Quang Chi Tử

Chương 10: Q.9 - Chương 10: Khảo nhục mĩ vị






Ta nói :

-Thôi đừng tự khen nữa, đại ca, nấu ăn đi, nhanh để cho mọi người thưởng thức tay nghề của ngươi một chút.

Chiến Hổ cầm lấy con ma lang, đi đến bên bờ suối, rút trường kiếm trên lưng xuống chỉ loáng một cái đã làm sạch da cùng nội tạng con ma lang xong, hắn nói với Đông Nhật :

-A hỏa, đi tìm ít cành cây về nhóm lửa đi.

Ta cũng đi tới hỏi :

-Oa, đại ca, ngươi chắc chắn biết nấu chứ, có cần giúp gì không ?

Chiến Hổ thần bí cười nói ;

-Ngươi cứ chờ ăn là được rồi.

Đống lửa nhanh chóng được nhóm lên, Chiến Hổ dụng một nhánh cây thô dài xuyên qua người con ma lang, rồi lại lấy ra một cái bình con trong người, đem chất ở trong cái bình đó xát đều lên thân ma lang, xem hắn cẩn thận làm như sợ lãng phí cái chất đó, ta mơ hồ như ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng. Hoàn thành xong công tác chuẩn bị, hắn lại tiếp tục lấy từ hành lí một cái chén nhỏ cùng rất nhiều chai lọ chứa rất nhiều thứ, phân biệt từ 4, 5 cái bình lấy từ mỗi cái một chút bột, lại đổ một chút cái chất lúc xát ma lang vào rồi lấy tay quấy đều lên.

Ta hỏi :

-Đó là cái gì vậy ?

-Ngươi nha, bình thường chỉ biết ăn thôi, đó đều là gia vị đó, vì lần này đi xa nên ta đã đặc biệt chuẩn bị đó. Cái này sẽ làm các ngươi phải khẩu phục. Có rất nhiều loại gia vị là tự thân ta bí chế ra, có muốn mua cũng chẳng có đâu.

Hắn vừa nói vừa dụng một miếng vải nhỏ thấm thứ hỗn hợp trong chén xoa đều lên trên từng phân thịt con ma lang. Xoa xong, đem cả khối thịt bỏ lên trên đống lửa quay.

Không lâu sau, một mùi thơm quyến rũ tỏa ra nhất thời khiêu dẫn ngón trỏ của mọi người cùng rung không ngừng .

Tô Hòa không nhịn được hỏi ;

-Tại sao ngài có thể khiến nó có mùi thơm như vậy, thịt ma lang rất nặng mùi tanh cơ mà ?

Chiến Hổ đắc ý cười nói :

-Đây là bí phương, làm sao có thể nói cho ngươi được.

Tô Hòa không ngừng xun xoe bên người đại ca, muốn học trộm chút nghề của hắn. Theo ta đoán có lẽ đại ca có thể khử mùi tanh được có quan hệ tới loại tửu đã xát lên con ma lang lúc mới rửa xong, hẳn là không phải loại rượu thường bởi vì ta ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

Không lâu sau, thịt ma lang đã rất nhanh chuyển thành màu vàng rộm, ma hồ trong lòng ta chi chi kêu lên vài tiếng. Ta cười mắng :

-Nhìn ngươi kìa, còn có thể thiếu phần của ngươi sao ?

Trường kiếm của Chiến Hổ vung lên chặt lấy một miếng thịt nhìn nhìn một chút rồi nói :

-Được rồi, mọi người lại ăn đi, tự sướng nhé.

Nói đến tốc độ ăn thì ai có thể so sánh với ta được, quang mang trong tay ta lóe lên, ta chọn lấy phần chân sau của ma lang, rồi lấy một phần thịt ra nhét cho ma hồ, nàng hưng phấn kêu lên không ngớt .

Ma hồ cúi xuống chậm rãi ăn, ta cũng không nhin được nữa, há miệng cắn một cái. Oa, thơm quá, lớp da vàng óng cắn vào miệng thì giòn tan lại thêm thịt ma lang thơm ngọt, cắn một miếng lại không ngừng cắn thêm miếng thứ hai.Quả thực là rất ngon, tuyệt đối không kém so với thủ nghệ của Bích Hải triều thăng.

Toàn bộ con ma lang đã nhanh chóng biến mất biến mất dưới miệng ăn của đám quỷ đói chúng ta.

Vẻ mặt Tô Hòa bi phẫn đi tới bên người ta, ủy khuất nói ;

-Trường Cung đại nhân, ngài xem, bọn họ đều khi dễ ta, tổng cộng ta chỉ cướp được có một miếng nhỏ, ngài có còn cái gì có thể ăn được không ?

