Thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt 3 tháng đã qua đi. Ta cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở học viện. Nói thật, nơi này so với trước kia cùng với lão ma quỷ học tập thì có phần nhàn nhã hơn. Mỗi ngày đều không có chuyện gì, ngoại trừ buổi sáng tới trường ra còn lại thời gian cơ bản đều do chính mình quyết định. Thật thoải mái.
Trong 3 tháng này ma pháp của ta cơ bản không tăng lên gì, đặc biệt là trong phương diện ma pháp lực. Còn tinh thần lực thì có tăng trưởng một ít. Ma pháp khống chế của ta đã thuần thục hơn trước nhiều, thực không biết làm thế nào mới có thể đề cao được ma pháp lực của ta hơn nữa. Ài, bỏ đi, chẳng sao cả, chuyện đó để sau vậy, trong các ma pháp quang hệ ta chỉ có học thêm được một ma pháp - Quang chi lễ tán ( quang hệ trung cấp phụ trợ ma pháp. Chủ yếu chỉ dùng trên diện tích lớn khu trừ độc khí, ám hắc tinh thần ma pháp và một ít trạng thái dị thường khác ), hoàn thiện xong quang lăng thuẫn của ta ( bây giờ quang lăng thuẫn của ta có thể bao phủ toàn thân, trở thành ma pháp phòng ngự toàn phương vị rồi, ha ha )
Không gian ma pháp các loại: Đoản "di chuyển tức thời" đã tới cực hạn dĩ nhiên không thể tiến bộ hơn được nữa. Trường "di chuyển tức thời" thì ta không dám dùng. Duy nhất có tiến bộ là tiểu thứ nguyên trảm. Bây giờ ta đã có thể khống chế ma pháp này rồi. Ta và Mã Khắc đã thử qua, ta dùng một tiểu thứ nguyên trảm có thể thôn tính cả trung cấp ma pháp của hắn. Thật sự là không tệ chút nào cả.!
Trong khoảng thời gian này có lợi lớn nhất chính là Tiểu Kim. Cái gả tiểu tử này giờ đã lớn hơn nhiều rồi. Dài hơn 5 thước, trên người làn da kim sắc đã thô cứng hơn một chút, tối kỳ quái chính là trên đầu của nó mọc ra một cái kim giác nho nhỏ, bất quá nó đối với ta cũng rất quyến luyến. Cho dù là ta gọi nó ra chơi đùa thì nó cũng không có chơi quá phạm vi 5m. Kỹ năng của nó cũng có tiến bộ lớn, bây giờ Tiểu Kim đã có thể tính là gần cấp 4 huyễn thú rồi. Đại bộ phận các loại quang hệ ma pháp của ta nó đều có thể sử dụng, đáng tiếc là không gian ma pháp thì không hiểu sao nó không biết dùng. Nhìn nó không ngừng lớn lên ta thật sự rất tự hào. Ta cảm giác nó bây giờ đã trở thành một bộ phận của ta rồi. Một ngày không gọi nó ra xem ta sẽ không vui. BÌnh an trải qua thời gian dài như vậy ta cũng dần dần quên đi lời nhắc nhở của lão ma quỷ, cũng không có gì mà, cho tới giờ ta cũng chưa gặp phải huyễn thú nào gây bất lợi cho tiểu kim cả.
Có điều khiến ta buồn bực chính là lão nhân mặc ma pháp bào màu trắng kia cứ thi thoảng lại xuất hiện trong cuộc sống của ta. Mỗi buổi tối ta đem tiểu kim ra chơi cơ hồ đều gặp ông ta cả. Ông ta cứ quấn lấy ta, tránh cũng chẳng tránh được,. Vì thế nên ta thay đổi thật nhiều chỗ, nhưng mà ông ta cũng cứ như cái bóng bám riết lấy ta, cuosoi cùng ta cũng chẳng buồn trốn nữa, dù sao ta không bái ông ta làm thầy xem ông ta làm gì được ta nào. hắc hắc, ta không muốn lại bị quản nữa!
Còn tên tiểu tử Mã Khắc thì quá biến thái đi. Hắn mỗi ngày đều đi kiếm cái tiểu cô nương kia ( đến giờ ta cũng chả biết cô nương kia gọi là gì nữa, cũng không tiếp xúc qua, ta không muốn người ta đánh đồng ta là "hồng mao niên cao"* ( hồng mao niên cao là ngoại hiệu các đồng học cấp cho Mã Khắc, ai bảo hắn cứ bám dính tới người ta cơ chứ, ha ha) Mặc dù hắn thường xuyên bị đánh cho thâm tím mặt mày nhưng hắn không chịu từ bỏ, thật sự là phục hắn luôn. Nghe hắn nói thì cũng đang tiến triển, mặc dù cô nương người ta không thèm để ý tới hắn nhưng bây giờ hắn cũng cơ bản không bị ai đánh nữa, đơn giản vì ca ca của cô nương kia ( chính là thủ tịch sinh năm thứ tư ) cũng bị hành động của tiểu tử Mã Khắc làm cảm động rồi. Hắn cho mã khắc một cái nhiệm vụ, chỉ cần trình độ ma pháp của Mã Khắc vượt qua hắn thì sẽ cho Mã Khắc theo đuổi muội muội hắn. Từ đó về sau Mã Khắc như điên rồi, mỗi ngày đều liều mạng luyện công. Bây giờ hắn cũng không kém ta là mấy. Thật sự trưởng thành nhanh chóng.
