Giờ phút này, trận pháp ánh sáng màu tím và trận pháp biển màu đen trên bầu trời đang không ngừng va chạm với nhau, mặc dù song phương đều không hề có linh tính, nhưng hiển nhiên tính chất bên trong của cả hai trận pháp đều khác biệt, khiến cho chúng nó không cách nào cùng tồn tại.
Cũng giống như màn giao chiến của sáu vị tu sĩ ở vị trí phần đầu cá bên dưới vậy. Đinh Tiêu Hải cầm một thanh trường kiếm trong tay bay múa, một đóa lại một đóa Hóa Hải Kinh tách ra hình thành kiếm hoa, mỗi một đóa đều ẩn chứa sát cơ kinh người.
Bên cạnh còn có phù bảo được gã tung ra, phối hợp với pháp thuật của bản thân tạo thành một mảnh phạm vi tựa như hải vực, khiến cho tên Hải Thi Tộc giao chiến trong đó cùng gã mặc dù rất cường hãn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng là bất phân thắng bại.
Nhưng dị chất và thi độc là lợi khí của Hải Thi Tộc, hơn nữa tính cách của bọn chúng lại hung tàn, cho nên tổng thể mà nói thì Đinh Tiêu Hải đang dần dần có chút không chống đỡ nổi, nhưng gã còn có đòn sát thủ.
Mà bên phía đội trưởng, giờ phút này thanh trường thương trong tay y giống như một con rồng vậy, tốc độ ra thương cực nhanh, đồng thời lại thay đổi thất thường, khi thì quét ngang khi thì đâm thẳng, cẩn thận nhìn lại thấy dường như đang thêu hoa, lại tựa như tại điêu khắc, du tẩu đánh tới bốn phía tên tu sĩ Hải Thi Tộc.
Nhìn bộ dạng rõ ràng thành thạo kia, thậm chí một tay không cầm thanh trường thương kia rõ ràng cũng không thi pháp bấm niệm pháp quyết, mà cầm một quả táo, khi thì ăn một miếng, còn có tinh lực rảnh rỗi đi cổ vũ kêu Đinh Tiêu Hải cố gắng lên.
- Đinh sư huynh như vậy mới giỏi chứ, Đinh sư huynh uy vũ, Đinh sư huynh cố gắng lên.
Sau khi cổ vũ rất nhiều cho Đinh Tiêu Hải, đội trưởng đang muốn trợ uy một phen cho Hứa Thanh, chỉ là vừa mới đảo mắt qua, tròng mắt của y liền trợn trừng lên, miệng há to, xém chút nữa ngay cả quả táo trong miệng cũng rơi xuống đất.
Trong tầm mắt của y, Hứa Thanh cầm một con dao găm trong tay, tốc độ cực nhanh, cả người cũng đã thành tàn ảnh, nhanh chóng đảo qua khắp nơi trên người tên Hải Thi Tộc, huống chi còn vung ra rất nhiều phấn độc ở khoảng cách gần.
Dường như đang thí nghiệm độc của bản thân vậy.
Vừa thử độc, đồng thời hắn cũng ra sức dùng dao găm cắt, cắt xuống một mảnh lại một mảnh máu thịt từ trên thân thể của tên tu sĩ Hải Thi Tộc.
Thân hình tên tu sĩ Hải Thi Tộc kia rõ ràng đã mất đi non nửa, phần lớn nơi còn lộ ra xương cốt, về phần trên mặt đất...
Đều là máu thịt màu xanh.
Mà biểu cảm của Hứa Thanh không có chút nào biến hóa, dù bốn phía tràn ngập máu huyết màu xanh, thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình, nhưng thần sắc của hắn từ đầu tới cuối đều mang theo nghiêm túc, ra tay liên tục.
Trên thực tế Hứa Thanh cũng không muốn như vậy, nhưng sự thật là vị tu sĩ Hải Thi Tộc trước mắt này hình như không biết đau đớn vậy, vả lại phần lớn độc đều không có tác dụng gì với tên này.
Cho dù cổ bị cắt hay là khi ra tay tàn nhẫn, bộ dáng giống như không muốn sống vậy, thường xuyên liều mạng, cho dù bản thân bị thương cũng phải điên cuồng cắn trả một kích.
Mà bên trong con mắt màu đỏ kia tựa hồ muốn xé rách Hứa Thanh vậy.
Đồng thời cũng có từng trận chấn động pháp thuật bộc phát từ trên người của kẻ này, nhưng thứ chấn động bên trong không phải là linh năng mà là dị chất, chúng đang không ngừng hình thành từng cái mặt quỷ bằng khói đen ở bốn phía, sau đó đánh về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh không sợ dị chất, nhưng hắn không muốn bị lộ ra ở chỗ này, cho nên hắn đã dựa vào tốc độ để né tránh, đồng thời cũng lấy ra phù bảo hóa thành màn phòng hộ, nhưng lông mày vẫn không nhịn được mà nhíu lại.
