- ...
Cũng là độc dược?
Ánh mắt Cốt Đao trợn to, lộ ra tuyệt vọng, muốn nói cái gì đó, nhưng trong nháy mắt tiếp theo liền mê muội, cả người lâm vào hôn mê.
Sương mù cũng vào thời điểm, bao phủ tới phía của bọn họ, bao trùm lên thân ảnh của Hứa Thanh cùng Cốt Đao vào bên trong. Hai canh giờ sau, một chỗ ngã tư ở biên giới của cấm khu, Cốt Đao với thân thể đau nhức thức tỉnh mở mắt ra.
Ngay khi gã mở mắt ra, gã mờ mịt nhìn bốn phía, nhưng rất nhanh gã liền căng thẳng nhảy lên.
Xác định chỗ này không có nguy hiểm, vả lại sau đó cũng không thấy được thân ảnh Hứa Thanh, gã mới nhẹ nhàng thở ra, cũng phát hiện vết sưng trên mặt mình đã không còn, cả người cùng không có biến hóa gì lớn so với trước khi trúng độc.
- Ta không chết?
Trái tim Cốt Đao tăng tốc nhảy lên, cảm giác sống sót sau tai nạn cực kỳ mãnh liệt, đồng thời gã cũng chú ý tới bên cạnh có một mảnh trúc, phía trên có khắc một đoạn chữ.
- Đã đảm bảo.
Nhìn ba chữ này, trong lòng Cốt Đao bay lên từng trận phức tạp, càng có chút xấu hổ đối với một chút thủ đoạn lúc trước của mình, sau một lúc lâu gã mới than nhẹ một tiếng, quay về phía rừng rậm, cúi đầu thật sâu.
- Cảm ơn.
Sau khi thì thào, gã quay người nhìn về hai hướng phía trước, phía bên phải chính là con đường trở lại doanh địa phải đi qua, bên trái là con đường rời xa doanh địa, đi tới thành Tùng Đào. Gã đứng ở chỗ này, cảm giác bốn phía không có người, vì vậy liền trầm mặc thật lâu.
- Doanh chủ đến từ Kim Cương tông, phạm vi thế lực của Kim Cương tông bao phủ toàn bộ thành trì gần đó, cho dù ta trốn vào thành Tùng Đào, sợ là cũng khó có thể thoát khỏi sự tức giận của doanh chủ, thực tế là người của gã đều đã chết.
Cốt Đao vùng vẫy trong lòng, gã biết có một cái phương pháp có thể cho mình có một cơ hội sống sót, đó chính là đi mật báo với doanh địa, báo cáo việc tiểu hài tử chém giết thủ hạ dưới trướng của doanh chủ nói ra, do đó ném hết thảy tới trên người tiểu hài tử, còn mình dựa vào việc này, có lẽ có thể sống sót.
Chỉ là nếu làm như vậy, liền vi phạm lương tâm của mình, tiểu hài tử dẫu sao cũng đã cứu mình, nhưng sau khi trầm tư một lát, nội tâm vùng vẫy của gã hóa thành quyết đoán.
- Trong loạn thế, sự sống của mình mới là trọng điểm, không quản được người khác!
Nghĩ tới đây, gã đè xuống áy náy trong nội tâm lại, thân thể nhoáng một cái, nhanh chóng chạy thật nhanh về phía doanh địa.
Nhưng trong một cái chớp mắt khi thân thể của gã bước về phía doanh địa, một đạo hàn quang từ sau lưng gã với tốc độ kinh người gào thét đến, trong giây lát liền xuyên qua đầu lâu của gã. Phịch một tiếng, toàn thân Cốt Đao chấn động, máu tươi văng khắp nơi, ánh mắt trợn to, ngã trên mặt đất run rẩy vài cái, thế giới trong mắt gã, bị một thân ảnh tới gần che mất, sau đó chậm rãi biến thành đen nhánh, cho đến hóa thành vĩnh hằng. Khí tuyệt bỏ mình.
Hứa Thanh đứng trước thi thể Cốt Đao, lặng lẽ rút ra que sắt ra.
Đối với nhân tính, Hứa Thanh hiểu rất rõ, cho nên hắn cũng không rời khỏi, mà cho Cốt Đao một cái lựa chọn.
Bên trái là sinh.
Phía bên phải là tử. Cốt Đao chọn phía bên phải.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, lấy ra Hủy Thi Tán rắc khắp nơi, theo thi thể Cốt Đao hòa tan, Hứa Thanh bình tĩnh xoay người, nhoáng một cái, liền chạy thật nhanh về chỗ sâu trong rừng.
Về phần việc của doanh chủ, hắn chẳng muốn tham dự.
Giờ phút này ở bên trong rừng rậm tuy có sương mù, nhưng ảnh hưởng đối với hắn cũng không phải đặc biệt lớn, vì vậy vào lúc hoàng hôn, Hứa Thanh đã xuyên thẳng qua sương mù, đến được nhà thuốc ở hạp cốc của mình.
