Quang Âm Chi Ngoại

Chương 212: Chương 212: Hung thần lên đảo (3)




Giờ phút này trong mắt tên dị tộc lộ ra sự hoảng sợ, vừa định phản kích, nhưng theo Hứa Thanh tay phải hung hăng bóp, một tiếng rặc rặc vang lên, cổ tên dị tộc này trực tiếp vỡ vụn.

Vẫn không kết thúc, lực lượng Hóa Hải Kinh trong chớp mắt tràn vào huyết dịch trong cơ thể tên dị tộc này, sau đó được Hứa Thanh điều khiển trực tiếp phá tan thân hình, khiến cho thân thể tên dị tộc này oanh một tiếng nổ tung tan nát.

Máu thịt đầy trên mặt đất, nhưng lại không có chút nào nhiễm vào trên người Hứa Thanh.

Bộ phận cơ thể của dị tộc khác biệt với nhân tộc, Hứa Thanh không muốn đi tìm xem nơi nào là chỗ hiểm, cho nên trực tiếp khiến cơ thể tan vỡ hoàn toàn, như vậy cũng có thể giết chết đối phương.

Sau khi giết chết một tên dị tộc, ánh mắt Hứa Thanh cũng không hề lộ ra nửa điểm chấn động, dường như chỉ là bóp chết một con sâu cái kiến, vẫn lạnh lùng như cũ nhìn về phía tên dị tộc ba mắt đằng trước.

Thân thể của tên dị tộc ba mắt này khẽ run lên, hô hấp trở lên dồn dập, thần sắc của những tên đồng bạn phía sau gã cũng đều nhao nhao biến hóa, từng người đều vô cùng cảnh giác và ngưng trọng.

- Hiểu lầm.

Tên dị tộc ba mắt thở sâu, đã nhận ra Hứa Thanh không dễ chọc, vì vậy trầm thấp mở miệng, đồng thời chậm rãi lui ra phía sau.

Nhưng gã không biết Hứa Thanh, cũng không biết nguyên tắc của Hứa Thanh là bất cứ cái tồn tại nào uy hiếp tới an toàn tính mạng của hắn, thì hắn đều phải dùng toàn bộ khả năng chém giết, cho nên hầu như ngay khi tên dị tộc ba mắt lui ra phía sau, Hứa Thanh lập tức triển khai thế công.

Tốc độ ầm ầm bộc phát, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, sắc mặt tên dị tộc ba mắt đại biến, trong nháy mắt phất tay hình thành lớp phòng hộ bằng linh năng, Hứa Thanh tới gần rồi trực tiếp hạ xuống một quyền.

Tiếng nổ vang lên, lớp phòng hộ bằng linh năng của tên dị tộc ba mắt trực tiếp chia năm xẻ bảy vỡ ra, ánh mắt của tên dị tộc ba mắt trong đó co rút đến cực hạn, vừa muốn mở miệng, nhưng nắm đấm của Hứa Thanh như chẻ tre, dễ như trở bàn tay, trực tiếp hạ tới lồng ngực của gã.

Một quyền, thân thể tên dị tộc ba mắt mãnh liệt rung động, ngực lõm xuống, hết thảy bộ phận trong cơ thể trực tiếp tan vỡ. Cách đó không xa, thần sắc của những tên hải tặc kia hoàn toàn đại biến, từng người quát khẽ trong đứng lên, định lập tức ra tay, nhưng tốc độ của Hứa Thanh nhanh hơn bọn chúng, trên thực tế khi ra tay chém giết người thứ nhất, hắn cũng đã quyết định diệt cỏ tận gốc cả đám hải tặc này luôn rồi.

Giờ phút này nhoáng một cái, tốc độ Hứa Thanh kinh người, trong cái nhìn của đông đảo tán tu và dị tộc bốn phía, thân ảnh của hắn lập tức tiến vào bên trong đội hải tặc kia, tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng nổ vang của pháp thuật và tiếng va chạm lập tức truyền ra.

Trong chớp mắt, đám hải tặc tử thương sáu người, chỉ còn lại tên di tộc mọc cách kia, trong thần sắc của gã mang theo vẻ hoảng sợ trước đó chưa từng có, bay lên không muốn bỏ chạy, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một thanh dao găm sắc bén gào thét phóng đi, trực tiếp đâm vào mi tâm của gã, thân hình của gã từ không trung chợt rớt xuống, phịch một tiếng rơi xuống đất. Hết thảy kết thúc.

Tiếng hít sâu từ trong miệng chúng tu sĩ bốn phía lần lượt truyền ra, ánh mắt của bọn họ cũng vào thời khắc này biến thành vô cùng ngưng trọng, từng người kiêng kị nhìn Hứa Thanh mặt không cảm xúc đang đi ra từ trong đống thi thể hải tặc.

Hứa Thanh bỏ qua ánh mắt bốn phía, dùng dao găm cắt từng cái đầu của đám hải tặc, sau đó một đường đi đến chỗ nghỉ ngơi của mình, sau đó treo đầu của đám hải tặc ở trên cây, giống như làm một cái dấu hiệu.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, nhìn một chỗ thung lũng khác, chỗ đó có một mỏm núi đá, giờ phút này sau núi đá lộ ra một cái đầu rắn thật lớn, dưới đầu rắn với là một đạo thân ảnh quen thuộc.

- Lão ta cũng ở đây!

Nội tâm Hứa Thanh cảnh giác, hắn biết rõ đối phương rất quỷ dị, vì vậy ánh mắt nheo lại, quét mắt nhìn về đại xà ở phía sau lưng đối phương.

Thân ảnh này chính là lão đầu của khách sạn trên đường Bản Tuyền, giờ phút này lão cũng nhìn thấy Hứa Thanh, đáy lòng rất là phiền muộn.

- Tại sao tiểu tử này cũng ở đây!

Ánh mắt hai người cách một cái thung lũng nhìn nhau, nhưng rất nhanh đều tự mình thu hồi.

- Xúi quẩy.

Lão đầu thấp giọng mở miệng, nhưng ánh mắt của đại xà ở một bên rõ ràng lại trở lên sáng ngời.

- Ọt ọt ọt ọt.

- Cái gì mà ‘xin chào sư huynh’, hắn cũng không nghe hiểu ngươi đang ọt ọt cái gì.

Lão đầu tức giận trừng mắt liếc đại xà.

- Ùng ục ục, ọt ọt.

- Trò đùa gì đây? Ngươi muốn hỏi hắn có thích rắn không hả, còn có thích ăn túi mật rắn hay không? Ngươi điên rồi hả, cái này còn cần phải hỏi sao, vừa rồi ngươi không chú ý sao, hắn lại quét mắt nhìn tới túi mật của ngươi đấy.

- Ọt ọt!

- Ngươi không tin?

Lão đầu im lặng.

- Ọt ọt …nhiều lần.

- Ta không giúp ngươi hỏi, không phải ngươi lén lút báo danh gia nhập Tình Báo ti của ngọn núi thứ bảy sau lưng ta sao, khi nào trở về tự mình đi điều tra xem tiểu tử này đã giết bao nhiêu con rắn rồi.

Lão đầu lười quan tâm con đại xà bên người này, lão cảm thấy từ khi con rắn này trông thấy tiểu tử Hứa Thanh, cử chỉ tựa hồ trở lên điên rồ, giống như đầu óc ngã bệnh vậy.

- Đừng nói là do hắn đã nhìn thân hình của ngươi nha, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.