Theo tấm thuẫn chia năm xẻ bảy, lực lượng của que sắt cũng tiêu tán, lão giả mặc áo lam phun một ngụm máu tươi, cực kỳ chật vật hiện ra sau tấm thuẫn.
Sắc mặt lão giả khó coi, vừa muốn mở miệng, nhưng Hứa Thanh mặt không cảm xúc, chân phải đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể vang lên một tiếng, lần nữa tới gần.
Hai mắt lão giả co rút lại, tràn ngập tức giận, trong lúc hai tay mạnh mẽ nâng lên lúc, bốn phía lập tức xuất hiện cuồng phong thổi tới bốn phía.
Lão chợt khẽ hấp miệng, những cơn gió kia liền lập tức tràn vào trong miệng, khiến cho bộ mặt lão đỏ lên, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như muốn hành hạ hắn đến chết, vừa muốn mở miệng phun ra.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt lão chợt đại biến, ánh mắt càng khua loạn lên, làn da dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang trở nên đen nhánh, xuất hiện dấu hiệu trúng độc, thân thể run rẩy mãnh liệt.
- Ngươi...
Không đợi lão nói xong, Hứa Thanh không dừng lại chút nào, nháy mắt đã tới gần. Dao găm trong tay dưới tốc độ của hắn, đỏ lên như bị lửa đốt vậy, giống như một cái bàn ủi, hung hăng đảo qua trên cổ lão giả.
Máu tươi phun ra, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, cái đầu người trong nháy mắt bị tay trái Hứa Thanh một phát bắt được, trong quá trình đi về phía trước trực tiếp chia lìa thân thể với lão. Hết thảy đều quá nhanh.
Trong nháy mắt tiếp theo, Hứa Thanh cầm trong tay cái đầu dính độc biến thành màu tím xanh, ném lên trên mái hiên, bay tới bên người người trung niên đang có sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt gã thậm chí mang theo vẻ kiêng kị mãnh liệt.
Sau đó hắn giơ tay trái lên, tương tự như vừa nãy, ngoắc tay một cái về phía tên trung niên.
Thời gian vào thời khắc này giống như bất động. Thập hoang giả cũng tốt, thị vệ cũng được, còn có những người của đoàn xe kia, tâm thần tất cả đều dấy lên sóng lớn ngập trời, từng người trợn mắt há hốc mồm, càng có cảm giác run rẩy không cách nào hình dung, lan ra toàn thân.
- Quá... quá mạnh mẽ...
- Là độc... độc thật mạnh!
Trong thập hoang giả, có người run giọng thì thào.
Hô hấp của người trung niên trên mái hiên trở nên dồn dập.
- Kim Cương tông đều là phế vật sao, thời điểm động thủ vậy mà còn muốn khoe khoang!
Gã biết rõ, lão giả áo lam kia không thể nào yếu như vậy, phong thuật của đối phương rất là kinh người, nhưng sai càng sai là đi đạp không khoe khoang, làm mất đi tiên cơ, lại coi thường địch nhân, không phát hiện độc tồn tại, rõ ràng chủ động hút đầy một bụng.
Cuối cùng, cũng là do tu sĩ tông môn luôn an nhàn, khiến cho sự tàn nhẫn cùng nhạy bén của bọn họ xa xa không ma luyện bằng những thập hoang giả vùng vẫy sinh tồn ở tầng dưới. Nghĩ tới đây, trung niên lập tức lấy ra bảy tám cái giải độc và tị độc đan từ trên người ra, nuốt xuống một cái.
Sau đó hung hăng nghiến răng, toàn thân cao thấp lập tức truyền ra thanh âm ken két.
Thân hình vốn đã to lớn, giờ phút này lại trở nên càng thêm cường tráng, trực tiếp từ mái hiên nhảy lên, tựa như một đầu diều hâu, phóng tới Hứa Thanh.
Hứa Thanh cúi đầu, khiến tóc đen phủ lên phía trước che đậy ánh mắt, thân thể của hắn tương tự lao nhanh, càng ngày càng tới gần địch nhân.
