Một kế hoạch chém đầu thật tốt, bị làm cho chướng khí mù mịt, tăng thêm thương vong. Lãnh mang trong ánh mắt Hứa Thanh lóe lên, không thèm để ý tới đội 3, thân thể ở bên trong sương mù đang khuếch tán nhoáng một cái, sát cơ hiện ra, tay phải giơ lên chợt tung một trảo tới bên cạnh, lập tức có một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một tên tu sĩ Dạ Cưu, bị dao găm trong tay hắn cắt cổ.

Người này là một người trung niên, bộ dạng tu vi Ngưng Khí tầng sáu, cổ đứt ra, máu tươi tràn ngập, trong mắt vẫn đang hiện lên vẻ hoảng sợ.

Lấy đi túi da trên người người này, để thi thể ở một bên không thèm để ý đến, bóng lưng Hứa Thanh như mèo, nhoáng một cái nhanh chóng di chuyển ở bên trong sương mù, dao găm trong tay sáng lấp lánh, lúc hắn tới gần bên người tên tu sĩ Dạ Cưu khác, chợt lướt một đường, một vết cắt hiện ra trên cổ người kia.

Toàn bộ quá trình, thần sắc Hứa Thanh đều như bình thường, mặc kệ tu sĩ kia che cổ run rẩy nằm trên mặt đất, hắn đi đến thu túi da của đối phương, sau đó cất bước rời khỏi rất nhanh, tìm kiếm vị thứ ba.

Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua, một nén nhang sau, trong khi tiếng nổ vang cùng tiếng gào thét ở bốn phía càng ngày càng mãnh liệt, trong khi Hứa Thanh đi về phía trước, thân thể chợt tránh đi, một đạo đao gió gào thét lướt qua bên cạnh hắn.

Cơn gió hất tóc Hứa Thanh lên, lộ ra ánh mắt như một con sói bên trong, tốc độ của hắn bộc phát trong nháy mắt, lao thẳng đến chỗ đao gió phóng đến, chỗ đó có hai người đệ tử Bộ Hung ti, một người đội 6, một người đội 3, cả hai đang chém giết cùng một người.

Đệ tử đội 3 sau khi thấy Hứa Thanh, thần sắc biến hóa, trong mắt đệ tử đội 6 lại lộ ra vui mừng, sự vui mừng này toát ra sự chân thành rất khó có được, bởi vì tối nay, bọn họ hành động theo đoàn đội.

- Hứa Thanh, đó là một Ngưng Khí tầng tám!

Trên mặt đất còn có hai cỗ thi thể, máu thịt mơ hồ, mà tên tu sĩ Dạ Cưu đang chém giết cùng hai người, giờ phút này nhìn thấy Hứa Thanh đã đến, rất nhanh lui về phía sau muốn rời khỏi nơi đây.

Nhưng vẫn đã chậm, thân thể Hứa Thanh chợt xông lên, tốc độ cực nhanh, nháy mắt tạo ra tiếng nổ, trong sự hoảng sợ của người đệ tử đội 3 cùng đội 6, cả người hắn đã lao đến trước mặt tên tu sĩ Dạ Cưu, hung hăng va chạm, dao găm trong tay lập tức đảo qua trên cổ người kia.

Máu tươi phun trào, lúc rơi xuống đất, thi thể tên tu sĩ Dạ Cưu đã chia lìa, biến thành người chết.

Sắc mặt tên đệ tử đội 3 trắng bệch, trong mắt lộ ra kiêng kị mãnh liệt, gã từng gặp qua cường giả, nhưng người có thể một dao chém giết Ngưng Khí tầng tám, cũng rất ít khi thấy.

Giờ phút này gã không dám dừng lại, nhanh chóng rút lui rời khỏi, về phần người đồng đội trong đội 6 kia, cũng hít thở sâu, ánh mắt nhìn Hứa Thanh cũng có chấn động, sau khi cúi đầu thật sâu, cũng biến mất vào trong sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.