Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sắp được gả cho anh, ai mà nghỉ tới Nhiếp Yên Dung cô ta sẽ có ngày giấc mơ biến thành hiện thực.
Năm đó mẹ mang ba chị em đến Phó gia làm khách, cô vừa trải qua sinh nhật 8 tuổi, vóc người nhỏ bé, nhìn thấy bé trai tuấn tú kia liền tim đập nhanh rồi....
Nhiếp Yên Dung nghĩ tới Phó gia, nhớ tới anh trai nhỏ mà Chưởng Châu thường nhắc nhiều năm qua, sẽ là một người sao?
Cô ta cảm thấy trong lòng phát run, nhịn không được nhắm mắt cầu nguyện, Chưởng Châu, nếu có thể cùng Lý thiếu gia kia vừa gặp đã yêu thì tốt làm sao.
Cô ta chỉ muốn gả cho một người chồng, sinh con dưỡng cái, cả đời viên mãn thì mới có thể hoàn toàn yên tâm....
Sang năm liền tốt nghiệp, việc học ở trường đã không còn bận rộn nữa, Chưởng Châu nhớ Nhiếp Minh Dung nên thứ sáu ăn trưa xong liền trở về kí túc xã dọn dẹp để về nhà.
Ba năm sớm chiều ở chung, các cô gái đã cực kì thân quen, Chưởng Châu chào mọi người liền xuống lâu, sau khi rời đi, một cô gái trong kí túc xá liền nói: “Nghe nói Nhiếp gia muốn liên hôn với Phó gia, mình còn tưởng là Chưởng Châu nhà chúng ta, ai mà biết....”
“Không phải Chưởng Châu là tốt nhất sao?”
Nói chuyện là cô gái gọi là Đỗ Tương Quân, cô và Chưởng Châu từ trước đến nay vẫn thân nhất.
Mọi người khó hiểu nhìn cô ta, mồm năm miệng mười thảo luận: “Đó chính là Phó Cánh Hành đấy Tương Quân.”
Đúng thế, đúng thế, Phó đại thiếu gia là người bao nhiêu cô gái muốn đến phát điên rồi.”
Đỗ Tương Quân trừng mắt, xé túi đồ ăn vặt, vừa nhai vừa cười nhạt: “Các cậu không biết nhưng mình thì biết rõ, anh trai mình và nhị thiếu gia Phó gia quan hệ rất tốt, Phó Cánh Hành kia đừng nhìn anh ta bộ dạng nghiêm túc đứng đắn.... sau lưng còn không phải giống đám đàn ông kia sao.”
“Tương Quân... cậu biết cái gì hả? Mau nói cho tụi mình, Phó Cánh Hành sao? Anh có nuôi tình nhân không? Ôi chao, dù nuôi tình nhân thì sao chứ... người đàn ông như anh ta....”
Đỗ Tương Quân cười hì hì: “Mình ní nhưng các cậu ngàn vạn lần đừng nói ra nghe, nghe rõ chưa?”
Các cô gái rối rít gật đầu, ánh mắt trông mong nhìn cô ấy nói.
Lúc này Đỗ Tương Quân mới thần bí nói: ‘Có biết đại minh tinh Giang Lộ Vân không?”
“’Ai mà chẳng biết, là một người của Tinh Diệu, nữ chính Phương Huyết còn là ảnh hậu quốc tế đấy.”
“’Đúng thế, Tinh Diệu nâng cô ta lên trời cao, còn không giành được ảnh hậu sao?”
Đỗ Tương Quân mỉa mai: “Vì sao Tinh Diệu cứ cố tỉnh nâng cô ta? Chẳng xinh đẹp bằng Trình Mạn Thanh, diễn còn thua Trần Tử Huân, dựa vào đâu Tinh Diệu nâng cô ta? Ông chủ Tinh Diệu là ai chứ?”
“Chao ôi.... Tương quân! Cậu nói như vậy không phải ý là Giang Lộ Vân và Phó Cánh Hành có một chân đấy chứ!”
“Không phải chứ…… Nhưng mà Giang Lộ Vân quả thật xinh đẹp mà……”
“Cụ thể mình cũng không rõ lắm, nhưng mà nhân viên cấp cao của Tinh Diệu đều biết, nâng Giang Lộ Vân là Phó Cánh Hành hạ lệnh, còn nguyên nhân mình nghỉ không thoát khỏi tình cảm nam nữ, nếu không chẳng thân chẳng quen gì...”
“Có Phó Cánh Hành làm chỗ dựa lưng vậy chẳng phải giống như công chúa, làm gì cần nén giận?”
“Haiz, còn tưởng Phó Cánh Hành là dòng nước trong, nhiều năm không có tai tiếng, thì ra không qua được ải mỹ nhân....”