Hắn phát hiện dù là đối phương đã bị thương đến trình độ như vậy nhưng lại vẫn hung tàn như trước, việc này khiến cho sát ý của Hứa Thanh càng mạnh hơn, trong lúc thân thể chạy tới, dao găm của hắn chợt đâm về phía đầu đối phương.
Trong mắt tên tu sĩ Hải Thi Tộc bỗng lóe lên tia sáng đỏ, tay phải đột nhiên giơ lên, trực tiếp nghênh đón. Rặc rặc một tiếng, tên tu sĩ Hải Thi Tộc này mượn nhờ xương cốt bản thân khóa chặt con dao găm lại, trong chớp mắt gã liền chợt mở cái miệng rộng, cắn một cái thật mạnh về phía Hứa Thanh.
Ánh mắt Hứa Thanh sắc bén, dứt khoát không thèm né tránh, trực tiếp dùng đầu hung hăng đập về phía đối phương. Oanh một tiếng, miệng tên Hải Thi Tộc kia tan vỡ, hàm răng vỡ nát, đầu người ở dưới màn kịch liệt va chạm vỡ ra một nửa.
Hứa Thanh bỗng nhiên phóng tới, dao găm trong tay hung hăng cắt một đường thông suốt về phía đối phương.
Cánh tay dùng lực cắt xuống. Lại lần nữa rạch một đường, bụng vỡ ra. Lục phủ ngũ tạng hư thối hóa thành dịch thể rơi lả chả, loại thương thế này vô cùng thê thảm, khiến cho trong mắt tên Hải Thi Tộc sắp bị tách rời giờ phút này lộ ra vẻ hoảng sợ hiếm thấy.
Tất cả những thứ này, mới là nguyên nhân khiến cho đội trưởng ở chỗ đó suýt nữa làm rơi cả quả táo xuống đất.
Không phải là Hải Thi Tộc không có cảm xúc, chỉ là tâm tình của bọn chúng vô cùng đơn giản, nhưng vô luận đơn giản như thế nào, thì tử vong vẫn luôn sẽ mang đến chấn động mãnh liệt như cũ, giờ phút này tên tu sĩ Hải Thi Tộc này vậy mà lại rút lui, không muốn tiếp tục chiến tiếp nữa, mắt thấy sẽ bỏ chạy.
Nhưng Hứa Thanh không đồng ý.
Thân thể của hắn lại lần nữa xông lên, trong lúc dao găm vung vẩy, bốn phía càng có rất nhiều giọt nước hình thành, bao phủ về phía tên Hải Thi Tộc kia.
Trong tiếng nổ vang, vẻ hoảng sợ trong mắt tên Hải Thi Tộc này càng ngày mãnh liệt, tên đệ tử Thất Huyết Đồng trước mắt này khiến cho gã cảm thấy quỷ dị vô cùng, dị chất của mình căn bản vô dụng đối với người này, trong nhận thức của gã thì điều này là không thể nào.
Coi như là những tên thiên kiêu chi tử trong cơ thể không có bất kỳ chút dị chất nào kia, cũng chỉ là vì bọn họ có một cơ thể tinh khiết mà thôi, chứ không phải là bọn họ không e ngại dị chất, nếu ném bọn họ tới bên trong cấm khu, bọn họ vẫn sẽ bị dị chất xâm nhập tương tự.
Nhưng hình như khi dị chất dung nhập vào vị trước mắt này, rõ ràng toàn bộ tan biến, giống như bị cắn nuốt vậy.
Đồng thời thi độc mà Hải Thi Tộc bọn họ luôn lấy làm kiêu ngạo hình như cũng không bất kỳ tác dụng nào đối với người này vậy, tựa hồ đối phương căn bản cũng không sợ, ngược lại toàn thân độc công của đối phương còn khiến cho tâm thần của mình giờ phút này cũng trở nên bất ổn, về phần thân thể, bởi vì Hải Thi Tộc không úy kỵ đau đớn, cho nên phần lớn thân thể đều rất cường hãn, nhưng đối với đối phương...
Hình như đối phương càng cường hãn hơn gã. Còn có sự khôi phục, bởi vì bản thân của Hải Thi Tộc đặc thù, cho nên bọn họ có sức khôi phục vượt xa các tu sĩ ngoại tộc khác, chỉ là...
Giờ phút này gã cảm thấy, điểm này mình rõ ràng cũng không bằng đối phương.
Tên này là thứ tồn tại quỷ dị gì vậy chứ.