Cho đến trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của bọn họ đồng thời bộc phát tốc độ, trực tiếp đụng vào nhau. Oanh một tiếng, tên trung niên chấn động toàn thân, thần sắc lộ ra vẻ hoảng sợ cường liệt, những sợi tóc trước mặt Hứa Thanh bị sóng xung kích hất lên, lộ ra mắt ánh mắt sắc bén màu máu bên trong.
Hắn cảm nhận được lực lượng kinh người đến từ đối phương, nhưng vẫn không bằng chính mình, vả lại sự khôi phục của hắn cũng mạnh hơn, giờ phút này sát cơ trong mắt bộc phát, lực lượng trong thân thể bật lên, lần nữa tung một quyền! Giao chiến giữa hai người luyện thể, đơn giản mà lại tàn bạo.
Bọn họ không ngừng va chạm trên con đường dài. Tiếng nổ truyền vang khắp bốn phương, đồng thời trùng kích cũng khiến cho phòng ốc chung quanh sụp xuống.
Hô hấp của tên tu sĩ trung niên kia dần dần trở nên dồn dập, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, gân xanh toàn thân hiện lên, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, không che giấu được sợ hãi cùng tuyệt vọng trong nội tâm.
Sức mạnh cùng tốc độ, gã đều không bằng Hứa Thanh, sự khôi phục liền càng không cần phải nói.
Cho nên toàn bộ quá trình cũng chỉ hơn ba mươi hơi thở, quả đấm của gã liền trực tiếp tan vỡ, máu thịt mơ hồ.
Cánh tay cũng không cách nào thừa nhận, bị lực lượng cực lớn từ Hứa Thanh dễ như trở bàn tay chia năm xẻ bảy, máu tươi cùng xương vỡ tản ra, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể Hứa Thanh nhảy lên, dùng đầu gối hung hăng nện vào trán của gã.
Phịch một tiếng, thanh âm cốt nhục va chạm thay cho tiếng kêu thảm thiết, thanh âm người sau im bặt dừng lại, khí tuyệt bỏ mình.
Hứa Thanh không liếc mắt nhìn, sát cơ trong mắt vẫn mãnh liệt như trước, đạp trên thi thể ngã xuống của người trung niên, nhảy thẳng lên, lao thẳng đến...
Phủ doanh chủ! Thị vệ cùng những cái kia người của đoàn xe ở ngoài phủ doanh chủ giờ phút này đã sớm bị chấn nhiếp, dọa bể mật.
Thấy Hứa Thanh người đầy máu tươi, hung tàn như Ma Thần vọt tới, ý chí muốn sống lớn hơn hết thảy, cũng không biết ai là người thứ nhất, tất cả tứ tán bỏ chạy, trong chớp mắt liền giải tán toàn bộ.
Vì vậy trong ánh mắt chấn động tới cực hạn của toàn bộ đám thập hoang giả trong doanh địa, thân ảnh Hứa Thanh nhấc theo cơn gió gào thét, lao thẳng đến...
Cửa lớn của phủ doanh chủ.
Mà trong nháy mắt khi hắn tới gần, cánh cửa lớn cũng ầm ầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy từ trong ra ngoài, một cái nắm đấm từ trong đó duỗi ra, trực chỉ tới Hứa Thanh, trực tiếp đụng vào hắn.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Hứa Thanh lần đầu tiên phải rút lui lại.
Sau khi hắn lui ra phía sau ba bước liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào doanh chủ mặc một thân trường bào màu vàng, sắc mặt cực kỳ khó coi đi ra từ trong cánh cửa đổ nát.
Phía sao gã còn có một lão giả âm trầm mặc cẩm y, tướng mạo cay nghiệt.
Trong tay lão giả, thình lình mang theo một thân ảnh quen thuộc với Hứa Thanh! Đúng lúc nhìn đến thân ảnh kia, thân thể Hứa Thanh lập tức chấn động mạnh một cái, một thứ cảm xúc không cách nào hình dung mãnh liệt bốc lên trong lòng hắn. Đó là, Lôi đội. Đang hấp hối.