Hầu như đồng thời với lúc hắn tiến vào, liền có tiếng sói tru hơi yếu vang vọng, nhưng Hứa Thanh không để ý.
Hắn trước tiên cẩn thận quan sát một phen, sau khi xác định trên lều vải nhỏ lần trước mình lưu lại không có dấu vết bị đụng chạm, lúc này mới đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Nhà thuốc không lớn, cũng không có giường chiếu để nghỉ ngơi, bốn phía đều được xây dựng bằng những mảnh gỗ hình vuông, mà bên trong từng cái ô vuông, cũng được để những loại dược thảo cùng độc thảo khác biệt.
Những dược thảo cũng độc thảo này đều đã được xử lý, lại được bảo trì nguyên vẹn, số lượng không ít, rập rạp vô số, đủ mấy trăm loại.
Ánh mắt Hứa Thanh vừa đảo qua, trong đáy lòng liền nổi lên từng trận thỏa mãn.
Những thứ này đều là do hắn tự thu thập được ở trong cấm khu từ khi đi theo Bách đại sư học tập đến nay, phần lớn trong đó đến từ khu vực rìa của cấm khu, một phần nhỏ lấy từ trong chỗ sâu.
Bên trong độc thảo chiếm đa số, dược thảo rất ít.
Trước tiên Hứa Thanh kiểm tra một chút, sau đó ngồi dưới đất suy tư.
Bách đại sư nói cho hắn đan phương của Bạch Đan, mặc dù đều là giấu ở trong những khóa học thông thường, nhưng Hứa Thanh có thói quen viết lại những gì đã học, trí nhớ cũng không tồi, cho nên công thức này sớm đã bị hắn sửa sang lại và tìm ra, chỉ là...
Dược thảo để luyện chế Bạch Đan hắn không có đủ toàn bộ.
- Cho nên hoàn toàn không thể nào luyện chế theo đan phương, nhưng có lẽ có thể căn cứ dược tính của dược thảo, lấy những loại dược thảo khác thay thế, hoặc là điều phối bù vào.
Hứa Thanh thì thào, hắn không biết phương pháp này có hữu dụng hay không, nhưng coi như là thất bại, cũng có thể gia tăng kinh nghiệm điều phối và luyện chế thuốc của mình. Nghĩ tới đây, Hứa Thanh vung tay phải lên, lập tức có bảy tám loại dược thảo, từ bên trong các ô vuông khác nhau bay ra, rơi tới trước mặt của hắn.
Sau khi cẩn thận xem xét, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, rời khỏi nhà thuốc đi ra sân sau, chỗ đó ngoại trừ những đóa hoa đủ loại màu sắc, bên ngoài còn có một mảnh ruộng nhỏ được đào bới, bên trên trồng không ít dược thảo.
Những thứ này, đều là Hứa Thanh sử dụng thời gian có hạn của mình, không muốn để cho những loại dược thảo phải cách đất quá lâu, được Hứa Thanh di chuyển đến nơi này, dần dà, cũng trở thành một cái dược điền nhỏ.
Giờ phút này, theo Hứa Thanh càng đến gần mảnh dược điền, tiếng sói tru cách đó không xa càng ngày càng truyền đến rõ ràng hơn.
Thần sắc Hứa Thanh như thường, không thèm để ý tới, đi tới bên trong dược điền bứt lấy ba loại dược thảo, quay người rời khỏi.
Sau khi trở lại nhà thuốc, hắn lấy ra một cái chậu đá, dựa theo tri thức học được, bắt đầu điều phối. Vô luận là tách lá, hay là lấy nhựa, hoặc là lấy phấn hoa, hắn đều làm vô cùng cẩn thận, cố gắng không sai chút nào, sau đó không ngừng điều phối, màu sắc của nước thuốc bên trong chậu đá chậm rãi đen nhánh.
- Thiếu năm loại dược thảo...
Hứa Thanh nhìn những ô vuông chung quanh mình, sau khi nghĩ ngợi lại lấy ra một chút, mượn phương pháp âm dương lưỡng cực, định điều phối ra một loại có hiệu quả vừa lòng.
Nhưng hiển nhiên việc này rất khó, cho nên đến khi trôi qua cả đêm, bên ngoài lúc này cũng đã hừng đông, hắn mới miễn cưỡng phối hợp ra được loại dược thảo cần thiết.
Nhìn dịch nhờn đen sì bên trong chậu đá, Hứa Thanh nhíu mày một cái.
Cái này cùng với Bạch Đan trong tưởng tượng của hắn không giống nhau, những đã làm đến bước này rồi, hiển nhiên không thể nào bỏ qua được.
Vì vậy Hứa Thanh cắn răng một cái, lấy ra rất nhiều Thất Diệp Thảo, dựa theo tỉ lệ điều phối vào trong.