Nghe xong hắn nói ta cười to nói :

-Ai bảo ngươi ra tay chậm như vậy, còn đòi gì nữa.

Tô Hòa giải thích:

-Các ngươi đều là cao thủ, khi dễ người yếu đuối.

Chiến Hổ đi tới lên tiếng :

-Ngươi đường đường là nhị hoàng tử của Ma tộc tính cái gì mà người yếu đuối.

Tô Hòa cả giận nói :

-Hừ, các ngươi nếu không cho ta ăn no cho dù chết ta cũng không dẫn đường cho các ngươi nữa.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn lại vì ăn mà bỏ đi nguyên tắc của mình, ta từ không gian đại trung lấy ra một phần lương khô đem cho hắn. Rồi quay sang nói với Chiến Hổ đại ca :

-Đại ca, trù nghệ của ngươi thật cao minh, không đi làm đầu bếp thật là phí a.

Ma hồ lúc này cũng ăn xong phần của mình, hiển nhiên cũng rất hài lòng, nàng chạy đến bên người Chiến Hổ quấn lấy chân hắn, Chiến Hổ cười mắng:

-Ngươi đúng là đồ tiểu hồ ly tinh quái a, làm gì vậy, còn muốn ăn a, vậy lần sau ngươi dụ con gì đó to to một chút quay lại đi.

Đôi mắt to của ma hồ sáng lên, hiển nhiên nhận ra đó quả là một hảo biện pháp.

Ta nhìn lên sắc trời một lúc nói :

-Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa rồi nghỉ sau.

Trời tối dần, ta xem bản đồ suy tư, bây giờ khoảng cách đại khái cũng còn rất xa, nếu cứ đi với tốc độ này thì thật sự quá chậm.

Ta nói với Chiến Hổ :

-Đại ca, ta thấy chúng ta tự đi có lẽ đã nhanh hơn rồi, mang theo tiểu tử này thật sự quá chậm.

Chiến Hổ cười nói :

-Vậy làm sao bây giờ, giết hắn ư ?

Ta nhỏ giọng nói :

-Đừng nói giỡn, nói cái gì hắn cũng là ca ca lão bà của ta, như thế nào cũng phải lưu một mạng cho hắn, huống chi, giết hắn thì cừu hận với Ma tộc làm sao giải được. Hay vậy đi, hôm nay chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi từ mai bắt đầu cứ chỗ nào không có người lại bay đi, mỗi người mang theo hắn một lúc, thế nào ?

Chiến Hổ gật gật đầu nói :

-Cũng chẳng thể nào làm gì khác hơn như vậy nữa, dù sao làm thế cũng có thể nhanh hơn.

Tô Hòa đang đi tới bên cạnh ta đã lên tiếng :

-Trường Cung, ngươi có thể lại cho ta cái gì ăn được không, ta lại đói rồi.

Ta cười nói :

-Ngươi ngoại trừ ăn ra thì còn có thể làm gì đây?

Nói rồi khẽ đẩy bên vai có ma hồ đang nằm một cái. Ma hồ hiểu ý sưu một cái đã chạy ra ngoài. Tô Hòa kêu với theo :

-Tiểu bảo bối, tìm thứ gì to to vào nhé.

Hắn chỉ sợ lại không được chia phần đây mà.

Ma hồ chạy đến rừng cây trước mặt rồi quay đầu nhìn lại chúng ta, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cỗ mùi vị lì lạ kia lại xuất hiện từ trên người nó tản ra.

Không lâu, đúng lúc chúng ta đang chuẩn bị tự đi tìm con mồi đột nhiên một cỗ áp lực cường đại từ chỗ rừng cây truyền lại. Ta kinh ngạc nhìn Chiến Hổ, ma thú nào lại có thể khiến chúng ta cảm thấy áp lực.

Ma hồ đã mau chóng trở lại, chui gọn vào ngực ta, tiểu thân thể vẫn còn đang run run. Ta hỏi nàng :

-Ngươi đưa tới con gì vậy ?

Ma hồ chi chi kêu lên hai tiếng, ta vừa định kêu nàng biến thân đáp lời chợt rừng cây phía trước không ngừng truyền đến tiếng cây bị đạp gẫy, ta vội lấy ta Tô Khắc Lạp để chi trượng vừa quát :

-Mọi người cẩn thận.

Rừng cây trước mặt đột nhiên mở ra, một người khổng lồ một mắt cầm trong tay một gốc cây to xuất hiện, hắn cao có đến hơn 15 thước, đang ngó trái ngó phải không ngừng dường như đang tìm cái gì đó, khi hắn thấy ma hồ trên người ta chợt gầm lên nhằm thẳng ta mà vọt đến, bước chân hắn oanh oanh nện xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.