"Mã Khắc, đi ăn cơm nào." Vừa mới tan học ta hô lên.
"Hứ!"- hắn lơ đễnh đáp. Ta phát hiện gần đây hắn luyện công tới phát ngốc rồi thì phải. Ngoại trừ luyện công ra thì chẳng có gì đáng để hắn quan tâm cả.
"Cô nương xinh đẹp kia tới tìm ngươi kìa"
"đâu, ở đâu!" ánh mắt của Mã Khắc lập tức sáng lên.
"Lão đại, ngươi đừng có thế nữa, lại gạt ta rồi!" Không nhìn thấy thân ảnh của vị cô nương kia, mã khắc liền oán giận nói.
"Tiểu tử nhà ngươi giờ mê mẩn rồi, nàng ta có hấp lực lớn như thế hả?"
"Ngươi không biết thôi, chỉ cần được cô ấy là ta đã thỏa mãn rồi." Ánh mắt của Mã Khắc lung linh. Thật là thụ không được mà.
"Đúng rồi, cô nương đó gọi là gì vậy, đến giờ ta vẫn chưa biết tên."
"Ngươi muốn hỏi làm gì??" Mã Khắc dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta.
Ta lập tức cho hắn 1 cước: "Phi, ngươi tưởng ta giống như nhà ngươi hả. Ta cũng không thể suốt ngày kêu cô ta là "cô nương xinh đẹp" mãi thế được."
"Hứ, cô ấy gọi là Hải Nguyệt Tinh. Ca ca cô ấy tên là Hải Nhật Tinh"
"Tên cũng không tệ. Thế gần đây có tiến triển gì không?"
"Vẫn như vậy thôi, cô ấy thế nào cũng không để ý tới ta. Ca ca của cô ấy thì có vẻ thiện cảm hơn trước. Đúng rồi, lão đại, hắn có vài lần hỏi ai trị thương cho ta đấy!"
"Ngươi nói cho hắn chưa?" Ta khẩn trương hỏi.
"Vẫn chưa, sao lại thế được, ta làm sao có thể bán đứng lão đại ngươi đây chứ." Mã Khắc cười nói.
"Ngươi nha, cũng đừng quá khổ thế, một ngày lúc nào cũng chỉ biết tới luyện công."
"Vẫn là ngươi tốt với ta. Vì hạnh phúc cả đời này ta nhất định phải cố gắng luyện tập ma pháp." Có một mục tiêu xem ra cũng không tệ. Mục tiêu của ta cũng có, dĩ nhiên là 'tự do tự tại' rồi, hắc hắc.
"Đi nhanh lên nào, chậm là không có cơm ăn đâu." Bị Mã Khắc nhắc nhở, ta lập tức chấn chỉnh tinh thần, ta chạy. Ăn cơm đúng là việc trọng yếu nhất trong đời con người mà! Ta ăn, ta ăn, ta ăn ăn ăn.
Ăn xong cơm, Mã Khắc lại muốn về kí túc xá minh tư nữa. Ta cũng muốn trở về ngủ trưa thôi. Vừa mới đi tới, Mã Khắc đột nhiên đình lại.
"Ngươi làm sao thế." Ta đánh hắn một cái.
"Lão đại, ngươi xem kìa, là cô ấy đấy."
Theo hướng Mã Khắc chỉ, ta nhìn lại. Quả nhiên là Hải Nguyệt Tinh, ở bên cạnh còn có thêm 3 ,4 học sinh tại học viện nữa. Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy cô ấy.
"Lão đại, chúng ta đi chào hỏi cô ấy một cái."
"Muốn đi ngươi tự đi, ta không muốn. Ta chẳng muốn bị người ta đánh đồng với học viện nổi danh hồng mao niên nhà ngươi đâu."
"Đi, lão đại. Muốn nói nổi danh thì ngươi cũng đâu có kém ta chứ, quang hệ phạn dũng còn hơn..."
"Tiểu tử ngươi còn nói nữa!" ta thật sự nổi danh như thế sao, Ta như thế nào lại không chú ý tới nhỉ.
"Đi nào, lão đại, có ngươi cùng đi ta mới có thêm được dũng khí!" Thật không có biện pháp, ta bị Mã Khắc kéo đi tới.
"Oa, hôm nay đặc biệt lại thấy cả hồng mao niên cao lẫn quang hệ phạn dũng tới theo đuổi ngươi kìa!" một tiểu nữ tử bên cạnh Hải Nguyệt cười nói.
Ta tịnh không thèm để ý, ta chỉ để ý thấy một đệ tử tầm trên dưới 15 tuổi mặc hỏa hệ ma pháp bào. Oa, hắn thật sự là rất mạnh! khí thế thật lợi hại. Hắn khiến ta cảm giác thấy hắn không kém nhiều so với lão ma quỷ. Hăn cũng chú ý tới ta rồi. Ánh mắt hai chúng ta đều bắt gặp nhau. Đôi mắt hắn tưởng như lóe sáng một cái.