Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Niếp Yên Dung hé miệng cười: “Đó là anh không thấy lúc em ấy nghịch ngợm, mùa hè năm trước còn leo cây muốn bắt chim, kết quả không bắt được chim, mình thì té từ trên cây xuống, khóc chết đi sống lại, thiếu chút nữa dọa mẹ tôi chết…”
Phó Cánh Hành không khỏi nghĩ đến hình ảnh kia, cô gái nhìn yểu điệu lại dám keo cây bắt chim?
Trong trí nhớ phảng phất cũng có một tiểu nha đầu mập mạp xông đến vườn sau, một cước đạp nát bụi hoa và cây cối anh thích nhất.
Làm chuyện xấu còn dáng vẻ có lý chẳng sợ, thật ra chột dạ không thôi…
Phó Cánh Hành không kiềm được cong khóe môi.
Niếp Yên Dung quay đầu thấy khóe môi anh nhếch lên thành một độ cong, cô ta không khỏi ngừng nói, ánh mắt rũ xuống nhìn cổ tay kia.
Chưởng Châu nói trên cổ tay phải của anh có vết cắn.
Cô ta quả nhiên mơ hồ thấy vết cắn kia, tim Niếp Yên Dung đập thật nhanh, cô ta chợt làm một hành động kinh người.
“Chỗ này của anh… sao bị thương?”
Niếp Yên Dung bỗng kéo tay phải anh, Phó Cánh Hành cau mày, lãnh đạm nói: “Bị một đứa bé cắn…”
Đáy mắt Niếp Yên Dung bỗng lóe lên tia sáng kinh ngạc vui mừng: “Có phải ở sau vườn nhà anh… bị một nha đầu mập cắn bị thương không?”
Phó Cánh Hành muốn rút tay về ngừng lại, không kiềm được ngước mắt nhìn cô ta, đáy mắt Niếp Yên Dung đã có nhàn nhạt nước mắt, cô ta nắm chặt tay anh, đặt tay anh ở bên mép, sau đó cô ta cúi đầu, khẽ cắn lên vết thương đó, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống trên mu bàn tay Phó Cánh Hành, Niếp Yên Dung nghẹn ngào nói, ngẩng mặt nhìn anh, lẩm bẩm: “Anh trai nhỏ, em không giận, em tha thứ cho anh…”
“Là cô…”
Phó Cánh Hành mở miệng, trước mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ khóc đến nước mắt tèm lem.
“Tôi, tôi thật sự không nghĩ tới…”
Niếp Yên Dung giơ tay lau nước mắt, cười mình mất thể diện: “Tôi… tôi hơi thất lễ… Đã nhiều năm, tôi… tôi không nghĩ tới chúng ta lại…”
Dáng vẻ vừa khóc vừa cười của Niếp Yên Dung lại khiến Phó Cánh Hành xúc động, đúng thế, đã nhiều năm, anh từng có mấy đoạn tình yêu ngắn ngủi, nhưng chưa từng thật lòng, có lẽ kỳ lạ, nhưng anh luôn nhớ cô bé cắn anh bị thương đó.
Anh chưa từng nghĩ vậy mà sẽ có bước ngoặt, mười mấy năm trôi qua, vị hôn thê của anh chính là cô ta.
Vậy cũng tốt, tương kính như băng, luôn không chống nổi phần tình cảm giữa vợ chồng.
Phó Cánh Hành biết đạo lý nhà hòa thuận vạn sự hưng, có qua lại vậy với Niếp Yên Dung, chắc hẳn hôn nhân của bọn họ có thể tốt hơn dự tính.
“Tôi cũng không nghĩ tới.”
Phó Cánh Hành nhìn Niếp Yên Dung: “Đúng là trùng hợp.”
Niếp Yên Dung vừa khóc vừa cười, ánh mắt sáng ngời, tai ửng đỏ: “Dù sao cũng là tôi tinh nghịch, tôi giấu trong lòng bao nhiêu năm, chỉ là mỗi lần nhớ tới, cũng không khỏi hỏi mình, sao năm đó không biết hỏi một câu anh là ai…”
“Khi ấy Nhị tiểu thư thật tinh nghịch.”
Phó Cánh Hành nghĩ đến chuyện thú vị thuở thiếu nhỏ, chín chắn thế nào đi nữa cũng nở nụ cười nhạt.